Một đám người ngồi xoay quanh bàn tròn trong khách điếm, đồng loạt vươn cổ về cô gái vùng Mộng Xuyên chất phát: “Lời nguyền của Lưu công tử?”
Vị cô nương nọ sắc mặt càng ngày càng trầm xuống: “Đúng vậy. Sau khi Lưu công tử chết, tàu thuyền qua lại ngay khúc sông đó đều bị đắm. Những người may mắn thoát được đều nói giống như có lực tác động nào đó mà khiến cho bọn họ bị lật. Người chết càng ngày càng nhiều, bọn quỷ cũng xuất hiện nhiều hơn. Giống như các vị đã thấy lúc chiều, cứ tầm giờ đó bọn chúng sẽ trồi lên.”
Cô nương kia nói tới đây không khỏi rùng mình một cái, nói tiếp: “Từ đó dân chúng ven sông cũng không dám làm ăn buôn bán vào giờ xế chiều. Luôn dọn dẹp trở về trước khi đến hoàng hôn. Quan phủ cũng vì để đảm bảo an toàn cho một số hộ lân cận, đều phát cho bọn họ bùa chú treo trước cửa. Đồng thời cũng nghiêm cấm mọi người ra đường vào giờ đêm khuya.”
Càng nói thanh âm của nàng càng thấp: “Nghe đâu, là Lưu công tử kỳ thực không phải tự tử chết. Mà chính là bị người hại chết. Linh hồn oan ức, hiện về đòi mạng người qua sông!”
Trương Vô Minh tay chống cằm, trầm ngâm nói: “Tuy nịch quỷ vốn có thể bắt người, khiến cho họ chết đuối. Nhưng chưa từng nghe tới việc chúng đủ sức làm đắm thuyền.”
“Có một khả năng.” Hại Thiên Thu bỗng nhưng ngắt lời Trương Vô Minh: “Chính là giang trành.”
Hàn Tuyết Âm ở một bên suy tư một chút, nói thêm vào: “Giang trành xuất phát từ oán niệm từ vô số linh hồn chết trên vùng sông nước. Một khi những oán niệm rời rạc này hợp lại với nhau sẽ tạo thành một vùng nước độc, không ngừng cắn nuốt thuyền bè qua lại. Những nơi xuất hiện giang trành đa phần là vùng từng xuất hiện thủy chiến.” Dừng một chút nàng lại nói tiếp: “Có khả năng bọn nịch quỷ này đã hợp lại thành giang trành.”
“Dù Mộng Xuyên rất lâu trước đây là vùng chiến sự, nhưng cũng không có nghe nói đến sự xuất hiện của giang trành.” Cố Thu Hà nói.
Hại Thiên Thu nói: “Không có ghi chép không có nghĩa rằng hiện giờ không thể xuất hiện. Muốn hình thành giang trành cũng cần phải có đủ số oan hồn mới được. Có lẽ lúc Lưu công tử kia vừa mất, đã vô tình đủ số để hình thành giang trành.”
Trương Vô Minh thoáng suy tư một chút, tiếp tục vấn đề: “Vậy có khả năng hồn Lưu công tử bị thôn phệ, nên mới không thể chiêu hồn?”
Hàn Tuyết Âm gật đầu: “Rất có khả năng.”
“Nếu vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Thuấn Giai ngồi một bên lên tiếng.
“Trước hết vẫn nên đến huyện nha thông báo một tiếng.” Hàn Tuyết Âm nói.
Trương Vô Minh cũng gật gật: “Bọn ta cũng phải đến báo tình hình với Lưu gia một tiếng.”
Hại Thiên Thu nhìn dĩa đậu phộng trước mặt, lấy đũa gấp một hạt bỏ vào miệng. Nàng nhíu nhíu mày, xong liền qua sang hỏi cô nương nọ: “Không biết là xác của những người chết đuối đã tìm được chưa?”
Cô nương kia lắc đầu: “Hầu hết đều không tìm được.”
“Ta hiểu rồi.” Hại Thiên Thu gật gù nói.
Lâm Chí Hàn nhìn vẻ mặt ngu ngu của nàng, nhịn không được nói: “Ngươi hiểu cái gì?”
Hại Thiên Thu cười nói: “Ta vẫn chưa nắm chắc, nhưng ít ra có thể phán đoán ít nhiều. Muốn xác định thực hư có lẽ ngày mai còn cần đi một chuyến đến thành Hoài Thân.”
Hàn Tuyết Âm nghe vậy, lại hướng Trương Vô Minh nói: “Ủy thác của bọn ta cùng phía Trương công tử có lẽ có liên quan với nhau. Chi bằng chúng ta cùng hợp sức với nhau?”
“Thế thì còn gì bằng!” Trương Vô Minh hưng phấn nói: “Càng nhiều người càng có thể nhanh chóng đem việc này xử lý.”
Giang Mi nghe nói cả hai bên sẽ hợp tác, hừ lạnh nói: “Đến lúc đó mấy người các ngươi đừng làm vướng chân bọn ta là được.”
Lâm Chí Hàn liều mình ăn cơm, vẫn không tài nào chịu được vẻ vênh váo của nàng ta. Hắn nói: “Ai làm vướng chân của ai còn chưa biết. Loại chỉ biết công phu miệng mồm với trước sau bằng phẳng như ngươi có khi còn làm hỏng chuyện.”
Giang Mi tự giác cúi xuống nhìn vùng đằng trước của bản thân. Nàng thẹn đỏ cả mặt, tức tối chỉ vào mặt Lâm Chí Hàn: “Ngươi…”
Lâm Chí Hàn cũng không thèm quản nàng, hừ lạnh tiếp tục ăn cơm.
“Cứ quyết định vậy đi, trưa mai chúng ta hẹn nhau tại bờ sông Hoài Thân.” Trương Vô Minh vừa cười nói vừa đè lại Giang Mi đang tức nổi gân xanh.
“Quyết định vậy đi, cô nương, bữa cơm này bọn ta coi như cảm tạ cô nương. Không cần khách khí.” Thuấn Giai vừa nói vừa bắt đầu động đũa.
Cô nương kia cười xua tay nói mấy câu khách khí, xong cũng bắt đầu động đũa.
Mọi người sau một ngày mệt mỏi quả thật rất đói, lần lượt cầm đũa lên. Trừ Lâm Chí Hàn không biết từ lúc nào đã đại sát tứ phương trên bàn không đói lắm. Những người còn lại ai cũng đói rã ruột.
Hại Thiên Thu làm sao để cho Lâm Chí Hàn một mình độc chiếm một cõi được, vừa động đũa liền nhanh như chớp gấp đầy đồ ăn vào chén.
Phong Hào nãy giờ vẫn kìm nén, hiện giờ cũng gia nhập vòng chiến. Trên bàn ăn nhất thời loạn thành một đoàn vì những kẻ háu ăn này.
Chẳng mấy chốc trên bàn cũng chẳng còn lại gì. Tất cả đều vô bụng mấy tên ăn chơi kia. Hại Thiên Thu đem mấy miếng thịt nướng tích trữ đầy trong chén. Nàng thỏa mãn nhìn Thuấn Giai, Phong Hào, Lâm Chí Hàn còn có Giang Mi đang tức tới đỏ mặt.
Đám bọn hắn có ai ngờ Hại Thiên Thu giả ngây giả dại này lại nhanh tay như thế chứ. Toàn bộ thịt nướng đều bị nàng lấy hết! Trương Vô Minh và Cố Thu Hà nhìn cảnh tượng này chỉ biết cười khổ, ngậm ngùi ăn bó rau xanh.
Hại Thiên Thu mặt đầy thỏa mãn, lúc chuẩn bị thưởng thức thành quả thì lại vô tình liếc nhìn qua chén của Hàn Tuyết Âm. Trong chén của nàng chỉ có ít cơm trắng cùng mấy cọng rau. Hại Thiên Thu suy tư một chút, rồi gắp một nửa thịt trong chén của mình thả vào chén của Hàn Tuyết Âm: “Ăn nhiều một chút.”
Hàn Tuyết Âm nhìn thịt trong chén, liếc nhìn Hại Thiên Thu một chút. Nàng không nói gì cũng không biểu hiện gì, lặng lẽ tiếp tục đem đồ trong chén ăn hết.
Cơm nước xong xuôi, mọi người đều chia nhau trở về phòng. Thuấn Giai cùng Phong Hào thì nhận trách nhiệm hộ tống cô nương nọ trở về nhà.
Hại Thiên Thu đóng kín cửa phòng, lấy ra hai phong thư mà lúc sáng nàng lấy từ chỗ thuộc hạ của Vô Sắc Vương. Nàng đem bao thư mỏng hơn mở ra trước. Bên trong chỉ có một tờ giấy trắng tinh. Thoạt nhìn thì tờ giấy này bình thường tới không thể bình thường hơn. Nhưng huyền cơ thật sự bên trong nó chỉ có nhưng bất tử nhân đã đạt tới chức vương như Hại Thiên Thu biết.
Nàng đem tờ giấy hơ vào ngọn lửa trên đèn cầy, tới khi tờ giấy bắt đầu bắt lửa thì lại đem nó đặt lên giữa trán. Đôi đồng tử màu vàng bắt đầu lóe sáng tinh quang. Từng dòng cổ tự lần lượt hiện ra trước mắt Hại Thiên Thu, rõ ràng rành mạch.
Đây chính là một thủ pháp truyền tin cổ xưa của những bất tử nhân, gọi là Vô Tín. Thư Vô Tín bên ngoài chỉ giống như một tờ giấy trắng. Nhưng một khi được đốt lên, chú phép được ẩn vào trong thư sẽ được kích hoạt. Nội dung của bức thư cũng sẽ lần lượt truyền vào thần thức của người đốt thư. Do vậy chỉ có người đốt thư mới có thể nhìn thấy nội dung bên trong thư, bảo đảm bí mật tuyệt đối.
Chưa kể phép được ẩn trong Vô Tín thư còn được hạ thêm một tầng phòng vệ. Nếu người đốt thư không phải là bất tử nhân, ngay lập tức sẽ thất khiếu mà bất tỉnh.
Hại Thiên Thu đưa mắt đọc từng dòng cổ tự. Nội dung bên trong là: “Trận Đoạn Duyên, xác người chồng chất như núi. Lấy xác người mà yểm, không rõ mục đích, không rõ cách thức. Quẻ thứ ba, càn khôn xoay chuyển, thiên tượng khó dò.”
Từng câu chữ với nội dung tương đối mơ hồ và rời rạc. Đợi tới khi tờ giấy cháy hết thì các ký tự kia cũng biến mất theo. Hại Thiên Thu chớp chớp mắt, lấy tay xoa dịu đôi mắt khô khốc. Tuy thông tin Vô Sắc Vương cung cấp có phần quá ít ỏi, nhưng ít nhiều cũng gợi ý cho Hại Thiên Thu một số điều. Có lẽ việc này đào sâu hơn nữa sẽ có dính dáng tới sự việc của mấy trăm năm trước.
Trong thư có đề cập tới trận đánh Đoạn Duyên, trong sách sử của Mộc quốc cũng có ghi chép về trận đánh này. Nhưng thời gian và địa điểm chính xác xảy ra trận đánh này cũng không rõ là ở đâu. Người dân chỉ biết trận đánh này đã xảy ra tại đất Mộng Xuyên. Hại Thiên Thu suy nghĩ có lẽ phải đến huyện nha tìm kiếm ghi chép về việc này một chuyến. Nếu may mắn, có lẽ các nàng sẽ tìm được nơi chính xác xảy ra trận chiến này, đồng thời cũng là nơi có khả năng cao nhất để cho giang trành trú ngụ.
Còn vế yểm xác, chẳng lẽ sự việc không phải đơn giản là do giang trành gây ra? Mà là đã có người khác động tay động chân. Nhưng nếu như vậy thì mục đích của bọn họ là gì. Hại Thiên Thu càng suy nghĩ càng cảm thấy những sự việc này tuy có cảm giác liên quan với nhau, nhưng lại cũng không liên quan tới nhau. Giống như một màn sương mù, thật thật ảo ảo, không sao làm rõ chân tướng được.
Có điều để xác định có phải thật sự có người đang lén lút làm phép cấm không thì cũng phải tốn một phen công phu. Trước tiên cần phải tìm ra xác của những người đã chết đuối trước. Sau đó mới có thể từ trên thân thể bọn họ mà xem xét. Về việc này, Hại Thiên Thu cảm thấy vô cùng có khả năng.
Bởi vì cho dù trở thành nịch quỷ hay ải quỷ, tất cả những gì còn lại của bọn họ chỉ là chấp niệm. Còn thân xác thì đã sớm trở thành một túi da, không hơn không kém. Nhưng lúc nãy nàng hỏi cô nương nọ, thì xác các nạn nhân đa phần đều không được tìm thấy. Nên nhớ xác chết chìm, chỉ cần vài ngày sau đã tự động nổi lên, không có khả năng người trong nha môn không thể vớt lên. Trừ khi những cái xác này bị dòng nước cuốn trôi về nơi nào đó mà bọn họ chưa biết được. Không thì chính là có người âm thầm vận chuyển những cái xác này đi nơi khác.
Về câu cuối cùng trong bức thư, cũng chính là câu khiến Hại Thiên Thu đau đầu nhất. Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng gặp quẻ bói mờ mịt như vậy. Nhưng mà đây chính là liên tục ba quẻ liền, là chuyện trước nay chưa từng có. Người lên quẻ lại là người được mệnh danh thần toán tử, Vô Sắc Vương thì càng có khó hiểu. Vô Sắc Vương trước giờ đoán quẻ tính toán chính xác vô cùng. Khả năng sai lệch cùng khả năng không phân định được vô cùng thấp.
Hại Thiên Thu thở dài một hơi, không suy nghĩ ra thì tạm thời gác việc này sang một bên vậy. Nghĩ liền làm liền, nàng không để ý tới những chuyện này nữa, bắt đầu mở phong thư tiếp theo ra. Bên trong phong thư này là một xấp giấy dày tầm hai mươi tờ. Trái ngược với bức thư trước, đây hoàn toàn là một phong thư bình thường, trên giấy chằng chịt chữ viết.
Nàng nhẹ giở từng tờ giấy trắng, chăm chú đọc từng câu từng chữ bên trong. Tuy bên trong vẫn có một số thông tin không rõ ràng, nhưng nhìn chung hết tám phần là chắc chắn. Hại Thiên Thu hoàn toàn tin tưởng vào khả năng nắm bắt thông tin của Vô Sắc Vương. Nàng suy nghĩ, nếu những thông tin ghi trong đây là đúng, vậy thì những việc trước đó cũng có thể giải thích được. Mà hướng đi sau này, Hại Thiên Thu nàng cũng có thể dễ dàng tính toán hơn.
Suy nghĩ một hồi lâu, Hại Thiên Thu cảm thấy cổ họng có hơi khô. Nàng đặt xấp giấy xuống, đưa tay tính lấy chén trà. Tay chưa kịp với tới chén trà, Hại Thiên Thu lập tức đình chỉ động tác, cứng ngắc như pho tượng.
—————-
Tiếng nước tí tách, hơi nước mờ mờ lượn lờ. Bóng dáng mỹ nhân như ẩn như hiện từ trong thùng gỗ bước ra. Hàn Tuyết Âm đơn giản khoát một kiện trung y mỏng, khoang thai bước về phía giường gỗ.
Nàng lấy một chiếc khăn khác, nhẹ nhàng tự lau tóc. Bỗng nhiên từ gian bên cạnh truyền tới tiếng bàn ghế đổ vỡ. Hình như đó là gian phòng của Hại Thiên Thu.
Tuy Hại Thiên Thu đã phong bế tu vi, nhưng tính ra thì thân phận của nàng ta cũng vô cùng nhạy cảm. Trên toàn đại lục này, có biết bao nhiêu người muốn đem bất tử nhân ra bằm thây vạn đoạn. Tuy Trúc Vân môn do Lam Mạnh Khải một tay giáo dục, tất nhiên không có suy nghĩ này nhưng không có nghĩa là người khác không có.
Cẩn thận vẫn hơn, Hàn Tuyết Âm khoát thêm một cái áo ngoài, mở cửa bước ra. Nàng tới trước cửa phòng Hại Thiên Thu, lấy tay đập cửa: “Hại Thiên Thu, Hại Thiên Thu.”
Vẫn không có tiếng đáp trả. Hàn Tuyết Âm nhíu mày, không nghĩ nhiều, mở cửa tiến vào. Trong phòng một mảnh đen kịt, không thấy rõ cả năm đầu ngón tay. Hàn Tuyết Âm nhìn quanh một chút, vừa hay thấy được đế đèn lăng lốc trên đất gần đó. Nàng đem đèn thắp sáng lên.
Chẳng mấy chốc căn phòng đã sáng trở lại. Bên trong bàn ghế đổ ngang đổ dọc. Bóng dáng của Hại Thiên Thu lại chẳng thấy đâu. Hàn Tuyết Âm nhìn mãi mới phát hiện ra nàng đang co ro ôm đầu, ngồi sát trong góc phòng.
Hàn Tuyết Âm sợ nàng có chuyện, vội lại gần: “Ngươi sao vậy?”
“Soạt” một tiếng, Hại Thiên Thu liền ôm chầm lấy Hàn Tuyết Âm. Cách hai lớp áo, nàng cũng có thể cảm nhận được Hại Thiên Thu đang run rẩy dữ dội. Mãi qua một lúc, sau, Hại Thiên Thu mới khó khăn nói bằng giọng mũi: “Có… có… có gián.”
Hàn Tuyết Âm nghe xong xém xíu muốn té bật ngửa. Đây là cái thể loại gì vậy? Hàn Tuyết Âm cứng ngắc hỏi: “Ngươi sợ gián?”
Đầu Hại Thiên Thu đang chôn trên vai Hàn Tuyết Âm khẽ gật gật.
Hàn Tuyết Âm trước cảnh tượng này chỉ có thể thở dài một hơi. Nhìn bộ dáng Hại Thiên Thu như vậy thật sự là sợ hãi, không có chút nào bỡn cợt như thường ngày. Hàn Tuyết Âm thả nhẹ ngữ khí: “Được rồi đừng sợ. Nó ở đâu, ta giúp ngươi diệt.”
“Lúc nãy thấy nó trên bàn. Hiện giờ… thì không rõ nữa.” Hại Thiên Thu run rẩy nói.
Hàn Tuyết Âm khẽ vuốt lưng trấn an Hại Thiên Thu giống như dỗ dành con mèo nhỏ, mắt thì nhìn quanh tìm kiếm. Sau một hồi tìm kiếm, nàng liền thấy được hung thủ dọa sợ Hại Thiên Thu.
Con gián huynh vô cùng soái khí, quơ hai cái râu dài tuyệt đẹp. Thân hình nâu nâu bóng loáng, không ngừng uốn éo qua lại trên giường.
Hại Thiên Thu vừa hé mắt ra, thấy cảnh này càng tá hỏa hơn. Tay ôm Hàn Tuyết Âm càng siết chặt hơn nữa.
Hàn Tuyết Âm một tay trấn an Hại Thiên Thu, một tay mò xuống đôi guốc đang mang tạm. Nàng vận khí vào tay, triển khai chiêu “diệt gián thần guốc” phóng thẳng chiếc guốc vào con gián nhỏ một cái “đùng”.
Gián nhỏ tội nghiệp, hưởng thụ đời sống chưa được bao lâu đã bị chiếc guốc chẳng hiểu từ đâu ra đè chết. Nhưng nó làm gì dễ chịu thua như vậy, hai chân vẫn còn run rẩy ngọ nguậy. Hai cái râu tuy đã gãy mất một cái nhưng vẫn kiên cường đung đưa.
Lại một chiếc guốc nữa bay tới với tốc độ chớp nhoáng. Con gián huynh lần này triệt để bị đè bẹp phẳng như mảnh giấy. Tạm biệt ngươi, một con gián kiên cường.
—————
Tác giả: Tạm biệt tiểu cường huynh ?
Các vị có thấy bất ngờ chưa? Hại thần y không sợ ma không sợ quỷ, chỉ sợ gián ? Vậy nên mới cần Hàn mặt liệt tới diệt gián, rồi sủng sủng an ủi.