Giữa hè, cái nóng trùm kín sân trường đại học Yên Kinh, chiếu rọi khung cảnh xinh đẹp của mặt hồ và cây cối.
Sinh viên đã nghỉ hè, có người đi thực tập xa nhà, làm gia sư kiếm thêm tiền tiêu. Sân trường quạnh hiu vắng vẻ, xe hơi đỗ kín con đường hẹp giữa các tòa nhà, xe đạp phải vòng vèo lách qua. Đoàn người rộn ràng nhộn nhịp, các sạp hoa quả và siêu thị náo nhiệt vô cùng.
Đây là trường đại học danh tiếng nhất Yên thành, cứ đến kỳ nghỉ hè là nhân tài các nơi ùn ùn đổ về để giao lưu học tập. Các sinh viên chưa thi đậu cũng thường trú luôn tại đây, tranh thủ nghỉ hè vượt ngàn dặm xa xôi tới phương Bắc, du lịch một vòng trong sân trường, ngắm mặt hồ phản chiếu bóng tháp, coi như mở mang tầm mắt, nâng cao nhận thức.
Xe hơi đỗ tại ngã tư đường ngoài cổng Tây, không thể đi tiếp. Vì vậy mọi người phải xuống xe, đi bộ vào sân trường.
Trần Cẩn và Tề Nhạn Hiên sánh vai đi phía trước, đoàn người lui tới và phong cảnh xung quanh khiến hai chàng trai hoa cả mắt, bốn con mắt xoay vòng vòng. Thỉnh thoảng hai người lại khẽ nhìn nhau, bàn tay và các ngón tay lặng lẽ chạm vào nhau, ánh mắt chất chứa rất nhiều hưng phấn mới mẻ.
Trần Cẩn khiêng túi hành lý lớn, Nghiêm Tiểu Đao đi phía sau im lặng bước lên, chủ động xách một túi hành lý khác. Nghiêm Tiểu Đao được thả ra khỏi bệnh viện, vẫn mang thân phận đặc thù cảnh sát gọi là phải đến, theo quy định thì không được phép rời khỏi nhà, nhưng hôm nay đặc biệt ra ngoài phơi nắng gặp gỡ bạn bè.
Lăng Hà đi bên cạnh Nghiêm Tiểu Đao. Lăng Hà phụ trách lái xe, đưa đón hai người bạn nhỏ từ nhà ga tới sân trường.
Tề Nhạn Hiên chốc chốc lại quay đầu, lễ phép nói, “Anh Tiểu Đao, anh A Lăng, cảm ơn hai anh, xa như vậy mà vẫn đưa đón chúng em.”
Nghiêm Tiểu Đao sải bước, khẽ cười, “Ơn nghĩa gì? Hai nhóc từ xa đến đây không quen đường xá, phải đưa đón chứ!”
Lăng Hà hỏi, “Đã gọi đến ký túc xá chưa? Có giường ngủ chưa?”
“Gọi rồi ạ!” Tề Nhạn Hiên ngoan ngoãn gật đầu, “Anh trai của bạn em là sinh viên xuất sắc ở đại học Yên Kinh, ảnh cho bọn em mượn giường ngủ.”
“Ngủ giường của sinh viên xuất sắc, có khi hai đứa lại được thêm ít khí chất học bá đấy!” Lăng Hà trêu chọc hai cậu bạn nhỏ.
“Dạ… Thật ạ, được thật không anh?” Tề Nhạn Hiên lại ngoái nhìn, đột nhiên ngộ ra, quan sát Nghiêm tổng từ trên xuống dưới, rất muốn cười, “Lấy được ít khí chất học bá thật sao?”
Lăng Hà cũng liếc Nghiêm Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao nhìn đi nơi khác, ánh mắt rời rạc lơ đãng, “…”
Bạn Tiểu Tề phấn đấu hết mình, nghỉ hè còn đến đại học Yên Kinh học lớp bổ túc. Các lớp bổ túc kiểu này đều dùng chiêu bài giáo viên xuất sắc của trường nổi tiếng để thu hút học viên khắp nơi, sự thật thế nào tuy rất khó nói, nhưng vẫn có tác dụng an ủi và dát vàng cho đám sinh viên nước đến chân mới nhảy.
Vào kỳ nghỉ hè, chỗ ngủ trong ký túc đại học Yên Kinh cực kỳ khó kiếm, không nhờ người quen đi cửa sau thì chẳng đến lượt xếp hàng. Đám sinh viên từ nơi khác tới đây học bổ túc và ngủ nhờ, ôm ấp khát khao về một tương lai tươi sáng, rã rời thân xác trong không khí khốc liệt rực lửa.
Lăng Hà tỉnh bơ nhận nhiệm vụ xã giao ôn chuyện, tán nhảm nhiều hơn hẳn ngày thường, “Tiểu Hiên lên lớp học bổ túc thì hàng ngày Tiểu Trần làm gì?”
Đối với ngài Lăng, Trần Cẩn vẫn khá thận trọng, bị gọi tên mới ngoái lại đáp, “Em ở cạnh cậu ấy! Em sẽ tìm việc làm thêm, tranh thủ kiếm ít tiền.”
Tề Nhạn Hiên hỏi, “Làm thêm nửa ngày, thế buổi chiều anh làm gì?”
Trần Cẩn đáp rất đương nhiên, “Ở cạnh em chứ gì. Em đi học, anh vào sân thể dục chơi bóng!”
Đúng lúc đi ngang một nhà ăn cho sinh viên mới mở, Tề Nhạn Hiên đánh mắt ý hỏi: Trưa nay vào đây ăn thử nhé?
Trần Cẩn cũng đánh mắt trả lời rất cool ngầu: Vợ thích ăn gì thì ăn đó, không cần hỏi anh.
Loading…
Giông bão sấm chớp qua đi, nếu không chia cắt mỗi người một ngả thì tình cảm sẽ càng thêm vững chắc, bình đạm bền lâu, những cặp bạn đời hầu hết đều như vậy. Cha của Tề Nhạn Hiên đầu thú lập công lớn, được pháp luật khoan hồng, nửa năm một năm là có thể ra tù. Tề Nhạn Hiên tranh thủ come out với cha mẹ họ hàng, ầm ĩ một trận, đôi bên làm loạn chán chê, cuối cùng vẫn phải chấp nhận hiện thực cuộc sống, lặng lẽ tiếp tục cất bước trên con đường mình đã chọn.
Tính cách của bạn Tiểu Trần có vẻ đã hiền lành hơn, cáu kỉnh và bộp chộp cũng đã lặng im biến mất trên khuôn mặt, lúc này cậu khá chín chắn, thậm chí Tề Nhạn Hiên nói gì, cậu còn răm rắp tuân theo. Nguồn căn của mọi ấm ức phẫn nộ ngày xưa đã được giải phóng, hai người ở bên nhau, cuộc đời còn gì đáng phải cáu kỉnh?
Lăng Hà đi đằng sau, không ngừng quan sát hai cậu nhỏ mắt đi mày lại, táy máy chân tay, bất chợt cười nhạo, “Đêm đến đừng có làm bậy trong ký túc xá, một phòng sáu người ở, làm bậy là bị đuổi ra đấy!”
Hai vai Tiểu Tề và Tiểu Trần đồng thời giật lên, rõ ràng là vừa rục rịch chờ mong, vừa có tật giật mình.
“Không, không đâu ạ…” Tề Nhạn Hiên nhỏ giọng thanh minh, vành tai đỏ ửng.
Trần Cẩn không đỏ mặt, cũng chẳng phủ nhận. Không đâu ạ? Làm mấy trò dữ dội trên giường ký túc xá, các cặp tình nhân cùng trường đều đã dạn dày kinh nghiệm, lão luyện từng trải, vô sự tự thông hết rồi.
Nghiêm tổng im lặng suốt cả đường đi, không nói tiếng nào, cảm giác tồn tại giữa đoàn người gần như bằng không, một trời một vực với tác phong hào sảng khéo ăn khéo nói thường ngày. Lúc này hai mắt hắn mông lung, tiếng xe cộ ầm ĩ biến thành những âm thanh lùng bùng chợt xa chợt gần bên tai hắn, không nghe rõ được.
Nghiêm Tiểu Đao gầy đi trông thấy, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã xọp đi rất nhiều.
Dáng dấp và cơ thể hắn vẫn dẻo dai săn chắc, nhưng người gần gũi bên cạnh có thể nhận ra, cơ bắp trên người hắn mỏng đi, xương ngón tay nhô cao hơn trước kia, hai gò má và hốc mắt hơi lõm xuống, nét mặt trầm lắng nghiêm nghị.
Thỉnh thoảng Lăng Hà nắm lấy cổ tay Tiểu Đao, dùng lòng bàn tay ve vuốt, im lặng trấn an.
Hai người cũng ít nói chuyện, hay đúng hơn là đã quá hiểu nhau rồi, chẳng cần đến những lời an ủi vô nghĩa sáo rỗng. Khi anh buồn, tôi hiểu mình nên giữ vững lý trí và im lặng.
Tề Nhạn Hiên ngoái lại nói đùa, “Anh Tiểu Đao dạo này gầy quá nha! Anh A Lăng bỏ đói anh Tiểu Đao rồi!”
Ánh mắt Lăng Hà thấp thoáng vẻ áy náy, “Vâng, tại anh không chăm sóc tốt cho ảnh, ảnh gầy rồi.”
Tề Nhạn Hiên cười nói, “Anh ngược đãi anh Tiểu Đao đúng không? Ngược đến mức ảnh chẳng thèm lên tiếng kìa!”
“Đâu có?” Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày phủ nhận, cúi đầu tránh cái nhìn của người xung quanh, không muốn ai khác nhận ra cảnh ngộ hắn đang gặp phải — Đao gia thì có cảnh ngộ gì?
Lăng Hà thâm tình nhìn Tiểu Đao, “Chắc là công việc bận bịu quá, dạo này không nấu cơm tử tế ở nhà, để anh gầy quá rồi, tôi kiểm điểm. Lát nữa lên phố cho anh ăn nhà hàng xịn nhất.”
Lăng Hà mang phong cách này từ lúc nào thế? Trần Cẩn giật mình, sợ hãi ngoái lại nhìn, cho rằng ngài Lăng phía sau là giả, Nghiêm tổng đổi bạn trai rồi sao? Người lần trước gặp ở tam giang rõ ràng không phải người này!
“Không cần…” Nghiêm Tiểu Đao quẳng một cái lườm kín đáo, khước từ ý tốt của ngài Lăng. Lăng Hà dịu dàng săn sóc, lựa ý hùa theo, cố gắng dùng phương thức khôi hài mà chính y cũng không am hiểu để chọc cười hắn, ngược lại chỉ khiến hắn thấy không quen, thậm chí còn không thoải mái, không muốn đón nhận những điều này. Hắn chưa bao giờ yếu đuối, chưa bao giờ mỏng manh, không cần bất cứ ai đặc biệt che chở hoặc ân cần hỏi han, càng không cần bất cứ ánh mắt cảm thông và sự xót thương rẻ rúng khiên cưỡng nào.
Đàn ông mà tự ái lên cũng gượng gạo lắm, lòng tự trọng rất cao, đặc biệt là kiểu người như Nghiêm Tiểu Đao.
Hắn không bao giờ làm nũng với người ngoài, chỉ có thể làm nũng và ngượng nghịu với Lăng Hà.
Tâm trạng phức tạp của hắn bây giờ thậm chí còn khá giống Trần Cẩn lúc trước.
Đối diện với Lăng Hà, có lẽ hắn vẫn luôn ấp ủ cảm giác siêu việt từ trong tiềm thức, đắm chìm trong sự khoan hồng độ lượng nghĩa hiệp hào hùng của mình, dùng cơ thể sừng sững và bả vai kiên cố che gió che mưa cho ngài Lăng, vậy mà đến hôm nay, danh dự và cảm giác siêu việt đột nhiên bị đánh nát, nhận ra sừng sững kiên cố chỉ là ảo ảnh, điều này quả thật hơi khó chấp nhận.
Nghiêm Tiểu Đao khước từ lời đề nghị của đội trưởng Tiết, kiên quyết không cho phép cảnh sát làm phiền mẹ nuôi Nghiêm thị, hắn chỉ hi vọng Nghiêm thị hoàn toàn không biết gì về những chuyện này. Món nợ năm xưa cứ coi như vô tình giẫm phải sh*t ven đường đi, chẳng có gì đáng để đào sâu nghiên cứu, sao cứ phải khăng khăng lôi khoản nợ dai dẳng hôi thối này lên lật qua lật lại quan sát làm gì?
Một khi lấy được hồ sơ có tên họ thật sự, kết hợp cùng ảnh chụp và các chứng cứ sinh vật học như nhóm máu, DNA… Sớm muộn gì cảnh sát cũng tra được thân phận và gia thế của Nghiêm Tiểu Đao, thay hắn tìm lại cha mẹ ruột. Nghiêm Tiểu Đao cũng kiên quyết khước từ lời đề nghị này, thẳng thừng ném cho cục trưởng một câu lãnh đạm: Không cần tìm thay con, con không muốn biết họ là ai hết.
Mãi mãi không muốn biết.
…
Thỉnh thoảng Nghiêm tổng một mình đánh dương cầm ở nhà, luyện tập mấy bản nhạc đơn giản, đắm chìm trong điệu nhạc có thể trung hòa rất nhiều tâm trạng rối loạn.
Có vài buổi tối Lăng Hà không muốn quấy rầy hắn, cố tình chuyển sang ngủ ở phòng cho khách hoặc thức đêm làm việc. Hai người tạm thời ở riêng.
Chẳng qua đêm hôm khuya khoắt, ngài Lăng lại thường không chịu được, lặng lẽ chạy sang nhìn hắn, lần nào cũng chờ tới lúc hắn nín thở giả vờ ngủ, cúi xuống hôn lên mũi hắn, bàn tay luồn xuống dưới chăn vuốt ve khiễm nhã hắn, những lọn tóc mềm mại ngưa ngứa quét đầy mặt hắn!
Hai người đưa Tề Nhạn Hiên và Trần Cẩn vào ký túc xá, hỗ trợ sắp xếp ổn thỏa việc học hành ăn ngủ, sau đó đi dạo trong sân trường.
Gió nóng ngày hè phả vào mặt, tán liễu la đà, hòn non bộ và tháp nước lặng lẽ thả neo trên mặt hồ, sóng nước li ti in bóng kỷ niệm xưa.
Lăng Hà thường xuyên chỉ điểm Tiểu Đao: Đâu là thư viện, đâu là khoa Thương mại, khoa Quản trị lừng lẫy tiếng tăm, đâu là khối giảng dạy số một số hai số ba, đâu là sân vận động thường tổ chức vũ hội cuối tuần.
Nghiêm Tiểu Đao không dùi mài kinh sử, không học đại học, ôm tấm bằng lái máy xúc của Cao đẳng Kỹ thuật Sơn Đông Lam Tường đi dạo trong sân đại học Yên Kinh, bái phục ngài Lăng từ trong tâm khảm, “Em xem bản đồ trước rồi hả? Sao chỗ nào cũng biết thế?”
Lăng Hà gật đầu, “Đúng là xem bản đồ rồi.”
Nghiêm Tiểu Đao hàm hồ hỏi, “Em từng đến đây rồi à?”
Lăng Hà lại gật đầu, “Hồi nhỏ đến rồi.”
Quả thật Nghiêm Tiểu Đao chỉ hỏi cho có, nhưng câu “Hồi nhỏ đến rồi” này lại khiến đáy lòng đang bị đè nén bởi quá nhiều áp lực của hắn thót lên một cái, lồng ngực đau buốt. Hồi nhỏ đến rồi, đến lúc nào? Lúc cha của Lăng Hà đưa cả nhà tới Yên thành sao?
Họ đã đến đại học Yên Kinh sao?
Lăng Hà giơ tay chỉ, “Tòa đằng trước là khoa Khoa học Nhân văn, khoa Khoa học Đời sống cũng ở đó, đi xem không?”
Đã quen với việc ở bên nhau sớm chiều, đôi lúc người ta sẽ xem nhẹ những điều vốn nên quý trọng. Nghiêm Tiểu Đao vô thức kéo tay Lăng Hà, nắm chặt cổ tay người nọ, bị luồng gió nóng tràn ngập khí thải khói bụi tình cờ ập tới thốc ngạt cả mũi, chỉ sợ đột nhiên một trận gió ác độc nào khác lại thổi tới, cuốn đi mất người xinh đẹp nhất, tuyệt vời nhất bên cạnh hắn. Lăng Hà là tri kỷ của hắn, là chỗ dựa, là niềm an ủi duy nhất mà hắn có thể yên tâm thanh thản ôm vào lòng.
…
Cổng vào khoa Khoa học đời sống nhộn nhịp bóng người, các sinh viên mang theo sách vở lục tục nối đuôi đi lên cầu thang vào giảng đường. Biểu ngữ màu đỏ treo cao trước cổng, trên viết vài chữ linh tinh “Giảng đường nghỉ hè trao đổi học thuật cùng đại học Yên Kinh”.
Một chiếc xe bus mang biển số chuyên dụng của trường được lái vào trong, chậm rãi đỗ lại bên cạnh ngã tư đường chật chội trước cổng, chen vào giữa trận đồ bát quái dựng từ xe đạp trùng trùng điệp điệp. Xe bus mở ra, một vị giáo sư già chống gậy ba-toong bằng trúc thong thả bước xuống.
Mỗi tuần, “Giảng đường nghỉ hè” mời ba vị học giả cốt cán đẳng cấp quốc gia đến tọa đàm diễn thuyết, giải đáp thắc mắc cho các sinh viên non nớt tràn ngập tò mò và phấn chấn bồng bột, hôm nay họ mời ông cụ viện sĩ hàn lâm này.
Giáo sư Ninh Hằng Khiêm lưng hơi còng, thoạt nhìn đã qua tuổi về hưu từ lâu, không thường xuyên xuất hiện trong trường. Nhưng tinh thần ông cụ vẫn hoạt bát, ánh mắt sáng quắc, tự chống gậy không cần người khác đỡ, vững vàng đi vào cổng, hai nghiên cứu sinh theo sau bưng nước và xách cặp cho ông.
Lăng Hà đưa Nghiêm Tiểu Đao thăm thú một vòng, xong xuôi cũng đi ra cổng.
Nụ cười dịu dàng thấp thoáng trên mặt Lăng Hà, “Chắc anh không hứng thú với tọa đàm ‘Gien di truyền của sinh vật biển cổ đại và thay đổi môi trường toàn cầu’ đâu, đi ăn thôi, nuôi anh béo lên đã!”
Nghiêm Tiểu Đao tự giễu nói, “Anh hứng thú chứ, nhưng nghe không hiểu!”
Hai người đều khôi ngô tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, hơn nữa vóc dáng rất cao, cất bước xuyên qua đám sinh viên mặt mũi non nớt thật sự quá nổi bật, cảm giác tồn tại khiến người ta không thể ngó lơ.
Giáo sư Ninh Hằng Khiêm khom lưng trên cầu thang, khẽ nghiêng người theo thói quen, cách đối nhân xử thế của ông đúng như tên gọi, tuy đã cao tuổi nhưng vẫn đức độ và khiêm nhường, chủ động nhường đường cho hai chàng trai đi xuống. Lăng Hà và Nghiêm Tiểu Đao mải nhìn nơi khác, trong đầu chỉ nghĩ tới bữa trưa, rảo bước xuống cầu thang thật nhanh.
Giáo sư Ninh khẽ ngước lên, ánh mắt lơ đãng từ nửa thân dưới của ngài Lăng hướng lên trên, trông thấy khuôn mặt Lăng Hà.
Ánh mắt Ninh Hằng Khiêm thình lình khựng lại, rơi vào thời không, bất ngờ chạm trán với một mảnh ký ức đã thất lạc từ rất nhiều năm trước.
Lăng Hà nhìn xuống, miệng nở nụ cười xinh đẹp như hoa, bước chân không ngừng lại. Y không nhận ra giáo sư Ninh Hằng Khiêm tóc bạc, hai người khẽ lướt qua nhau.
Trên cầu thang, giáo sư Ninh nghiêng người hẳn về bên phải, tựa vào lan can cầu thang, vô thức nắm chặt lan can để giữ thăng bằng. Hai nghiên cứu sinh đằng sau vội vàng đỡ lấy ông cụ, cho rằng ông cụ ăn trưa xong thì hạ huyết áp, cơ thể suy nhược, chắc là sắp ngất rồi?
Ninh Hằng Khiêm bàng hoàng sửng sốt, bàn tay chống gậy và hai vai cùng co giật, dù đã mất thăng bằng nhưng vẫn gắng sức ngoái đầu nhìn lại, tìm kiếm bóng dáng nọ trong đám người. Ông cũng không mất quá nhiều sức để tìm, dù ngài Lăng có trùm kín bóng lưng và mái tóc thì vẫn chói lọi giữa đám đông như hạc giữa bầy gà, mái tóc dài vẫn cực kỳ lộng lẫy dưới ánh nắng!
“… Vân Chu?” Ninh Hằng Khiêm khẽ thốt lên một tiếng thê lương.
Lăng Hà buộc hết phần tóc mềm mại trên đỉnh đầu thành một chùm sau gáy, những sợi tóc vô tình lọt ra ngoài bị qua loa hất sau vai. Trời nóng, y đã cắt ngắn hai tấc, nhưng vẫn mặc kệ mấy lời bóng gió dai dẳng của Nghiêm Tiểu Đao, kiên quyết không chịu từ bỏ mái tóc dài.
“Không thể nào… Không phải cậu ấy…” Ninh Hằng Khiêm run lẩy bẩy như bị thủy triều khổng lồ hất văng ra bờ biển, thực tập sinh bên cạnh sợ hãi, định gọi xe cứu thương. Ông cụ lại cố gắng trấn định, khoát tay từ chối, ngồi bệt xuống cầu thang, ánh mắt đau đáu nhìn theo bóng dáng chàng trai càng lúc càng đi xa, cuối cùng biến mất trong đám người phía trước.
Chiếc sơ mi trắng trên người Ninh Hằng Khiêm sạch sẽ tinh tươm, mang theo cốt cách giản dị liêm khiết của vị học giả luống tuổi và cổ hủ, ông rút khăn tay sạch sẽ ra lau nước mắt và mồ hôi trên trán, hồi ức đau đớn ùa về, bản thân ông cũng thấy khó lòng tin nổi.
Ninh Hằng Khiêm vô thức đặt tay phải lên ngực, che đậy cơn đau âm ỉ không thể lãng quên năm xưa, cơ hồ ngạt thở.
Không thể là Cố Vân Chu, chàng sinh viên Cố Vân Chu của ông mất tích hơn mười năm trước, đã không còn trên cõi đời này!
“Y Tang?… Y Tang Cố? Ninh Hằng Khiêm lẩm bẩm, chợt nhớ ra cái tên mơ hồ này.
Trước mắt ông là khoảnh sân tường trắng ngói xám của đại học Yên Kinh, hương hoa tử đằng thơm lịm.
Trước mắt ông là bóng tháp phản chiếu dưới mặt hồ mênh mông, bóng dáng hoạt bát bước đi giữa cảnh xuân tươi đẹp.
Có một bé trai tên gọi Y Tang, đi theo cha từ xa tới đây, từng dạo bước ven hồ, cũng từng đứng trước mặt ông lễ phép cúi đầu chào hỏi. Bé trai ấy đẹp vô cùng, dung mạo khiến người ta chỉ nhìn một lần đã nhớ mãi không quên. Các giáo sư già trong trường đều thích đứa nhỏ đáng yêu này, cứ gặp đứa nhỏ là nồng nhiệt xoa đầu, gọi một tiếng, “Chào bé Y Tang”…
Rõ ràng Lăng Hà đã đi rất xa, nhưng bất chợt ngoái đầu nhìn lại.
Hình như có người vừa gọi tên y.
Y ngoái lại, cảnh giác nhìn quanh, cũng cảm thấy khó tin. Trừ lão biến thái đánh mãi không chết Lăng Hoàng, còn ai biết tên thật của y nữa? Đến Nghiêm Tiểu Đao còn không biết tên y.
Hoa cỏ trên bờ tường và bóng cây vẫn hệt như xưa, nhưng sân trường nay đã cảnh còn người mất, người không thể quay về. Lăng Hà ngỡ ngàng nhìn quanh, cuối cùng lại không thấy gì cả.
…
Tại cục cảnh sát Yên thành, Tổ chuyên án mang mật danh “Kim Chuyên hành động” đang tổ chức họp bàn theo thông lệ.
“Cổ Diệu Đình, Lương Thông, Giản Minh Huân đã lần lượt sa lưới, hiện tại chúng ta đã nắm được mấu chốt cơ bản của vụ án, vụ án quá lớn, thật sự khiến người ta sôi máu, lạnh lòng.” Lời dạo đầu của lãnh đạo hội nghị tựa như bản báo cáo ngắn gọn trước khi kết án, khẩu khí nặng nề áp lực, các vị quan chức đang ngồi cũng rối bời.
“Người bị hại số 1 trong ‘Kim Chuyên’ là Lăng Hà. Ban đầu chúng ta không biết thân phận và tên họ thật sự của số 1, bởi vậy mới rơi vào cục diện bế tắc, hiện tại đã tìm được manh mối quan trọng từ video chứng cứ.” Cục trưởng Bào Chính Uy đan hai tay vào nhau đặt trên bàn hội nghị, “Trên chân trái của nạn nhân bị xâm phạm tới chết trong video có một hình xăm, sau rất nhiều lần phóng lớn hình ảnh, cuối cùng đã nhận diện được hai từ viết theo kiểu hoa văn.”
Hai từ được xăm là Narcissus X Camellia.
“Thoạt nhìn giống hai loài hoa, nhưng thật ra là tên tiếng Anh của nạn nhân và vợ anh ấy, nạn nhân đã xăm tên của mình và vợ lên mắt cá chân làm kỷ niệm. Căn cứ theo khẩu cung của Cổ Diệu Đình, mẹ của của Lăng Hà qua đời trong phòng hồi sức cấp cứu tại một bệnh viện trực thuộc địa bàn, chúng tôi đã điều tra cặn kẽ, tìm được một cô gái trẻ quốc tịch nước ngoài mang tên Camellia Yun, nghe nói qua đời trong bệnh viện, nguyên nhân là do bệnh di truyền chuyển biến xấu dẫn tới suy kiệt cơ quan chức năng trong thân thể, nhưng hồ sơ bệnh án lại thiếu hụt trầm trọng.” Bào Chính Uy vừa nói vừa quét mắt nhìn các nhân vật tham dự hội nghị, ai cũng mang vẻ mặt nặng nề, lặng lẽ cúi đầu đọc tài liệu, “Theo đó, chúng tôi đã tìm được danh tính người chồng của cô Yun, anh ấy họ Cố, tên trên hộ chiếu là Narcissus Gu, tên tiếng Trung là Cố Vân Chu.”
Hệ thống dữ liệu điện tử không xuất hiện cái tên tiếng Trung “Cố Vân Chu” do chính nạn nhân tự đặt cho mình, bởi vậy tương đối khó tìm.
Cố Vân Chu đưa họ của vợ vào giữa tên của mình, đồng thời xăm tên của hai loài hoa, cũng là tên tiếng Anh của hai người lên mắt cá chân để thể hiện tình cảm chân thành.
Bào Chính Uy nói tiếp, “Như vậy, chúng ta đã tiến thêm một bước, tìm được hành tung của Cố Vân Chu trước khi bị sát hại. Anh ấy là học giả, giành được danh hiệu tiến sĩ tới giao lưu tại khoa Di truyền cổ sinh vật học thuộc đại học Yên Kinh, anh ấy vừa học vừa nghiên cứu tại đại học Yên Kinh, từng là nghiên cứu sinh được giảng dạy bởi giáo sư Ninh Hằng Khiêm, khi đó anh ấy sống gần đại học Yên Kinh.”
“Cố Vân Chu đã kết hôn, anh ấy có vợ và một con trai sáu tuổi. Vợ của anh ấy, cô Vân bất hạnh qua đời trong bệnh viện, chắc chắn anh ấy đau khổ vô cùng. Nhưng điều khiến người ta khó lòng tưởng tượng nhất là, vào một ngày sau đó, Cố Vân Chu đột nhiên mất tích ngay tại cổng Tây đại học Yên Kinh, dựa trên những hình ảnh không trọn vẹn mà camera giám sát ghi lại, có người mời anh ấy lên một chiếc xe màu đen khổng rõ biển số, hoặc có thể là đe dọa, ép buộc anh ấy! Đứa con sáu tuổi cũng đồng thời mất tích, tên trên hộ chiếu là Ethan Gu, Y Tang Cố. Kể từ lúc đó, hai cha con họ bốc hơi, không rõ tung tích, các giáo sư và sinh viên cũng không biết họ đã đi đâu, sau khi điều tra một thời gian, vụ án mất tích này bị bỏ mặc.”
Lúc ấy các giáo sư và sinh viên còn suy đoán, Cố Vân Chu quá thương tâm vì vợ qua đời nên đã đưa con trai xuất ngoại về nước.
Trên thực tế, sau khi mất tích không lâu, Cố Vân Chu đã bị sát hại, anh ấy không còn trên dương thế, biến mất không để lại dấu vết gì.
Ảnh chụp hộ chiếu của bé trai Ethan được mang lên bàn họp, đặt bên cạnh ảnh chụp người bị hại số 1 Lăng Hà, hoàn toàn trùng khớp trước mắt cảnh sát, cuối cùng nội dung vở kịch đã được phác thảo hoàn chỉnh.
…
Đào ba thước đất tra xét thẩm vấn bản án cũ, tất cả lại quay về với Cổ Diệu Đình.
Không ngờ Cổ Diệu Đình rất hào sảng thẳng thắn, làm việc ác cũng đòi hỏi sự can đảm và sáng suốt, chết đến nơi vẫn không giấu giếm khí phách kiêu ngạo bao bọc toàn thân. Cổ Diệu Đình chẳng chút e dè thú nhận toàn bộ hành vi nối giáo cho giặc mấy năm nay, không hề có ý định trốn tội hoặc che giấu cho bản thân hay bất luận kẻ nào, dù lột bao nhiêu lớp da thì bên trong cũng chỉ có một cái mạng thối nát mà thôi.
Sự thật hoàn toàn giống với lời đồn đại lưu truyền trong giới, gã trai bao dã tâm bừng bừng mang tên Cổ Diệu Đình này chính là “nhân tình” của Triệu Hòe Phong, cậu ấm nhà họ Triệu, mà trò chơi nuôi dưỡng được ưa chuộng nhiều năm trong giới thượng lưu lại do một tay Triệu Thế Diễn, ông lớn nhà họ Triệu tổ chức, Cổ Diệu Đình cũng đồng thời giữ vai trò nối giáo cho giặc, cùng nhau ức hiếp những con cá không đủ ý chí và năng lực phản kháng.
Đám tay chân lần lượt sa lưới, những gì cần giao nộp đã giao nộp toàn bộ, những kẻ nên đền tội cũng đã bị tạm giam trong cục, chờ đợi phán quyết muộn màng của pháp luật và chính nghĩa. Nhưng bàn tay chính nghĩa đang trên đà vươn tới nơi cao nhất, quyền uy của pháp luật lại dừng bước ngay trước đỉnh đầu Cổ Diệu Đình.
Cục trưởng Bào Chính Uy thận trọng trình bày, phân tích vụ án cũng dừng lại tại đây, không tiếp tục tường thuật các chi tiết vốn cũng chưa rõ ràng trong hồ sơ, tuyệt đối giữ kín nội dung. Hết thảy phụ thuộc vào lý giải và trí tưởng tượng của mỗi cá nhân, những cảnh sát có mặt đều căm phẫn đến xương tủy, nhưng cũng đều lực bất tòng tâm.
Chỉ ngày mai thôi, nghe nói ông lớn nhà họ Triệu sẽ tổ chức một buổi tiệc trà cho các lão làng trong giới tại biệt thự Tây Sơn, đồng thời cũng là ngày tưởng niệm sinh nhật lần thứ một trăm hai mươi của lão cách mạng họ Triệu đã qua đời, quỷ lớn quỷ nhỏ nhà họ Triệu sẽ góp mặt đông đủ. Tầng chót của Bích Hải Vân Đoan vẫn được bao phủ bởi nắng vàng rực rỡ, mưa thuận gió hòa, hoàn toàn không bị mưa lạnh gió rít chốn nhân gian và lũ đầu trâu mặt ngựa đã sa lưới làm ảnh hưởng.
Tiệc trà và lễ kỷ niệm sinh nhật, có gặp được hai cha con nhà họ Triệu không?
Gặp được thì sao, ai có thể làm gì họ?