“Thiếu niên, ngông cuồng như vậy thì chắc cậu không phải hạng người hời đâu đúng không? Cậu thuộc thế lực nào vậy, chưa biết chừng tôi và người lớn nhà cậu có quen biết đấy.”
Ironwood dang hai tay ra, ôn tồn hỏi.
Dù ác ý cuồn cuộn trong người nhưng lời nói và hành động vẫn vô cùng lễ độ, trình độ che giấu cỡ này đúng là khó được, không hổ là gian thương, nếu không phải Dunkel mà đổi thành một người khác thì có lẽ đã bị dáng vẻ này của Ironwood lừa mất, cho rằng hắn thật sự là một kẻ hiểu lý lẽ rồi.
“Thế lực? Ta không thuộc về thế lực nào cả.”
Biết thì biết vậy, Dunkel vẫn trả lời theo thực tế, chỉ là giọng điệu của cậu lại không nghiêm túc cho mấy.
Nếu phải nói thì bản thân cậu đã là cả một thế lực rồi, chỉ sợ là có nói thật thì mấy người này cũng không tin thôi.
Dunkel vừa dứt lời thì đã có một tiếng hừ lạnh đáp lại ngay, không phải Ironwood mà là lão già phía sau bên phải hắn phát ra.
“Thiếu niên, ngươi làm việc có nghĩ đến hậu quả hay chưa? Chỉ vì sảng khoái nhất thời mà chuốc lấy tai họa ngập đầu, lẽ nào ngươi cho rằng sau khi làm ra việc như vậy vẫn có thể nghông nghênh rời khỏi đây sao?”
Lão nói, giấu mắt dưới góc khuất mũ trùm, Dunkel không thấy được biểu cảm của lão lúc này, nhưng từ giọng điệu thì có thể nghe ra được thái độ rất hời hợt, như thể người lớn đang nói chuyện với một đứa trẻ vậy.
“Hỏi thế lực phía sau ta, lẽ nào nếu nó đủ lớn thì các ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao? Thương đoàn Aurora các ngươi lúc nào cũng ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng đồng thời cũng e ngại kẻ mạnh như vậy à.” Dunkel lắc đầu đáp lại, thái độ vẫn dửng dưng như cũ, giống như đang nói về việc của ai đó khác chứ không phải chính mình.
“Ỷ mạnh hiếp yếu? E ngại kẻ mạnh?”
Lần này người lên tiếng là lão già còn lại.
Áp lực từ cả hai lão già buông xuống, trực tiếp nhằm vào Dunkel và Liliana cùng Scarlet sau lưng cậu, khiến hai người súy nữa quỳ xuống đất, mồ hôi lạnh úa ra to như hạt đậu, chảy dài trên trán, nhịp thở trở nên yếu ớt, khó khăn lắm mới đứng được trên đôi chân của mình, cả việc nói chuyện cũng không thể.
“Thiếu niên, ngươi nói đúng một điều, đó chính là chúng ta luôn luôn ỷ mạnh hiếp yếu. Về phần sợ hãi kẻ mạnh? Rất đáng tiếc, kẻ đủ mạnh để khiến thương đoàn Aurora sợ hãi không tồn tại.” Lão tiếp tục nói.
Nghe xong câu này, suýt nữa Dunkel bật cười thành tiếng. Cậu bỗng nhiên cảm thấy thắc mắc rằng cái tên Raven kia không thông báo cho những người này việc xảy ra trên chuyến tàu bay từ Minerva tới Shina mấy hôm trước hay sao mà bọn họ có thể tự tin tới vậy được.
Nhắc tới chuyện đó, Dunkel không biết rằng ngay khi vừa tách ra với cậu và Celina thì Raven đã thông báo cho mọi chi nhánh của thương đoàn trong phạm vi Shina và những vương quốc lân cận phải cẩn thận với thiếu nữ tóc trắng có đôi sừng đỏ như hồng ngọc rồi. Còn Dunkel, Raven cho rằng để cậu giữ tấm thẻ đen kia là đủ để thương đoàn Aurora đội cậu lên đầu rồi nên không cần thông báo làm gì.
Nếu để Raven biết về phương diện gây chuyện, Dunkel còn xếp trên cả Celina thì chắc hắn sẽ hối hận tới xanh cả ruột ra mất.
Như đã nói, thái độ của Dunkel thế nào còn phải phụ thuộc vào thái độ của người đang giao tiếp với cậu ra sao. Mà với cái thương đoàn mắt đặt trên đỉnh đầu này thì chắc chắn rằng thái độ của cậu chẳng thể nào tốt đẹp được.
“Hỏi thế lực sao lưng ngươi không phải vì chúng ta e ngại, mà là để xem có nên tính sổ trách nhiệm lên đầu bọn chúng hay không mà thôi. Về phần ngươi, có ai tới cũng không cứu được đâu…”
Lão già không nói hết câu, nhưng ai có mặt ở đây đều biết những lời sau đó sẽ thế nào.
“Tính sổ trách nhiệm? Chỉ bằng các ngươi? Hay lại định mang cái tên thương đoàn Aurora ra treo ngoài miệng?”
Lần này Dunkel không nhịn nổi nữa, ha ha cười lớn. — QUẢNG CÁO —
Những tên quý tộc xung quanh thấy cậu như vậy thì lắc đầu thương hại, một số khác thì bật cười nhạo báng. Vốn dĩ còn tưởng thiếu niên tóc trắng này là một thiếu niên thiên tài nhưng ngông nghênh do không biết thương đoàn Aurora là khái niệm gì, nhưng dựa vào giọng điệu của hắn lúc này thì rất rõ là hắn có biết về thương đoàn Aurora.
Có biết nhưng vẫn hành xử như vậy, đây không phải là ngông nghênh nữa mà là điên mất rồi.
“Hai… Vốn ta còn quý tài, muốn cho cậu một cơ hội, nhưng đáng tiếc.”
Ironwood lắc đầu, ra vẻ tiếc nuối.
“Giết đi, treo xác bên ngoài, nhắc nhở cho người đời biết là danh tiếng của thương đoàn Aurora chúng ta tuyệt đối không được phép bôi bẩn hay xúc phạm.”
Hắn thản nhiên phán quyết số phận của Dunkel, nhẹ nhàng như chỉ đang nói về chuyện sống chết của loài gia súc. Rồi như sực nhớ gì đó, Ironwood nhìn vào Scarlet và Liliana.
“Còn hai đứa bé này, báo tin về cho gia tộc của chúng đi, tùy vào thái độ của họ mà chúng ta sẽ truy cứu trách nhiệm sau.”
Hắn nói, coi Dunkel đã là một người chết.
Đột ngột Ironwood cảm thấy lồng ngực nhói đau như bị cả quả núi đập trúng, tầm mắt xoáy mòng mòng và trở nên nhòe đi, ý thức cũng bị sự mơ hồ che lấp trong nháy mắt.
Khi định thần lại, hắn đã thấy mình đang nằm bên ngoài hành lang trước cửa hội trường, khoảng cách từ đây tới vị trí đang đứng lúc nãy phải chừng vài chục mét. Ngoài ra còn có một bàn chân đang giẫm lên lồng ngực hắn, chủ nhân của nó, thiếu niên tóc trắng kia đang nhìn từ trên cao xuống.
Đã có chuyện gì xảy ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi? Ironwood không rõ, hắn chỉ biết cơn đau nơi lồng ngực là thật, cảnh tượng này cũng là thật.
Không chỉ có Ironwood, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không rõ vừa xảy ra chuyện gì, chính xác hơn là không “thấy” được.
Chỉ mới nghe vù, rồi phịch một cái, phân hội trưởng đã bay ra ngoài xa mấy chục mét, nằm bẹp xuống, bị thiếu niên điên cuồng kia khác giẫm lên người. Đầu óc tạm thời còn không tiêu hóa kịp thông tin vừa thu nhận.
Không thể trách bọn họ, bởi vì dù xảy ra ngay trước mắt nhưng chuyện này vẫn quá không thực tế. Phân hội trưởng mà cả hoàng đế Shina cũng phải nói chuyện khách khí giờ đang bị người khác giẫm dưới chân, mà quá trình chuyện đó xảy ra thế nào lại không có lấy một người nhìn thấy. Phải là loại tốc độ thế nào mới khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng kia chứ?
Nếu như chỉ có đám người trẻ bọn hắn thì còn dễ nói, đằng này có cả hai cán bộ cốt cán của thương đoàn Aurora ở đây nữa. Nên biết rằng dù là ở đế quốc Shina rộng lớn và mạnh mẽ này thì sức mạnh của hai người đó cũng có thể xếp vào mười hạng đầu. Thương đoàn Aurora mạnh tới mức nào, thông qua việc này có thể thấy được lốm đốm vài phần. Đó là còn chưa kể đến tự bản thân hội trưởng cũng đã rất mạnh rồi.
Vậy mà không có lấy một người phản ứng được.
Quá mức phi lý.
Nếu có thể thì họ thà tin rằng đây chỉ là ảo giác.
Không chỉ bọn hắn, cả Scarlet và Liliana cũng chẳng hiểu gì hết, tự nhiên mắt hoa lên một cái, mọi chuyện đã biến thành thế này. Hai người vẫn đang đứng cạnh nhau và thiếu niên tóc trắng thì vẫn ở ngay trước họ, khoảng cách của cả ba không có chút xê dịch, nhưng khung cảnh xung quanh thì đã khác xa một giây trước đó.
Dunkel đánh người nhưng vẫn không quên giữ cả hai ở cạnh mình.
“Các ngươi bị hoang tưởng đấy à?”
— QUẢNG CÁO —
Cậu dồn thêm chút lực xuống chân, sự đau đớn gia tăng làm đôi mắt híp của Ironwood cũng phải hé lên chút ít, một tiếng rên rỉ do hít thở khó khăn chui ra khỏi miệng, mũi hắn.
“Vấn đề không phải là các ngươi có truy cứu trách nhiệm của ta hay không, mà là liệu ta có bỏ qua cho các ngươi hay không.”
Mặc kệ sự đau khổ của Ironwood, Dunkel tiếp tục dồn sức, trắng trợn tuyên bố.
“Thằng ranh con!”
“Mau thả hội trưởng ra!”
Hai lão già là những kẻ trước nhất hiểu được vấn đề, không hỗ là hai người mạnh nhất ở đây, cấp trên bị đạp lên sàn rồi mới phản ứng kịp, Dunkel không biết Ironwood trả lương cho hai lão này bao nhiêu, cơ mà nhìn kiểu gì thì cũng là tốn tiền vô ích.
“Sao hả? Các ngươi đang ra lệnh cho ta đấy à?”
Vừa nói, chân Dunkel vừa đè mạnh xuống một phát.
“Hự!”
Lần này thì Ironwood không nhịn được phải bật thốt ra thành lời, thậm chí là hộc cả máu.
“Cha!”
Tiếng kêu này cũng kéo Lola và phần lớn những người chưa tỉnh trở về với thực tại, thấy cha mình chật vật đau đớn như vậy, Lola lo lắng thốt lên rồi hấp tấp muốn chạy tới nhưng bị hai lão già cản lại.
“Bình tĩnh đi!”
“Đừng làm bậy!”
Dựa vào nội dung thì giống như là bọn hắn đang khuyên bảo cô, nhưng chính cơ thể đang run lên vì giận dữ đã tố cáo tâm tình hiện tại của bọn hắn rồi. Vừa mới đây chính bọn hắn cũng muốn xông lên kia mà, nhưng đổi lại chính là một búng máu của hội trưởng, không thể hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Bị cản lại, nhận ra là mình vừa phạm sai lầm, Lola hít sâu một hơi cố lấy lại bình tĩnh.
“Ngươi muốn sao đây?”
Cô cắn chặt răng, trực tiếp hỏi mục đích của Dunkel.
“Muốn sao à?”
Bị hỏi như vậy, Dunkel thoáng cái lâm vào trầm tư.
Phải rồi, cậu muốn cái gì ấy nhỉ?
Hình như là không có gì, chỉ là không chịu nổi thái độ hách dịch của mấy kẻ này nên mới ra tay đánh người thôi. — QUẢNG CÁO —
“Muốn đánh người.”
Nghĩ vậy, Dunkel thành thực đáp lại.
“Ngươi!”
Nhận được câu trả lời không ngờ này, Lola suýt nữa thì phun máu vì tức.
Sống trên đời hai mươi mấy năm rồi, đây là lần đầu cô gặp phải trường hợp này. Nếu như gây chuyện có chủ đích thì còn dễ giải quyết, nhưng “muốn đánh người” là cái chủ đích quỷ gì chứ. Rõ ràng là một tên điên suy nghĩ không bình thường mà.
Với cái loại người này thì sao mà nói lý được chứ.
Thứ có thể sử dụng chỉ còn có bạo lực.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cha cô còn đang nằm dưới chân thằng điên kia. Chưa kể thứ tốc độ vô lý mà hắn thể hiện cũng là một vấn đề nhức nhối.
Cuối cùng thì Lola cũng hiểu được cảm giác của những kẻ từng bị bản thân chèn ép và nhìn xuống trong quá khứ.
Hóa ra đây chính là mùi vị của kẻ yếu.
Hóa ra cô không mạnh như mình vẫn tưởng.
Đả kích quá lớn, bất lực, tuyệt vọng, không biết nên làm thế nào mới phải, Lola khụy chân ngã quỵ xuống sàn.