Ánh sáng ban mai len lỏi qua khung cửa gỗ. Tiếng nước sông “róc rách” thư thái truyền từ bên ngoài. Trên mặt sông những ngọn sóng lăn tăn lấp lánh dưới nắng. Thuyền của người dân trong thành cũng bắt đầu qua lại tấp nập trên sông, buôn bán náo nhiệt.
Hàn Tuyết Âm nhíu nhíu mày, cử động thân hình cứng ngắc. Nàng khó khăn lắm mới có thể di dời được mấy cái vòi bạch tuộc của Hại Thiên Thu, xoa xoa cái eo nhức mỏi xuống giường.
Hại Thiên Thu mất đi gối ôm hảo hạng, khó chịu vùi đầu càng sâu vào ổ chăn. Nàng theo bản năng, quấn chăn càng chặt, đem bản thân nhồi thành một cục bông.
Hàn Tuyết Âm bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng, cũng không nỡ đánh thức. Đêm qua, sau trận đại chiến với gián nhỏ, Hại Thiên Thu sống chết cũng không chịu ngủ một mình. Nàng cương quyết bám Hàn Tuyết Âm không buông. Hàn Tuyết Âm không có cách nào khác, chỉ đành để cho Hại Thiên Thu ngủ chung phòng.
Hại Thiên Thu sau khi khó khăn lết tới phòng của Hàn Tuyết Âm, lập tức gọi tiểu nhị đổi thùng gỗ mới.
Tiểu nhị làm việc nhanh nhạy, chưa tới một khắc đã chuẩn bị thùng tắm mới. Hắn vừa lui ra khỏi, Hại Thiên Thu lập tức bay vào tắm, chà lau một lúc lâu.
Hàn Tuyết Âm đợi hoài không thấy nàng bước ra, xuất phát từ tính tình đại sư tỷ chăm lo cho cả phái, liền đi vào gọi. Vừa bước vào, nàng liền thấy Hại Thiên Thu đang điên cuồng chà lau thân thể. Chà tới mức da nàng ấy cũng muốn biến đỏ giống như con tôm luộc.
Khó khăn lắm mới khuyên nhủ được Hại Thiên Thu ngừng chà người, Hàn Tuyết Âm thay nàng lau khô tóc, mặc vào trung y. Sau đó thì Hại Thiên Thu liền ôm chặt Hàn Tuyết Âm ngủ tới sáng.
Hàn Tuyết Âm đơn giản rửa mặt, thay y phục. Nhìn vào gương đồng, thấy mọi thứ đã ổn thỏa rồi nàng mới quay lại gọi Hại Thiên Thu. Nàng vỗ nhè nhẹ vào đống chăn trên giường: “Hại Thiên Thu, dậy.”
Hại Thiên Thu ngọ nguậy một lúc, chui đầu ra khỏi ổ chăn, nửa tỉnh nửa mê đáp: “Giờ nào rồi?”
“Giờ thìn rồi.” Hàn Tuyết Âm nói.
“Trễ vậy rồi? Sao không gọi ta dậy?” Hại Thiên Thu bật phắt người dậy, vội vàng nhảy xuống giường.
Nàng nhanh chóng chạy ra sau bình phong thay y phục. Trước khi bóng nàng khuất sau bình phong, cước bộ khựng lại một chút. Nàng liếc nhìn Hàn Tuyết Âm nói: “Tuyết Âm, đêm qua, đa tạ ngươi.” Nói xong nàng liền chui ra sau bình phong thay y phục.
Hàn Tuyết Âm mặt lạnh như cũ đáp: “Không có gì, ta xuống trước đợi ngươi.”
Hại Thiên Thu đổi y phục nhanh như một cơn gió, xong liền chạy xuống sảnh ăn. Đám Thuấn Giai đã sớm đợi ở dưới, trên bàn có mấy món điểm tâm đã dọn lên từ lâu. Hại Thiên Thu cười hề hề ngồi xuống, bắt đầu động đũa.
Lâm Chí Hàn không biết làm sao, đột nhiên dùng con mắt ám trầm nhìn Hại Thiên Thu. Sau lại nhìn sang Hàn Tuyết Âm, cuối cùng hắn tự gật gật đầu, ý vị thâm trường nhìn trở lại Hại Thiên Thu. Thì ra mọi chuyện là như vậy.
Hại Thiên Thu khó hiểu nhìn hắn tự kỷ. Có điều nàng cũng không rảnh quan tâm hắn suy nghĩ cái gì, chú tâm trở lại vòng chiến trên bàn.
Một đám người náo loạn ăn xong bữa sáng, liền khởi hành hướng tới huyện nha. Huyện nha của Mộng Xuyên nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Cả tòa phủ đệ lại được đặt ngay trung tâm Mộng Xuyên thành, cực kỳ dễ tìm.
Hàn Tuyết Âm tiến lên gọi cửa, huyện lệnh lập tức đích thân ra đón tiếp bọn họ. Hắn cùng Hàn Tuyết Âm đơn giản trao đổi một số nội dung ủy thác xong liền dẫn các nàng tới thư phòng. Trong đây lưu trữ toàn bộ sổ sách của toàn vùng Mộng Xuyên, từ tiền tài, hộ dân cho tới lịch sử cùng bản án.
Phong Hào quanh năm bị bắt đi xếp y thư cho Sư Điệp Hoa, cho nên rất thành thạo mấy việc mò sổ sách này. Hắn dùng không tới một khắc đã tìm ra được ba quyển có ghi chép về trận đánh Đoạn Duyên cùng địa lý vùng Mộng Xuyên.
Xong xuôi hết thảy, đám người Hàn Tuyết Âm lại nói tiếng cáo từ với huyện lệnh, hướng Hoài Thân thành đi. Hoài Thân thành cách Mộng Xuyên thành chỉ hai mươi dặm về phía đông. Từ Mộng Xuyên thành ngự kiếm tới đó cũng chưa đầy nửa khắc.
“Hàn cô nương! Bên này!” Trương Vô Minh vừa thấy đám người Hàn Tuyết Âm bước vào thành, lập tức hô to.
“Trương công tử. Sáng tốt lành.” Hàn Tuyết Âm lễ phép đáp lại.
Trương Vô Minh hào hứng nói: “Bọn ta có hỏi qua, nơi Lưu công tử tự tử là cây cầu đá ở trung tâm thành. Hiện giờ chúng ta đến đó trước?”
“Thời gian không còn sớm, mau đến đó thôi.” Hàn Tuyết Âm nói rồi làm thủ pháp mời.
Trương Vô Minh hiểu ý, đi trước dẫn đường. Xuyên qua dòng người tấp nập, hắn vừa đi vừa không nhịn được hỏi: “Chỗ này ta có xem qua, âm khí khá nặng. Hại cô nương đi theo sẽ không sao chứ?” Đây là điều mà hắn thắc mắc từ đêm qua tới giờ rồi. Giữa một đám đệ tử tiên gia như thế này, có một người thường đi theo, vạn nhất có chuyện xảy ra có khi lại thêm rắc rối.
Hàn Tuyết Âm liếc nhìn Hại Thiên Thu cà lơ phất phơ, dung dăng dung dẻ ở phía sau một chút. Lần trước ở Mộc Thiên Sơn, Hại Thiên Thu là nữ phẫn nam trang, lúc đó mọi người lại chỉ lo đối phó quái thú bị thôn phệ. Đám người Trương Vô Minh không nhận ra nàng cũng là điều bình thường thôi.
Nàng suy nghĩ một chút, quyết định nói dối trắng trợn: “Không vấn đề gì. Nàng là y sĩ trong tông môn, chuyến này đi cũng là để đề phòng vạn nhất có người bị thương liền tới chữa trị. Tuy tu vi nàng ta không có, nhưng đảm bảo an toàn của bản thân vẫn có thể.”
Trương Vô Minh nghe vậy, ngẫm lại cũng thấy có chỗ đúng. Hôm qua vừa được chứng kiến một màn bơi đua với nịch quỷ của Hại Thiên Thu, hẳn là không có việc gì. Hắn gật gật, cười nói: “Trúc Vân môn quả nhiên luôn rất kỹ lưỡng.”
Cố Thu Hà đi cạnh bên, nghe hai người đối đáp cảm thấy có gì đó sai sai. Cái họ Hại hình như nàng từng nghe ở đâu đó rồi.
“Tới nơi rồi!” Giang Mi đi trước, hưng phấn chỉ về cây cầu đá ở phía xa xa.
Cầu đá được trạm trổ hoa văn mây nước, nằm lặng lẽ trên con sông. Người dân qua lại trên đó cũng không vì sự việc của Lưu công tử mà giảm bớt. Thậm chí họ còn đặt một một cái bàn thờ nhỏ ngay lối lên cầu. Trên bàn thờ nhỏ cũng có một lọ hoa cùng vài món ăn nhỏ nhỏ như quả táo, cái bánh.
Đám người Hại Thiên Thu rất nhanh đã đi tới giữa cầu. Từ trên đây nhìn xuống, cũng không thấy mặt nước cách quá xa. Chưa kể, một số thôn dân đã nói, ngày Lưu công tử chết là ngày nước dâng cao. Như vậy có thể loại bỏ được khả năng Lưu công tử khi ngã vào nước bị chấn động đến gãy xương, chết ngay tại chỗ.
“Bây giờ chúng ta làm gì?” Thuấn Giai lên tiếng hỏi.
Hại Thiên Thu vừa xem xét xung quanh cầu, vừa không mặn không nhạt nói: “Đi tìm xác.”
Lâm Chí Hàn đang ngồi bệt một bên nói: “Bằng cách nào? Gọi hồn sao?”
“Tất nhiên là không.” Hại Thiên Thu vừa nói vừa tiến lại chỗ Thuấn Giai gần đó. Nàng nở một nụ cười tà tứ, vỗ vỗ vai hắn: “Chúng ta dùng cách của người dân thường.”
Phong Hào cảm thấy có nguy cơ dồn dập, vội len lén rút đi. Ai dè chưa đi được ba bước, hắn đã bị đại sư tỷ nắm cổ áo thảy về chỗ cũ.
Hại Thiên Thu rất phối hợp quăng ra câu nói tàn nhẫn: “Lặn xuống tìm xác.”
Ba con người số khổ rất không tình nguyện lặn xuống. Nhưng mà lần này đại sư tỷ của bọn họ bảo kê Hại Thiên Thu, bọn hắn không dám không nghe theo. Chỉ đành ngậm lấy nước mắt, thuê một chiếc thuyền chèo ra dưới chân cầu.
Trương Vô Minh suy nghĩ, đã hợp tác thì hắn cũng có trách nhiệm phụ giúp. Vậy nên hắn rất sảng khoái, xung phong gia nhập đội tìm xác.
Cố Thu Hà ở bên trên, lật giở đống ghi chép về Lưu công tử. Dựa theo vị trí ghi chép mà hướng dẫn bốn người kia tới chỗ chính xác người dân thấy Lưu công tử ngã xuống. Nàng nhìn theo thuyền nhỏ bên dưới cầu hô: “Chính là chỗ đó!”
Lâm Chí Hàn nghe vậy, lập tức buông mái chèo, lấy cái neo nhỏ thả xuống. Dựa vào độ dài của xích sắt, có thể đoán được nước sông cũng không quá sâu.
“Nương theo neo lặn xuống đáy, sau đó tìm kiếm xung quanh.” Hại Thiên Thu đứng trên cầu chồm xuống nói.
“Hiểu rồi.” Thuấn Giai đáp xong, cởi ra ngoại bào, tiên phong đi trước.
Nước sông đục ngầu, trộn lẫn cùng với cát bụi phù sa khiến cho việc quan sát thập phần khó khăn. Thuấn Giai lay hoay một lúc lâu, cũng không tài nào nhìn ra nổi những thứ khác. Bên dưới trừ một đám rêu tảo ra, còn lại không phát hiện được gì khác.
Sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, Thuấn Giai men theo xích sắt, ngoi lên mặt nước: “Bên dưới có rất nhiều tảo, nước lại đục, căn bản không thể thấy rõ.”
“Tiếp tục tìm xung quanh thử xem!” Hại Thiên Thu hô lớn.
“Để ta thử xem!” Lâm Chí Hàn cũng bắt đầu cởi bỏ ngoại bào nói: “Sư huynh, nghỉ một chút đi, để đệ đến cho.” Nói rồi hắn liền nhảy xuống làn nước lạnh.
Lâm Chí Hàn quê quán vốn ở vùng sông nước Hà Trạch. Đất Hà Trạch sông ngòi chằn chịt, tính hắn lúc bé lại hay thích cùng đám nhóc trong thành quậy phá, tắm sông. Lâu ngày, bất tri bất giác lại luyện ra cho Lâm Chí Hàn một thân bơi lội lợi hại.
Qua một lúc lâu, Lâm Chí Hàn trồi lên báo vẫn không tìm thấy gì. Phong Hào, Trương Vô Minh cũng lần lượt thoát ngoại bào, nhảy xuống sông. Bốn người thi nhau ngụp lặn ở bên dưới, bắt đầu đem phạm vi tìm kiếm mở rộng ra.
Hàn Tuyết Âm đứng trên bờ cũng không ở không. Nàng dùng bùa chú, liên tục gọi hồn các hồn ma xung quanh. Có điều lạ là, không có một phản ứng nào xảy ra.
Giang Mi ngồi bên thành cầu, chán chường ném một cục đá xuống dưới. Không lâu sau tiếng Lâm Chí Hàn đầy phẫn nộ vọng về: “Tên nào chán sống rồi! Lại dám ném đá bổn công tử anh tuấn tiêu sái!”
Giang Mi thấy hắn ngoi lên cũng giật nảy mình, phản ứng có điều kiện, đanh đá quát: “Đá là ta ném thì sao? Ai bảo đang yên đang lành ngươi bơi qua đó làm gì.”
“Ta lặn nãy giờ muốn mệt chết rồi! Ngươi ngồi không ở đó còn lớn mồm, có giỏi thì xuống đây mà tìm xác đi!” Lâm Chí Hàn không chịu thua cãi lại.
Hại Thiên Thu nghe thấy tiếng của Lâm Chí Hàn vọng lại từ đằng sau, vội vàng quay đầu chạy qua chỗ Giang Mi. Nàng nhìn thành cầu bên này, lại nhìn thành cầu bên kia, ngạc nhiên hỏi: “Chí Hàn! Ngươi không phải đang tìm bên kia sao, bơi qua đây làm gì?”
Nghe Hại Thiên Thu hỏi, Lâm Chí Hàn lúc này mới nhận ra rằng bản thân từ lúc nào đã qua tới thành cầu bên này. Hắn vừa quạt nước vừa nói lớn: “Không rõ nữa, lúc nãy ta chỉ lặn sâu xuống một chút nữa thôi. Lớp tảo ở dưới kỳ thật cao hơn so với tảo ở những con sông khác. Ta đoán đáy sông thật ra sâu hơn so với tính toán ban đầu.” Hắn thở lấy hơi một cái lại nói tiếp: “Lúc nãy ta có thử lặn xuống qua khỏi lớp tảo một chút, lúc ngoi lên đã sang bên này.”
Hại Thiên Thu cau mày suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi thử lặn xuống một lần nữa đi, độ sau như lúc vừa nãy.”
“Không thành vấn đề.” Lâm Chí Hàn nói xong, lập tức lặn xuống.
Hàn Tuyết Âm cùng Thu Hà vừa vặn cũng sang bên này, theo Hại Thiên Thu chờ đợi diễn biến tiếp theo. Lại qua một khoảng thời gian, Lâm Chí Hàn cuối cùng cũng ngoi lên. Quả nhiên, vị trí của hắn liền xa cây cầu hơn một đoạn.
Hại Thiên Thu lên tiếng nói: “Ngươi chắc chắn lúc lặn xuống cùng lúc ngoi lên đều theo một đường thẳng?”
Lâm Chí Hàn phồng mũi tự tin cam đoan: “Hoàn toàn chắc chắn. Tiền bối à, võ nghệ ta có thể không tự tin, nhưng bơi lội ta tuyệt đối tự tin nha!”
“Nghìn năm mới thấy ngươi có ích được một lần. Ta thật tâm khen ngợi ngươi.” Hại Thiên Thu đối với Lâm Chí Hàn bật ngón cái, xong quay đầu nói với ba người kia: “Không cần tìm nữa, mau lên hết đi.”
“Ngươi nhận ra được điều gì sao?” Hàn Tuyết Âm hỏi Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu như con rắn không xương, lập tức quấn lấy tay Hàn Tuyết Âm, cười cười nói: “Ây da, vẫn là tiểu nha đầu hiểu ta nhất. Đại khái là có thu hoạch đi.”
Hàn Tuyết Âm vừa đẩy nàng ra, vừa nhếch mi tỏ ý nàng nói tiếp.
Hại Thiên Thu trở tay, nắm lấy bàn tay của Hàn Tuyết Âm, đem lòng bàn tay của nàng ấy áp vào má. Nàng nhịn không được thở một hơi thỏa mãn, đúng là khối băng, thật là mát mà. Vừa hưởng thụ hơi lạnh, Hại Thiên Thu vừa nheo nheo mắt nói: “Sông này rất có thể có dòng chảy ngầm. Đại khái có thể nói là, phần trên của con sông chảy về một hướng, phần dưới lại chảy ngược về hướng còn lại.”
Hàn Tuyết Âm bị Hại Thiên Thu cọ vào tay muốn nổi hết cả da gà. Nàng không nghĩ nhiều, vô cùng phũ phàng mà lấy tay tát Hại Thiên Thu một cái “bép”. Hàn Tuyết Âm lưu loát rút ra khăn tay, vừa lau vừa nói: “Có nghe nói qua một số con sông sẽ có phần gần dưới lòng sông chảy ngược. Không ngờ sông Hoài Thân là một trong số đó.”
“Hiện tượng chảy ngược này cũng đơn giản. Chỉ cần đáy của thượng nguồn sông thấp hơn so với lòng sông.” Tuy Hàn Tuyết Âm tát không đau, nhưng Hại Thiên Thu vẫn ủy khuất lấy tay xoa xoa mặt nói: “Dưới đáy sông lại có nhiều tảo, cản bớt ánh sáng mặt trời rọi xuống. Hiển nhiên nước gần lòng sông sẽ trở nên lạnh so với nước ở phần bên trên. Nước lạnh lại nặng hơn nước ấm, hiển nhiên sẽ chảy ngược về thượng nguồn, tạo thành hai luồn nước trong cùng một con sông.”
“Vậy có lẽ những xác chết không tìm được, đã trôi ngược về thượng nguồn?” Hàn Tuyết Âm diện vô biểu tình hỏi.
Hại Thiên Thu gật đầu: “Rất có thể. Xác người chết đuối thường sẽ nhanh chóng chìm xuống đáy. Qua một thời gian, có thể là vài ngày sẽ bắt đầu nổi trở lại. Những xác chết không được tìm thấy, có lẽ đã bị cuốn ngược về thượng nguồn.”
“Cố cô nương, không biết cô nương có bản đồ Mộng Xuyên không?” Hàn Tuyết Âm hướng Cố Thu Hà hỏi.
“Có đây có đây.” Cố Thu Hà vừa nói vừa lấy bản đồ trong trữ vật giới ra đưa cho Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm tiếp nhận bản đồ, nói tiếng cảm tạ rồi ngay tại chỗ mở ra. Hại Thiên Thu cùng Cố Thu Hà, Giang Mi cũng chụm đầu vào xem.
Nàng chỉ vào hình vẽ một cái hồ trên đó nói: “Ba con sông lớn của Mộng Xuyên đều có chung một thượng nguồn, chính là hồ Tam Ngã. Nếu như xác chết bị cuốn trôi về lại thượng nguồn, tám phần là sẽ tập trung tại hồ này.” Mà vừa hay, hướng các nàng đang nhìn về cũng chính là hướng dẫn tới hồ Tam Ngã.
Thu Hà lúc nãy đại khái cũng nghe được Hàn Tuyết Âm và Hại Thiên Thu đối thoại, ít nhiều cũng biết được chút ít về chuyện dòng sông chảy ngược. Nàng thắc mắc hỏi: “Nếu xác chết đều tập trung về thượng nguồn, vậy cũng sẽ có khả năng trôi về hai con sông còn lại. Tại sao lại cả một cái xác cũng không thể tìm thấy?”
“Điều này tạm thời vẫn chưa thể giải thích được.” Hại Thiên Thu nói: “Theo lý mà nói, xác chết phải nổi lên mặt nước sau vài ngày.”
Giang Mi xua tay nói: “Tưởng chuyện gì lớn, thì ra chỉ là mấy việc cỏn con đơn giản thôi. Chỉ cần có người buộc tạ vào xác chết, thì hết nổi lên thôi.”
Cố Thu Hà trước ngữ điệu chua ngoa của sư muội cũng đau đầu, vội vàng muốn bịt miệng nàng lại.
Hàn Tuyết Âm cùng Hại Thiên Thu cũng không có thời gian đi quản nàng, quyết định mặc kệ nàng ta. Hàn Tuyết Âm vừa gấp lại bản đồ vừa nói: “Điều này cũng không phải không có khả năng. Nhưng mục đích để làm việc này lại là gì?”
Hàn Tuyết Âm vừa dứt lời, đám Thuấn Giai đã thu thập gọn gàng, chạy trở về chỗ các nàng. Thuấn Giai dẫn đầu hô to: “Đại sư tỷ!”
Hại Thiên Thu khẽ liếc mắt một chút, hướng đám người Thuấn Giai cười nói: “Các ngươi cực khổ rồi. Vừa vặn bên kia có quán trà, ta mời các ngươi chén trà cho ấm bụng, thấy thế nào?”
Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn đồng loạt gật đầu cái rụp. Hại Thiên Thu, Hại đại keo kiệt chịu bỏ tiền túi mời bọn hắn, ngu mới không đồng ý.
Phong Hào theo sau đám người, mắt nhìn về phương xa, nói thầm một câu: “Hại Thiên Thu bao trà, sợ là sắp có bão rồi chậc chậc…”
————-
Tác giả: tuần này tại hạ năng suất, đăng tận 2 chương. Vậy nên hãy khen ngợi tại hạ đi ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾