Đại địch trước mắt, Cố Tình Phùng lập tức kéo Lộc Thời Thanh ra sau lưng mình, tiếp đó ngưng tụ linh lực trong tay, hóa thành cái khiên màu bạc, giơ cao trước người
Lộc Thời Thanh cũng theo bản năng biến ra kết giới, nhìn về phía mai Chu Sa. Trong chớp mắt vị trí mai Chu Sa nên ở đó nay đã trống không.
Trong lòng thoáng an tâm. Đây là kết giới chỉ có Thiên Kính phong có, người ngoài không phá nổi, bí mật Bạch Tiêu lưu lại tạm thời có thể giữ được.
Nhưng trong lòng Lộc Thời Thanh tràn đầy nghi hoặc.
Mặc dù từng nghe Cố Tinh Phùng nói chuyện hợp tác với Quỷ Yên Chi đối phó Vạn Yêu Giới. Vạn Yêu Vương vừa đặt chân đến Hồng Trần Giới, thì thân là U Minh Vương Quỷ Yên Chi đã nói gót theo sau, cũng hợp tình hợp lý. Nhưng lúc này lại là Quỷ Yên Chi tự mình dìu Thánh Chủ đến, Vạn Yêu Vương vô cùng sủng ái Thánh Chủ Lại không thấy hiện thân, thật là làm Lộc Thời Thanh khó hiểu.
Mà không quá hai canh giờ trước đó, Vạn Yêu Vương vừa mới đưa Thánh Chủ trọng thương đi….
Trong lúc đó, đã xảy ra chuyện gì?
Quỷ Yên Chi đã thấy từ sớm hai bóng người đứng trên lá sen, ngẩn người, cất giọng nói: “Thánh Củ cẩn thận, bây giờ cơ thể của ngươi đang rất yếu…ta đang tìm một nới tốt, để ngươi nghỉ ngơi.”
Đang khi nói chuyện, cô ta và Thánh Chủ rơi vào trong hành lang, Thánh Chủ dường như cố kỵ điều gì đó, đôi mắt liếc qua Cố Tinh Phùng, thấp giọng trách cứ Quỷ Yên Chi: “Tìm thì tìm đi, cớ gì phải lớn tiếng như thế.”
Quỷ Yên Chi tỉnh bơ nháy mắt mấy cái với mặt nước, tiếp đó tức giận nói: “Ta bất bình thay Thánh Chủ mà, không ngờ Vạn Yêu Vương nhẫn tâm như thế, ngươi thân mang trọng thương, hắn lại…”
“Im miệng… Khụ khụ…” Thánh Chủ định cứng rắn nghiêm nghị quát bảo im miệng, nhưng lại không nhịn được sặc ra một ngụm máu.
Quỷ Yên Chi vội vàng vỗ nhẹ vào sau lưng hắn, vẫy tay với Lộc Thời Thanh: “Hai người các ngươi là ai, còn không mau tới hỗ trợ! Dám thất lễ với quý nhân, coi hừng Vạn Yêu Vương san bằng chỗ chết tiệt này của các ngươi.
Cô ta diễn kịch như thế, Cố Tinh Phùng cũng chỉ làm như không quen biết cô ta, thản nhiên nói: “Tùy ngươi.
“Đừng có mà vô lễ!” Quỷ Yên Chi cả giận nói, “Đây chính là Thánh Chủ của Vạn Yêu giới! Còn không mau tìm một gian phòng tốt để dọn dẹp!”
Thánh Chủ thở hổn hển, cau mày nói: “Đừng hô to gọi nhỏ, ngươi tự đi tìm.”
Quỷ Yên Chi bất đắc dĩ nói: “Nhưng sau khi ta đi, nếu hai người kia tồn thương Thánh Chủ, ta biết ăn nói thế nào với Vạn Yêu Vương đây?
“Không đâu.” Tuy Thánh Chủ thổ huyết đầy người, mặt trắng như tờ giấy, nhưng ánh mắt nhìn Cố Tinh Phùng vẫn vô cùng bình tĩnh.
bỗng nhiên Cố Tinh Phùng bay lên, kéo Lộc Thời Thanh rơi xuống trước mặt hắn. “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Thánh Chủ nỗ lực đứng thẳng, “Không có ý khác, chỉ tìm một chỗ dung thân mà thôi.”
Lộc Thời Thanh nhịn không được hỏi: “Ngươi không có chỗ đi à? Vạn Yêu Vương đâu?”
“Đừng nói nữa.” Quỷ Yên Chi buông tay, “Vạn Yêu Vương nói, nếu Thánh Chủ vẫn nghĩ đến dư nghiệt đồng tộc của hắn vây thì đến đây chờ chết luôn đi.”
Lộc Thời Thanh càng không rõ: “Chờ chết?”
Quỷ Yên Chi nói: “Đúng vậy, vốn Thánh Chủ bị trọng thương, Vạn Yêu Vương chẳng những không cứu chữa, ngược lại còn đẫy hắn…”
“Đủ rồi!” Thánh Chủ hét to một tiếng, gương mặt nổi lên một vết đỏ vừa bệnh trạng vừa yêu dã.
Quỷ Yên Chi bỗng nhiên khom người, tựa trên lan can ở hành lang run rẩy khôn ngừng, rêи ɾỉ cầu xin tha thứ: “Đau quá…xin Thánh Chủ dừng lại, thuộc hạ không dám nói lung tung nữa!
Vẻ mặt cô ta đau đớn, giữa trán quang hoa lắp lóe—-đó lá chú thuật của tộc Tuyết Yêu mà Thánh Chủ hạ trên người cô ta.
Cố Tinh Phùng một tay cầm thuẫn, một tay khác tụ linh lực thành hình một thanh kiếm, chỉ vào Thánh Chủ, “Tóm lại ngươi đang toán tính điều chi?”
Mũi kiếm chỉ cách trái tim Thánh Chủ một tất.
Thánh Chủ nhắm lại mắt, “Việc liên quan đến tộc Tuyết Yêu ta, có thể cho ta nói chuyện với y không?”
Lộc Thời Thanh lập tức hiểu rõ: “Cần ta tránh đi?”
Thánh Chủ gật đầu.
Cố Tinh Phùng không nói lời nào, bất vi sở động.
Thánh Chủ nói: “Ta là phản đồ của tộc Tuyết Yêu, năm đó hại chết tất cả đồng tộc, ngươi hận ta cũng đúng thôi…Nhưng ngươi, lẽ nào ngươi không muốn báo thù?”
“Ước nguyện đời này của ta, chính là lấy tính mệnh của ngươi và Vạn Yêu Vương tế bái tộc nhân.” Cố Tinh Phùng lạnh lùng nói
Thánh Chủ buồn bã cười: “Quả nhiên…”
Thừa dịp đồng tộc hai người giương cung bạt kiếm, Lộc Thời Thanh trộm quan sát Quỷ Yên Chi. Bây giờ trên người Quỷ Yên Chi có chú thuật của Thánh Chủ, căn bản là không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cô ta đứng ở một bên, ngoài việc chớp mắt ra, biểu cảm vẫn duy trì sợ hãi và kinh hoảng.
Lộc Thời Thanh nhìn không ra gì cả, càng không biết phải chăng Cố Tinh Phùng có thể nhìn ra điều gì chăng.
Lại nhìn Cố Tinh Phùng luôn luôn tỉnh táo, giờ phút này đúng là không cách nào khống chế nỗi lòng, mũi kiếm trên tay từng bước ép sát, lại gần thêm nửa tấc.
Lộc Thời Thanh thân là đứa trẻ bị vứt bỏ, từ nhỏ đã không có người thân, vốn tình cảm đối với thế giới này rất ít. Nhưng thời điểm Bạch Tiêu thăng tiên, hắn cũng khó mà kiềm chế. Bèo nước gặp nhau già trẻ lơn bé Tống gia chết thảm, đã trôi qua rất lâu mà hắn vẫn không cách nào quên được.
huống hồ toàn tộc của Cố Tinh Phùng bị sát hại hầu như không còn ai, thì đau đớn đến cỡ nào chứ.
Nhưng hành vi của Thánh Chủ thực sự cổ quái, huống hồ Vạn Yêu Vương còn ở Hồng Trần Giới, nếu lúc này Cố Tinh Phùng manh động gϊếŧ hắn, Vạn Yêu Vương há có thể bỏ qua?
Khi đó đánh cỏ động rắn, không những Cố Tinh Phùng không báo được thù, mà còn dẫn đến họa sát thân.
“Tinh Tinh.” Lộc Thời Thanh nhẹ giọng gọi.
Cố Tinh Phùng hơi liếc về sau, sát khí cũng nhạt đi chút ít
Lộc Thời Thanh khuyên nhủ: “Ngươi tỉnh táo, nghe hắn nói xong rồi động thủ cũng không muộn mà.”
Vẻ mặt Cố Tinh Phùng dần thả lỏng, đanh định nói gì đó. Thánh Chủ đột nhiên cắn răng nói với Cố Tinh Phùng: “Ngươi cho rằng, chỉ có ngươi muốn báo thù?”
Cố Tinh Phùng hơi híp mắt lại, “Ý gì?”
Đột nhiên Thánh Chủ ho khan, một lúc lâu mới dừng lại được. Quỷ Yên Chi cuống quít đưa khăn lụa qua, hắn nhận lấy rồi lau lau khóe miệng rồi nhìn chằm chằm Cố Tinh Phùng: “Ta bị tộc nhân chán ghét vứt bỏ, không nhà để về là bởi vì ai? Ta đường đường là nam nhân lại bị người quản chế, lại là bởi vì ai? Ngươi cho rằng ta không hận hắn?”
Cố Tinh Phùng gằng từng câu từng chữ: “Vậy tại sao, ngươi đứng trong núi thây biển máu của cả tộc Tuyết Yêu, lại nói cảm ơn hắn?”
“Đó là bởi vì…” Thánh Chủ nói đến một nửa, dần dần không nói tiếp nữa.
Lộc Thời Thanh cho rằng hắn kiêng kỵ mình là người ngoài, không chịu nói tiếp, nên vỗ vỗ cánh tay Cố Tinh Phùng. “Ta ra bờ biển dạo chút, Tinh Tinh, không nên kích động.”
Cố Tinh Phùng khẻ nhếch môi, dường như muốn nói gì đó, Lộc Thời Thanh cho rằng y không yên lòng, thế là cười nói: “Ta có mang bùa tàng hình trong người, sẽ không bị phát hiện đâu.”
Ánh mắt Cố Tinh Phùng lấp lóe, cuối cùng vẫn gật đầu.
Đợi tận mắt thấy Lộc Thời Thanh nhanh nhẹn rời khỏi Noãn Nguyệt Đài, Cố Tinh Phùng mới nhìn Thánh Chủ: “Ngươi nói.”
“Những năm này ta vẫn luôn đuổi bắt A Ngưng phụ thân ngươi.” Thánh Chủ nói đến việc này, phát hiện sự lạnh lùng trên mặt Cố Tinh Phùng càng nhiều, sau đó nói tiếp. “Là ta bị ép phải như thế…lòng nghi ngờ của Vạn Yêu Vương rất lớn, hắn không thể để bất cứ uy hiếp nào tồn tại được. chỉ có thể lấy cái cớ đuổi bắt mà tìm kiếm, bắt được người sống thì trọng thưởng, mới có hy vọng thu được hiệu quả.”
Quỷ Yên Chi không biết lời này là thật là giả, đành phải yên lặng đứng ở một bên, không dám vọng động, sợ truyền đi tín hiệu sai lầm cho Cố Tinh Phùng.
Cố Tinh Phùng sẽ không dễ dàng tin tưởng Thánh Chủ như thế, “Ngươi vẫn chưa trả lời ta, vì sao lại cảm ơn hắn?”
“Ta…” Sắc mặt Thánh Chủ càng thêm tái nhợt, thân thể cũng bắt đầu mất khống chế mà lay động, nhưng ánh mắt lại rất quyết liệt, “Nếu ngươi không tin ta…Ngay lúc này có thể gϊếŧ ta…”
Nói chưa hết câu đã ngất xỉu.
Quỷ Yên Chi vội vàng đỡ lấy Thánh Chủ, nhưng thấy hắn nhắm nghiền hai mắt, vết máu uống lượn từ khóe miệng kéo dài xuống, hơi thở yếu ớt.
Lúc này cô ta cũng không có chủ ý gì nữa, đành phải thật lòng nói với Cố Tinh Phùng, “Vạn Yêu Vương lấy ngươi ra uy hiếp Thánh chủ, nếu giúp ngươi đoạt lại Thương Hải Nhất Cảnh thì sẽ mặc kệ vết thương trên người Thánh Chủ. Còn nếu giữ lại tính mệnh của ngươi thì Thánh Chủ phải trao thân cho hắn…mới hai canh giờ trước thôi, bọn họ vẫn luôn ở trong phòng…ngươi hiểu không?”
Quỷ Yên Chi không nói toạc ra nhưng Cố Tinh Phùng cũng đủ hiểu.
Hắn nhìn Thánh Chủ hơi thở mong manh, nội tâm dày đặc nghi ngờ.
bản tính của tộc Tuyết Yêu thiện lương, nhưng trời sinh cao ngạo, vừa rồi mỗi câu mỗi chữ của Thánh Chủ đều khẩn thiết, về tình về lý đều hiểu được nguyên do
Cho dù là kẻ nào bị hại đến thân bại danh liệt, cửa nát nhà tang, đều sẽ câm thù đến tận xương tủy kẻ đầu sỏ. Huống chi Thánh Chủ còn từng là thiên chi kiêu tử của tộc Tuyết Yêu?
Chỉ là, vì sao hắn vẫn luôn không chịu giải thích nguyên nhân hắn cảm ơn Vạn Yêu Vương?
Quỷ Yên Chi không rõ tình hình, cũng không dám tùy tiện trả lời Cố Tinh Phùng, chỉ bất đắc dĩ nói: “Ngươi xem, nên làm thế nào cho phải?”
Cố Tinh Phùng nhìn thoáng qua một dãi khách phòng bên cạnh Noãn Nguyệt Đài. “Ngươi dẫn hắn qua đó nghỉ ngơi đi.
“Vậy còn ngươi?”
Cố Tinh Phùng không trả lời, mũi chân điểm nhẹ, bay thẳng đến trên nhà Thủy tạ, khoanh chân ngồi ngay ngắn ở giữa bình đài. Sau đó một tia quang hoa nhàn nhạt tỏa ra, vây kín xung quanh thủy tạ không một kẽ hở.
Quỷ Yên Chi khẽ cắn môi dưới, cẩn thận từng li từng tí dìu Thánh Chủ dậy, đi đến dãy phòng bên kia,
Sau khi lên làm Tây Sơn Vương, cô ta quy thuận dưới trướng Cửu Khê Vương, từ đó U Minh Giới thành thiên hạ của Cửu Khê Vương. Cửu Khê Vương cũng rất hài lòng sự phục tùng của cô ta, tựa như hai vị U Minh Vương khác, cô ta cũng đi theo nịnh bợ Cửu Khê Vương.
Hôm qua nghe nói Vạn Yêu Vương tiến vào Hồng Trần Giới, lập ước định thành minh hữu, Cửu Khê Vương lập tức khởi hành. Đương nhiên Quỷ Yên Chi cũng theo đến, mà nào nghĩ đến mới tới Hồng Trần Giới ngày đầu tiên đã tận mắt nhìn thấy Vạn Yêu Vương trục xuất Thánh Chủ quần áo không chỉnh tề đang bị trọng thương ra khỏi nhà cơ chứ
Làm “Thuộc hạ” của Thánh Chủ cô ta xung phong nhận việc chăm sóc, không nghĩ ra nơi Thánh Chủ muốn tới trùng hợp lại là Thương Hải Nhất Cảnh.
Mục đích của cô ta là dựa vào Vạn Yêu Vương làm chống lưng, trở thành Vương của U Minh Giới, Cửu Khê Vương và Thánh Chủ chính là chướng ngại vật trên con đường của cô ta. Mà giờ phúc này, Cố Tinh Phùng minh hữu của cô ta, lại có dấu hiệu tiêu tan hiềm khích lúc trước với Thánh Chủ. Tâm tình Quỷ Yên Chi phức tạp, mục tiêu của cô ta rõ ràng sẽ không vì mặt mũi của Cố Tinh Phùng mà thay đổi kế hoạch vốn có.
Lẽ nào….phải đối địch với Cố Tinh Phùng?
Lộc Thời Thanh đến bên bờ Đông Hải, mới biết được Bùi Lệ cũng ở đây.
Nhưng cũng không quá bất ngờ, vì nơi đây chính là hiện trường năm đó hắn bị “vứt xác” là nơi hắn và Cố Tinh Phùng “Tặng Linh”, ký ức càng sâu.
Mà đối với Bùi Lệ mà nói, cũng là ý nghĩa trọng đại.
Bùi Lệ đang ngồi xổm trên đá ngầm, tiếp xúc với mép đá bị sóng biển cọ rửa đến trơn nhẵn. Lộc Thời Thanh nhỡ rõ, năm đó lồng ngực của hắn vừa vặn nằm trên tản đá ngầm kia, huyết dịch dọc theo mép đá chảy vào trong biển.
Cảm thấy có linh lực tới giần, Bùi Lệ ngẩng đầu nhìn, lập tức đứng dậy, “Sư tôn sao lại tới đây? Cố Tinh Phùng đâu?”
Lộc Thời Thanh dời ánh mắt khỏi đá ngầm, ” Y có chuyện cần xử lý, ta đi dạo chút, không quầy rầy y.”
Bùi Lệ nhíu mày: “Chuyện gì, có thể quan trọng hơn đạo lữ của mình?”
Lộc Thời Thanh cảm thấy lời này không thích hợp, lắc đầu nói: “Hoài Hư, mỗi người đều có chuyện riêng của mình, cho dù kết thành đạo lữ, cũng là vì muốn tốt hơn cho đôi bên chứ không phải trói buộc đối phương.”
Bùi Lệ im lặng.
Sóng biển nhấp nhô không ngừng, đây là nơi Lộc Thời Thanh từng đến xa nhất khi trông coi Thương Hải Nhất Cảnh khi xưa—là lần ngoại lệ duy nhất.
Lộc Thời Thanh chọn một tản đá ngầm sạch sẽ ngồi xuống, nhìn về nơi xa, khóe mệnh khẽ nhếch.
Bùi Lệ cũng ngồi xuống theo, hai người không ai nói chuyện, chẳng biết qua bao lâu lúc Bùi Lệ ngoáy đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt Lộc Thời Thanh xa xăm, nụ cười bên miệng càng đậm. Bùi Lệ mở miệng hỏi: “Sư tôn vui như thế, là đang suy nghĩ điều gì?”
Lộc Thời Thanh vừa muốn trả lời, Bùi Lệ lại giành nói: “Ta đoán, là Cố Tinh Phùng?”
“Đúng thế.” Lộc Thời Thanh cười cười, cũng không kiêng kỵ gì, “Ta đang nghĩ, năm đó ngày mà ta nhặt được Tinh Tinh.”
Bùi Lệ nhắc nhở hắn: “Cũng là ngày ta bị Kình yêu nuốt vào bụng.”
Lộc Thời Thanh gật đầu: “Đúng, nhắc đến ta còn phải cảm ơn ngươi.”
“… Cám ơn ta?”
“Kỳ thật hôm đó ta vô cùng sơ xuất.” Lộc Thời Thanh nâng cầm nói. “Ta từng hứ với sư tôn Dật Thiên Quân, không rời khỏi Thương Hải Nhất Cảnh nửa bước. Nhưng vì cứu ngươi, ta không thể không làm trái lời hứa, đi vào nơi xa xôi Đông Hải cứu ngươi. Nhưng hiện giờ xem ra, ta nhặt được Tinh Tinh, nhặt được người đời này đối xử với ta tốt nhất…Đương nhiên, cũng là người ta thích nhất, như thế thì có gì mà bất mãn? Ta chỉ có vui vẻ mà thôi.”
Hắn nói, lại không tự giác nhếch miệng, tựa như nhặt được không phải là Cố Tinh Phùng, mà là bảo vật có một không hai vậy.
Bùi Lệ thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nói khẽ: “Sư tôn, thật xin lỗi.”Lộc Thời Thanh hơi thu lại nụ cười, sau một lát mới “ừ” một tiếng.
Bùi Lệ vốn định có được lời đáp lại của Lộc Thời Thơi để mình an tâm. Nhưng không ngờ sau khi xin lỗi bầu không khí lại bỗng nhiên đóng băng. Lộc Thời Thanh cũng không nói thêm chữ nào nữa. Trong lòng Bùi Lệ hoảng loạn, ngoài miệng lại tùy ý cười nói: “Sư tôn không còn gì đễ nói nữa à? Không sao, không gấp, nếu không có mầy lời tương tự…Sư tôn không định nói với ta thêm câu nào?”