Mối Tình Đầu Nghịch Tập Hệ Thống

Chương 18



“Mộ Ngôn, hôm nay tớ cùng cậu đi mua gối ôm có được hay không?”

Dạ Cảnh Thần nhanh chóng bước lên hai bước, cùng Lăng Mộ Ngôn sóng vai cùng đi chung, gãi gãi tóc gáy mặt dày hỏi.

“Không cần.” Lăng Mộ Ngôn quả quyết cự tuyệt.

“… Vì cái gì?” Dạ Cảnh Thần có chút ngạc nhiên, thần sắc không khỏi lộ ra ủy khuất cùng với không cam lòng, “”Vậy vì sao Thịnh Duệ lại có thể cùng cậu đi mua gối ôm?”

Lăng Mộ Ngôn thuận miệng nói, “À, bởi vì tóc của cậu không phù hợp với thẩm mỹ nhìn của tớ.”

“Vậy, tớ đi nhuộm tóc trở về như cũ QAQ!”

Lăng Mộ Ngôn dừng bước chân, hơi hơi nghiêng đầu liếc anh. Thần sắc của hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm khiến cho Dạ Cảnh Thần sắc mặt đỏ bừng thiếu chút nữa thì tạc mao, lúc này hắn mới chậm rãi mở miệng, “Vậy thì chờ tới khi cậu nhuộm trở lại đi rồi lại nói sau, ngoan.”

Nói xong, Lăng Mộ Ngôn còn vô cùng sung sướng vỗ vỗ lên trên ‘lông vàng’ hơi hơi rối bời của con chó lông quăn vàng kim kia, khóe miệng cong cong.

Dạ Cảnh Thần: “…”

Bất quá rất nhanh, lực chú ý của anh liền chuyển tới trên động tác vừa rồi của Lăng Mộ Ngôn. Sau đó não bộ liền không ngừng quay vòng bởi những suy nghĩ như: ‘Mộ Ngôn làm động tác thân mật với mình (thực ngượng ngùng)’, ‘Woa, vừa rồi Mộ Ngôn vừa xoa đầu mình’,…

→_→ Quả thực không thể cứu nổi nữa…

“Mộ Ngôn, hóa ra cậu ở trong này a.” Lãnh Thịnh Duệ bước tới đây, vừa nhìn thấy Lăng Mộ Ngôn liền nở ra tươi cười ôn nhu, “Như thế nào không nhận điện thoại của bọn tớ?”

“Này này, tớ cũng ở đây đấy nhé!” Dạ Cảnh Thần khó chịu nói xen vào.

Lãnh Thịnh Duệ lúc này mới làm như trông thấy Dạ Cảnh Thần, mỉm cười, “A, Cảnh Thần hóa ra cậu cũng ở đây a.”

Dạ Cảnh Thần: “…” Anh liền không có giá trị tồn tại tới như vậy sao! Đáng giận!

“A, di động không cẩn thận bị quăng hỏng rồi.” Lăng Mộ Ngôn đem áo khoác đang được tùy ý vắt ở trên cánh tay ném tới cho Lãnh Thịnh Duệ, lười biếng hỏi, “Các cậu tìm tớ có việc gì à?”

Lãnh Thịnh Duệ tiếp nhận áo khoác của hắn, trước hết cực kỳ tri kỷ đem vết bẩn ở trên đó phủi sạch, sau đó lại ôm vào trong lòng. Kế tiếp y có chút kinh ngạc hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ Cảnh Thần chưa có nói cho cậu biết?”

Lăng Mộ Ngôn đem ánh mắt nghi vấn quay đầu hướng về phía trên người Dạ Cảnh Thần đang xụ mặt giả khốc.

Dạ Cảnh Thần sắc mặt nhất thời liền cứng đờ, có chút xấu hổ lúng ta lúng túng đáp, “Tớ… đã quên mất.”

Lăng Mộ Ngôn giật mình gật gật đầu, sau đó vẻ mặt bình tĩnh đối với Lãnh Thịnh Duệ nói, “Cảnh Thần bảo là cậu ấy đã quên mất.”

Lãnh Thịnh Duệ: “…”

Dạ Cảnh Thần: “…”

Lãnh Thịnh Duệ bị Lăng Mộ Ngôn đáng yêu như vậy khiến cho kích động mặt đầy máu, theo bản năng sờ sờ đầu của hắn. Sau khi lấy lại tinh thần rồi, y có chút mất tự nhiên ho một tiếng. Kế tiếp ở trong ánh mắt nghi hoặc mờ mịt của Lăng Mộ Ngôn, yên lặng thu hồi tay, mỉm cười dời đi lực chú ý của hắn, “Lăng bá mẫu gọi điện thoại cho cậu nhưng không được, vì vậy liền gọi tới cho bọn tớ.”

Lăng Mộ Ngôn quả nhiên đã quên mất mình vừa suy nghĩ cái gì, hắn nháy mắt lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, “Mẹ tìm tớ?”

“Ừm, bá mẫu bảo là người cùng bá phụ tối ngày mai sẽ trở về.” Lãnh Thịnh Duệ không chút dấu vết nhẹ nhàng thở ra, sau đó ôn nhu gật gật đầu.

Lăng Mộ Ngôn có chút buồn rầu gãi gãi hai má, “Bọn họ như thế nào đột nhiên lại muốn trở về vậy?”

Lãnh Thịnh Duệ bật cười, “Bọn họ trở về, Mộ Ngôn không vui hay sao?”

Lăng Mộ Ngôn bĩu môi, sau đó không chút để ý gật đầu, mang theo vài phần ý tứ lạnh nhạt thờ ơ, “Như thế nào sẽ? Đương nhiên là vui vẻ a.”

Lãnh Thịnh Duệ tự nhiên không tin tưởng hắn, đây rõ ràng là ‘nghĩ một đằng nói một nẻo’. Y ôn nhu nhìn Lăng Mộ Ngôn, nói: “Đừng miễn cưỡng bản thân, Mộ Ngôn.”

Nghe thấy như vậy, Lăng Mộ Ngôn không khỏi dừng lại một chút, môi mỏng mím lại, như đang ngẫm nghĩ chuyện tình khó khăn gì đó. Sau đó hắn đột nhiên lộ ra khuôn mặt tinh xảo, biểu tình thập phần nghiêm túc, nhìn về phía Lãnh Thịnh Duệ, “Tớ có thể tin tưởng cậu được sao, Thịnh Duệ?”

Lãnh Thịnh Duệ sửng sốt một chút, sắc mặt cũng ngay lập tức trở nên nghiêm túc theo, thận trọng gật đầu, “Đương nhiên là có thể.”

Dạ Cảnh Thần ở một bên không cam lòng bản thân bị bỏ rơi, đột ngột ồn ào lên tiếng, “Mộ Ngôn, Mộ Ngôn, tớ cũng rất đáng giá để tin tưởng a!”

Sau đó, chỉ thấy Lăng Mộ Ngôn nghiêm trang nghiêm túc hỏi, “Tớ giống như không thể nhớ nổi diện mạo của cha mẹ, làm sao bây giờ?”

Dạ Cảnh Thần: “…”

Lãnh Thịnh Duệ: “…”

Lăng Mộ Ngôn tựa hồ cũng không phát hiện ra vẻ nhụt trí của hai người, thần sắc vẫn như trước vô cùng phức tạp, phun ra phiền não của bản thân, “A, các cậu nói xem, nếu về tới nhà rồi lại đem nữ hầu nhận nhầm thành mẹ thì phải làm sao?”

“…” x 2.

“Thịnh Duệ? Cảnh Thần?” Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu, mê mang nhìn về phía hai người vẫn đang bị vây trong trầm mặc.

“Khụ khụ, như thế nào sẽ?” Lãnh Thịnh Duệ kiềm chế xúc động khiến cho khóe môi run rẩy, sờ sờ cái mũi, an ủi nói, “Cho dù cậu không nhớ rõ thì Lăng bá mẫu cũng sẽ nhớ rõ cậu a, an tâm đi Mộ Ngôn, sẽ không xuất hiện… ách, loại tình huống giống như trong suy nghĩ của cậu đâu.”

“Đúng vậy a!” Dạ Cảnh Thần tùy ý khoác lấy bả vai của Lăng Mộ Ngôn, lơ đễnh nói, “Cùng lắm thì bọn tớ cùng cậu trở về Lăng gia là được, không cần lo lắng!”

“Thật sự sao?” Lăng Mộ Ngôn hơi u buồn thấp giọng hỏi, ánh mắt lại rơi tới trên bàn tay đang đè lên bả vai của mình.

“Đương nhiên!” Dạ Cảnh Thần hoàn toàn không hề phát hiện ra nguy hiểm sắp ập tới, vẫn như trước hớn hở vui vẻ gật đầu.

Mà Lãnh Thịnh Duệ đứng ở một bên đã sớm đoán được Lăng Mộ Ngôn đang tính làm gì, không chút nào có ý định nhắc nhở cho Dạ Cảnh Thần, chỉ yên lặng lui về phía sau vài bước. Khóe miệng của y cong lên thành một nụ cười tràn ngập dung túng nhìn Lăng Mộ Ngôn.

Vì thế —–

—– A!

“Ngao —– đau quá!!” Dạ Cảnh Thần ngã bổ nhào ôm lấy cái mũi, căm giận quát, “Mộ Ngôn, cậu làm cái gì vậy a!”

“Không phải đã nói là đừng có mà tùy tiện đụng tới tớ rồi sao. Cảnh Thần, trí nhớ của cậu vẫn luôn không được tốt như vậy.” Lăng Mộ Ngôn trong mắt tràn ngập cao lãnh nhìn Dạ Cảnh Thần, bộ tưởng cao là rất giỏi sao? ╭(╯^╰)╮

Dạ Cảnh Thần: “… QAQ”

“A, đã tan học rồi.” Lãnh Thịnh Duệ nhìn sắc trời, hỏi, “Mộ Ngôn, hôm nay còn muốn đi mua gối ôm sao?”

Lăng Mộ Ngôn đột nhiên quay đầu, phương mâu sáng trong, “Đương nhiên là muốn đi. Tớ nhất định phải chọn được gối ôm ôm thoải mái nhất!”

Lãnh Thịnh Duệ cười cười gật đầu, sau đó giúp Lăng Mộ Ngôn mặc vào áo khoác. Lăng Mộ Ngôn tuy rằng có chút không muốn, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt không đồng ý của Lãnh Thịnh Duệ, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn mặc vào. Lãnh Thịnh Duệ lúc này mới cong lên khóe môi, xoa xoa đầu của hắn.

Lúc sau hai người liền sóng vai hướng tới ngoài trường mà đi tới. Từ phía sau lưng nhìn lại, không khí giữa hai người thập phần ấm áp tốt đẹp.

Chỉ là… hai người có phải hay không là đã quên mất cái gì đó?

“Mộ Ngôn, cậu muốn gối ôm có hình dạng như thế nào, không bằng cùng tớ nói đi?” Lãnh Thịnh Duệ đứng ở phía sau của Lăng Mộ Ngôn, hai tay đút ở trong túi quần, bất đắc dĩ cười nói, “Đã đi vài ngày rồi, nếu tìm không ra được gối ôm vừa lòng, không bằng chúng ta tự đặt làm thì hơn? Trước kia chúng ta không hải đều là đặt làm sao?”

Lăng Mộ Ngôn vẫn không chuyển mắt, nhìn chằm chằm vào những chiếc gối ôm với đủ loại hình dáng đáng yêu, thuận miệng trả lời, “Nguyên nhân chính là vì để đặt làm, nên tớ mới đi tới bên ngoài mua a.”

Lãnh Thịnh Duệ: “…” Cái này có quan hệ gì với nhau a?

Lãnh Thịnh Duệ có chút không cam lòng kề sát vào hắn, ở bên tai của Lăng Mộ Ngôn nhẹ giọng hỏi, “Mộ Ngôn, cậu muốn loại gối ôm gì, có thể nói cho tớ được không?”

Thanh âm bị đè ép mang theo ôn nhu vô cùng, sủng nịch mười phần. Bên tai của Lăng Mộ Ngôn bị nhiệt khí thổi tới khiến cho ngứa ngáy, lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, không khỏi mờ mịt quay đầu lại nhìn y.

Mà Lãnh Thịnh Duệ lúc này trùng hợp cũng cúi đầu xuống, đôi môi mềm mại ấm áp kia liền nhẹ nhàng chà sát qua môi của y. Y sửng sốt, ngón tay theo bản năng liền mơn trớn nơi bị Lăng Mộ Ngôn chạm qua kia, ánh mắt gắt gao nhìn về phía đôi môi hồng nhuận của hắn, con ngươi đen láy trong nháy mắt liền trầm xuống.

Lăng Mộ Ngôn hoàn toàn không hề phát hiện ra sự kiện ngoài ý muốn nho nhỏ mà lại ngọt ngào này, đôi môi mỏng khẽ mím lại, nhẹ nhàng lui về phía sau vài bước, mang theo chút bất mãn nói, “Thịnh Duệ, cậu dựa quá gần rồi.”

“A?” Thanh âm mang theo nghi vấn từ trong khoang mũi truyền ra, càng tăng thêm vài phần hương vị quyến rũ của nam nhân.

Mà Lăng Mộ Ngôn lại hoàn toàn không hiểu phong tình, vẫn cau mày lặp lại một lần nữa lời nói lúc trước, “Tớ nói, Thịnh Duệ, cậu dựa quá gần rồi, tớ cảm giác không được thoải mái.”

“…” Lãnh Thịnh Duệ thất bại một bên chà sát mặt, hận tới nghiến răng.

Nhân viên hướng dẫn đứng ở một bên theo dõi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, trộm bật cười. Sau khi phát hiện ra ánh mắt cảnh cáo của Lãnh Thịnh Duệ đảo qua trên người mình, sắc mặt của cô lập tức liền vội vàng chuyển thành nghiêm túc. Mắt nhìn mũi, mũi tìm tim, thành thành thật thật nhìn xuống dưới sàn nhà.

Thiếu gia, ngài phải tin tưởng tôi, tôi thực sự không phải là cố ý bật cười thành tiếng đâu a /(ToT)/~~

… Có thể không trừ tiên lương được không QAQ

“Thịnh Duệ, cậu có phát hiện ra gần đây ba người các cậu đều rất quái lạ hay không?” Lăng Mộ Ngôn nghiêm trang hỏi, “Chung quy cứ có cảm giác chỗ nào đó không được đúng lắm.”

Lăng Mộ Ngôn, cậu có dám lại tiếp tục trì độn hơn một chút nữa hay không? Lãnh Thịnh Duệ như cười như không liếc mắt nhìn hắn một cái, “Không đúng chỗ nào?”

Lăng Mộ Ngôn nghiêm túc tự hỏi, “Ừm… không biết nữa.”

Lãnh Thịnh Duệ che mặt, nhịn không được bất đắc dĩ cúi đầu nở nụ cười.

“…Thịnh Duệ?” Cậu ấy đang cười gì vậy? Lăng Mộ Ngôn khó hiểu nhìn y.

“Ừm, cậu còn chưa nói cho tớ biết là cậu muốn mua gối ôm như thế nào đâu, Mộ Ngôn.” Lãnh Thịnh Duệ lại tự nhiên chuyển dời đề tài.

“Gối ôm? Tựa như cậu vậy.” Lăng Mộ Ngôn nở một nụ cười thỏa mãn, con ngươi đen sáng trong suốt vô cùng xinh đẹp, “Chính là cái loại ôm khi nằm ngủ rất thoải mái, Thịnh Duệ cậu có biết làm sao… A, cậu sao lại đưa lưng về phía tớ vậy, Thịnh Duệ?”

“… Không, không có gì.” Lãnh Thịnh Duệ vội vàng xoay người đi, có chút lắp bắp trả lời.

—– Ở chỗ Lăng Mộ Ngôn nhìn không thấy, mặt của y hơi hơi đỏ ửng lên.

Lăng Mộ Ngôn trên đầu hiện ra một dấu chấm hỏi thật lớn, Thịnh Duệ đây là làm sao vậy?

Mà vị nhân viên hướng dẫn mua sắm vẫn còn đang đối diện cùng với sàn nhà lúc này lại giấu giấu giếm giếm thầm lắc đầu.

“Thịnh Duệ…?”

“A, di động kêu, tớ nghe điện thoại.” Sau khi thấy tiếng di động vang lên, Lãnh Thịnh Duệ giống như gặp được cọng rơm cứu mạng, lập tức vội vàng nhận điện thoại.

Mà việc ngay cả ai gọi tới cũng không thèm xem, lập tức liền ấn nút chấp nhận, hậu quả chính là —–

“Lãnh Thịnh Duệ, em gái nhà cậu, tìm được Mộ Ngôn rồi vì sao không nói! Có biết tớ vẫn còn đang ở trong trường học lo lắng chạy đi tìm hay không?!”

Bắc Minh Hiên không hề phong độ chút nào, tiếng gầm gừ vang vọng cả ngôi trường…

Lãnh Thịnh Duệ: “…” Y thực sự là đã quên mất.

“Cư nhiên dám ở sau lưng của bổn đại gia bắt cóc Mộ Ngôn, Lãnh Thịnh Duệ tiểu tử nhà cậu, lá gan của cậu quả thực là càng ngày càng lớn! Cậu rốt cuộc đã đem Mộ Ngôn túm tới nơi nào rồi, a a a còn không mau khai ra!!”

→_→ Lần này cư nhiên lại là tiếng gầm gừ của đại gia Dạ Cảnh Thần.

Lãnh Thịnh Duệ: “…” Đây không phải là người mà y đã cố tình quên mất hay sao… Bất quá Dạ Cảnh Thần cùng Bắc Minh Hiên như thế nào lại đụng được nhau?

Lăng Mộ Ngôn: “… Phốc.”

Hắn nhìn thấy Lãnh Thịnh Duệ chật vật, cười tới mặt mày cong cong rất vui vẻ, vui sướng mười phần khi thấy người khác gặp họa.

Dẹp yên hai tên đang ‘bùng cháy’ ở đầu dây bên kia xong, Lãnh Thịnh Duệ ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi thanh niên tuấn mỹ đang ôm bụng cười lớn. Trong con ngươi đen láy hiện ra một tia sủng nịch không cách nào che giấu được.

… Đương nhiên, trong lòng của y cũng không khỏi ai oán một tiếng —–

Không phải chỉ là muốn chiếm phúc lợi một chút thôi sao, mấy người nói xem, sao lại khó khăn tới như vậy chứ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.