Dunkel nhấc Aoi lên theo kiểu bế công chúa rồi giẫm lên mặt biển, để cho cô thu hồi luôn cỗ xe vào chiếc vòng không gian thứ nguyên trên cổ tay. Nơi đây là là khu vực sâu bên trong Vô Tận Hải, ai mà biết sẽ có chuyện gì xảy ra nếu cô vứt nó bừa bãi không quan tâm tới chứ.
“Xin lỗi, em chịu khó vào trong đây một thời gian nhé.”
Aoi vừa nói vừa vuốt ve chiếc bờm thẳng mượt của huyễn thú kéo xe trước khi thu nó vào trong một chiếc vòng tay khác của mình. Thấy Dunkel nhìn vào cổ tay, cô liền giơ nó lên trước mặt cậu.
“Cái này là vòng tay huyễn thú, được chế tạo đặc biệt để nuôi nhốt huyễn thú đồng hành, nhưng ở bên trong đó không dễ chịu gì nên tôi không thường để em ấy vào.”
Việc chế tạo một không gian để lưu giữ sinh vật sống là một khái niệm khác hoàn toàn với không gian thứ nguyên dùng cho việc cất giữ vật phẩm, độ khó đề thăng không chỉ vài ba lần mà thôi, tỷ lệ thành công còn rất thấp nữa. Vì vậy độ hiếm có của một vật phẩm như thế là không thể bàn cãi, thế mà Aoi lại có một cái.
Dunkel không khỏi cảm thấy dấy lên chút hứng thú với thế lực sau lưng cô và lý do tại sao cô lại bỏ đi du hành như thế này.
Tuy vậy cậu gật đầu một cái mà không nói gì.
“Được rồi đi thôi.”
Sau khi Aoi ra hiệu mình đã chuẩn bị sẵn sàng. Dunkel khẽ dùng lực, nhảy từ dưới một biển một phát lên thẳng boong tàu, nhẹ nhàng đáp xuống sàn gỗ mục nát rồi thả Aoi xuống.
Đặt chân lên thuyền, Dunkel ngay lập tức nhận ra không gian trên thuyền lúc này và lúc nhìn từ ngoài vào không đồng nhất, khi nãy nhìn đã đủ đồ sộ rồi, nhưng kích thước lúc này phải bề thế hơn vậy gấp vài lần nữa.
Chắc hẳn là tác dụng đến từ một loại ma trận hay thậm chí là quyền năng nào đó. Dù con tàu đã mục nát thành ra như vậy rồi mà nó vẫn hoạt động tốt như vậy, người thiết lập thứ này phải là một kẻ không thể nào xem nhẹ được.
Ngoài ra còn một điều đáng để tâm nữa, cảm nhận linh hồn hay bất cứ khả năng cảm ứng với môi trường xung quanh của cậu đều trở nên kém nhạy hơn nhiều kể từ khi đặt chân lên tàu, hiện giờ chắc chỉ nằm ở mức nhỉnh hơn người thường một chút. Tới cả Dunkel còn chịu hạn chế như vậy, những người khác thì không cần phải nghĩ tới.
khác với cậu, Aoi không chú ý tới sự thay đổi của môi trường, có việc khác làm cô để tâm hơn. Đúng như Dunkel nói, ngoại trừ hai người bọn họ ra, trên tàu đã có những người khác, số lượng còn không ít, phải tới gần trăm rải rác khắp nơi trên boong, có những người tụ tập thành nhóm tụm năm tụm ba, hay thậm chí là những nhóm lớn khoảng mười người, cũng có những người độc lai độc vãng, một mình đứng tách biệt ở một nơi.
Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều có một điểm chung, đó là ai cũng tỏ vẻ không mấy hoan nghênh khi nhận ra hai người đã đặt chân lên tàu. Phần lớn tỏ vẻ dò xét thù địch, số ít còn lại thì hời hợt không thèm quan tâm.
Bất chợt, một luồng gió ập tới mang theo hơi lạnh thấu xương như lãnh phong tới từ âm ti địa ngục, một bóng ma quỷ dị lướt đến trước mặt hai người. Lưng mang liêm đao, tay cầm đèn lồng, một bộ xương xẩu to lớn được bọc trong tấm áo choàng dài rách nát cũ kỹ, ngọn lửa xanh âm u lập loè nhảy múa bên trong hốc mắt, trông như tử thần trong những truyền thuyết dân gian.
“Người vừa lên thuyền…”
Hé mở chiếc hàm chỉ còn vài cái răng lởm chởm, nó nói đồng thời giơ bàn tay xương xẩu to lớn ra trước mặt hai người.
“Mau giao tiền lộ phí.”
“Lộ phí?”
Dunkel và Aoi nghiêng đầu một cái ngơ ngác rồi liếc nhìn lẫn nhau.
Aoi băn khoăn một chút rồi lấy ra hai đồng vàng do thương đoàn Aurora phát hành đặt vào lòng bàn tay bộ xương.
Trông thấy hành động này của cô, không ít người xung quanh bật cười thành tiếng, một số khác thì khẽ lắc đầu.
“Ở đâu ra hai đứa ngu xuẩn này vậy?”
“Tiền vàng thế tục? Cái đó mà cũng lấy ra được…”
“Kiến thức cơ bản còn không có, làm cách nào bọn chúng có thể leo lên đây được?”
“Lại thêm hai cái thây khô.”
“…”
Họ nói.
Dựa trên nội dung và giọng điệu của đám người thì dường như hành động này của Aoi là một sai lầm. Dunkel khẽ híp mắt, từ những lời này, cậu có thể đoán được “lộ phí” mà bộ xương nhắc tới ở đây hẳn phải là một vật phẩm đặc biệt nào đó.
Dù nó là gì thì hiển nhiên là cậu và Aoi không thể đưa ra được. Hai người đụng bậy đụng bạ rồi lên thuyền cơ mà, còn chẳng biết nó mang ý nghĩa thế nào, tác dụng ra sao.
Những chiếc móng trên hai tay Dunkel nhanh chóng mọc dài ra, lặng yên không một tiếng động, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một bộ móng vuốt sắc nhọn mà không một ai chú ý tới. Chỉ là để đề phòng thôi, nếu tình hình diễn biến theo chiều hướng xấu, cậu không phiền khi cướp luôn chiếc thuyền này đâu.
Quả nhiên, sau khi Aoi đặt hai đồng vàng vào tay bộ xương, ngọn lửa xanh trong hốc mắt nảy lên vài cái, nó nhẹ nhàng nắm tay lại rồi buông ra.
Hai đồng vàng bị bóp thành một khối kim loại nhỏ xíu, leng keng rơi xuống sàn gỗ mục nát, không chỉ vậy, ánh hoàng kim bóng bẩy ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một màu xám tro lốm đốm xanh đen. Nếu chỉ nhìn thôi thì thật khó để tưởng tượng khối kim loại cũ kỹ đó từng mang hình dạng thế nào.
“Không có lộ phí, vi phạm quy tắc, chết!”
Không chừa chút chỗ trống thương lượng, bộ xương lớn lập tức rút lưỡi hái sau lưng ra, chém xuống đầu Aoi.
Tình huống bất ngờ ập đến khiến Aoi không kịp phản ứng, cô thậm chí còn chưa kịp nhận ra lưỡi hái sắc lẹm sắp cắt qua đầu mình. Trong sát na đó, một bóng người nhanh chóng kéo Aoi về phía sau bằng một tay, tay còn lại giơ lên vững vàng tiếp lấy chiếc lưỡi hái lấp loé hàn mang toả đầy sát khí kia.
“Ơ… A?”
Lúc Aoi phản ứng lại thì nhận ra mình đã nằm trong ngực Dunkel rồi, cô lắp bắp kêu lên mấy tiếng ú ớ, không biết là do hoảng sợ hay do xấu hổ nữa.
Không quan tâm trước phản ứng của Aoi, Dunkel hất tay một cái, đẩy lùi bộ xương về phía sau. Cậu cảm thấy giữa chiếc thuyền và bộ xương này có một mối quan hệ nào đó, nếu phá hủy nó, khả năng cao là sẽ dẫn đến chuyện gì đó.
Ngoài ra là từ lúc vừa đặt chân lên thuyền, dù cho khả năng cảm nhận môi trường bị hạ xuống mức thấp nhất, Dunkel vẫn ẩn ẩn cảm thấy khó chịu trong người. Sự khó chịu này không đến từ phản ứng cơ thể mà toát lên từ sâu thẳm linh hồn cậu. Trên con tàu này có ai hay vật gì đó có thể khiến Dunkel chán ghét từ tận linh hồn.
Vì cái thực tại chết giẫm này luôn có xu hướng chống lại bản thân, cứ nhìn cái cách vừa đặt chân lên thuyền đã gặp rắc rối thì biết, nên kiểu gì thì chuyện phát sinh sau đó cũng chẳng thể theo chiều hướng tốt được.
“Chặn được? Cũng có chút thực lực.”
“Chuyện đương nhiên, dù bằng cách nào thì cũng là kẻ có thể đặt chân lên U Minh Thuyền.”
“Đúng vậy, không có chút bản lĩnh thì mới là bất thường. Tuy nhiên, cũng chỉ tới vậy mà thôi…”
“Chặn cái lưỡi hái đó bằng tay không, đúng là tự tìm đường chết.”
Đám người xung quanh dường như khá bất ngờ trước việc Dunkel có thể cản được nhát chém của bộ xương lớn đó, song, gương mặt của bọn họ lại nhanh chóng chuyển về loại biểu cảm ban đầu, biểu cảm của những kẻ đang chờ xem kịch vui.
“Có thực lực thì sao? Bộ xương đó không phải là thứ có thể giải quyết chỉ bằng bạo lực.”
“Cái tên tóc trắng đó xong đời rồi.”
“Đáng tiếc, con bé kia cực phẩm như vậy…”
Trong những lời xì xào bàn tán đó, một tiếng rên dù không lớn nhưng lại chói tay dị thường, giống như tuyên án cho kết cục của Dunkel và Aoi, mọi người không hẹn mà đồng thời trở nên im lặng, chờ xem kết cục sắp tới của hai kẻ kém may mắn bên kia.
Bộ xương bị Dunkel đẩy lùi ré lên một tiếng rồi từ từ bay lên, ngọn lửa xanh trong mắt nó biến thành màu đỏ dữ dội, cả chiếc lưỡi hái cũng bỗng chốc mở rộng ra thật lớn, ghê rợn, đáng sợ hơn nhiều lần lúc đầu.
Tới lúc này, Aoi muốn ý thức được tình huống không ổn cũng không được. Hơn hết, dù là loại đối thủ nào đi nữa, Dunkel luôn có thể nhanh chóng giải quyết chúng một cách gọn gàng, nhưng vừa nãy, anh ta chỉ đẩy lùi bộ xương mà không tiếp tục tấn công nữa.
Lẽ nào đây là loại đối thủ rắc rối tới mức cả Dunkel cũng cảm thấy bó tay bó chân?
Aoi không khỏi thầm than một tiếng, nếu thật sự là vậy, nếu tình huống phát triển tới mức cả Dunkel cũng không thể làm gì được, cô buộc phải dùng mọi cách để đưa hai người rời khỏi đây, dù cho bí mật của bản thân có nguy cơ bị bại lộ đi nữa.
Bộ xương lớn lại ré lên một tiếng, không khí xung quanh Dunkel và Aoi trở nên rét lạnh như bị âm phong thổi qua, mặt sàn phủ lên một tầng sương mỏng.
Giơ chiếc lưỡi hái hình thù ghê sợ lên cao, bộ xương loé lên một cái, như thể dịch chuyển tức thời, liền sau đó, trong khoảng trễ thời gian có thể tính bằng mili giây, nó xuất hiện phía sau Dunkel và Aoi, chiếc lưỡi hái lia qua, chuẩn bị cắt ngang eo hai người.
Keng!
Không có âm thanh của lưỡi kim loại sắc bén cắt qua da thịt. Thay vào đó là tiếng vang chát chúa của kim loại và kim loại va vào nhau.
Lưỡi hái ghê rợn của bộ xương bị chặn lại bằng một thanh kiếm còn chưa ra khỏi vỏ.
“Chờ một chút.”
Đứng chắn giữa hai người Dunkel và bộ xương là một thanh niên có gương mặt thanh tú, khoác trên người bộ giáp kỵ sĩ sáng bóng.
“Tôi sẽ trả lộ phí của họ.”
Hiệp sĩ nói.
Nhận ra dù mình có dồn bao nhiêu sức mạnh vào cũng không thể khiến thanh kiếm đang chặn lưỡi hái suy suyễn mảy may, bộ xương đành phải từ bỏ ý định tấn công, rút lưỡi hái về, im lặng như đang nghiền ngẫm đánh giá thiệt hơn.
Sự xuất hiện thình lình của hiệp sĩ làm mọi người bỏ qua một chi tiết nhỏ, hai thiếu niên thiếu nữ vốn dĩ đang quay lưng lại với bộ xương, chẳng biết từ bao giờ và bằng cách nào đã lại xoay người đối diện với nó.
“Lại gặp nhau rồi…”
Mặc kệ bộ xương đang nghĩ gì, kỵ sĩ nghiêng đầu nhìn ra sau lưng, mỉm cười lên tiếng.
“Aoi.”
Cuối cùng, Dunkel cũng biết được cảm giác khó chịu của mình từ đâu mà tới. Cậu nhẹ nhàng đặt Aoi xuống, lẳng lặng lùi về sau vài bước, những chiếc vuốt sắc nhọn cắm phập vào lòng bàn tay, sâu đến tận xương tủy, máu tươi tí tách rơi xuống.
Phải kiềm chế lắm Dunkel mới có thể đè cái xung động chém giết điên loạn trong người mình xuống.
“Leviathan.”
“Sieghart.”
Cậu và Aoi đồng thời nói, chẳng qua là không như Aoi, giọng nói của Dunkel nhỏ tới mức không ai ngoài cậu có thể nghe được.