Hoang Hoá Luận Thuyết - Đêm Đen Vô Tận

Chương 42: Vẫn là đừng xem thường người khác



“Chuyện vượt tầm giải quyết rồi à.”

Giọng nói trầm lắng của Dunkel trực tiếp truyền vào đầu Liliana làm cô bé hơi giật mình

“…Thần giao cách cảm?”

“Coi như thế đi. Mà trả lời ta đã.”

“Ừ…”

“Lần trước là thương đoàn Aurora, lần này cũng là thương đoàn Aurora, ha ha. Có vẻ số ta và bọn này không hợp.”

“Không buồn cười đâu Dunkel.”

Giữa lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà vẫn còn cợt nhã được, Liliana không biết nên cảm thấy thế nào. Nhưng cũng nhờ câu nói này của Dunkel mà cô bé sực nhớ rằng cậu là người đã cùng cô gái kia quấy tung thương đoàn Aurora ở Minerva, nhưng sau đó chẳng chịu chút hao tổn nào, còn được cán bộ cao cấp của thương đoàn Aurora mời đi riêng bằng tàu bay cá nhân.

Nghiêm túc mà nói thì lần đó Dunkel không làm gì hết, mọi chuyện đều do một tay Celina mà ra cả, còn cậu chỉ đứng nhìn thôi. Nhưng những tiểu tiết đó không quan trọng, đối với Liliana lúc này thì Dunkel chẳng khác gì cái phao cứu sinh cả, nhất định phải nắm chặt.

“Ngươi muốn ta giúp?”

Cô bé vẫn chưa kịp bày tỏ suy nghĩ của mình thì Dunkel đã “lên tiếng trước.

“Làm sao anh…”

“Tinh thần chúng ta đang kết nối trực tiếp đấy, đọc được suy nghĩ của ngươi thì lạ lắm à?”

“…”

“Đừng cố làm gì, đây là liên kết một chiều, trừ phi ta muốn, nếu không thì ngươi không biết ta nghĩ gì được đâu.”

“Vậy anh có thể…”

“Giúp ngươi thì ta được gì?”

“Ư…”

Cuộc nói chuyện lập tức lâm vào bế tắc, bởi vì Liliana không nghĩ ra được mình có thứ gì để mang ra trao đổi được với nhân vật ngang bậc ngang hàng người đã khiến cả thương đoàn Aurora khúm núm, cô bé không thể, nhà Birdway cũng không.

“Đùa thôi, nếu không thì ta đã chẳng bước ra đây rồi.”

Bởi vì giao tiếp bằng suy nghĩ, nên cuộc trò chuyện này thực tế chỉ kéo dài vẻn vẹn mấy giây.

Trong mấy giây đó, người bên ngoài chỉ thấy Liliana đột nhiên nghệch ra, lơ đễnh không tập trung.

“Xin lỗi thì xin lỗi!”

Cho rằng cô bé bị dọa tới phát hoảng, Scarlet cắn chặt răng lại, gằn từng chữ một.

“Xin lỗi vì đã vô lễ với ngài, xinngài tha thứ cho đứa con gái ngu ngốc này. Về phần Liliana, cậu ấy chưa từng lên tiếng xúc phạm, mong ngài đừng gây khó dễ cho cậu ấy.”

Cô cúi thấp đầu một góc gần bằng 90°, cố ức chế cơn giận dữ bất lực của mình, dùng giọng điệu thành kính nhất có thể để xin sự tha thứ.

Tuy nhiên gã thanh niên chỉ hờ hững nhìn Scarler từ trên cao xuống, không có động thái gì khác.

“Ngươi mất nhiều thời gian tới vậy chỉ để nói được lời này thôi sao? Nếu nói xin lỗi từ đầu thì còn có thể, nhưng các ngươi lại lãng phí thời gian của chúng ta, cơ hội đã trôi qua, giờ chỉ xin lỗi đơn thuần thôi là không được.”

Dường như hiểu được gã thanh niên muốn gì, hoặc có lẽ chỉ là muốn lấy lòng hắn, Lola lắc đầu nói.

“Cô còn muốn thế nào nữa?”
— QUẢNG CÁO —

“Quỳ xuống, tỏ rõ thành ý của ngươi đi!”

“Cô!”

“Sao hả? Hay ngươi lại định để vuột mất luôn cơ hội lần này?”

Câu nói của Lola khiến cho cơn giận đang trên đà bùng phát của Scarlet như bị dội phải một chậu nước lạnh.

Nếu hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ khiến cả gia tộc của cô và Liliana gặp phải đã kích cực lớn. Thương đoàn Aurora có sức ảnh hưởng rất mạnh, nếu họ công khai kết thúc quan hệ giao dịch và từ chối mọi mối làm ăn với hai gia tộc thì rất khó có thương đoàn khác chịu hợp tác sau chuyện ấy.

Chuyện này suy cho cùng cũng là từ cô mà ra, Liliana chỉ là bị tai bay vạ gió, cả người phục vụ lúc nãy cũng thế. Nếu cô chịu nói chuyện mềm mỏng hơn hoặc cứ thế mà bỏ qua sau khi gã thanh niên kia xin lỗi thì mọi chuyện đã không thành ra thế này. Cô không thể kéo Liliana xuống bùn cùng với mình được.

“Được rồi…”

Đầu gối Scarlet dần dần khụy xuống, cả người cô cũng theo đó mà hạ xuống thấp dần.

Lola thấy Scarlet làm vậy thì khinh khỉnh cười nhạt.

Thật ra cô không có quyền để khiến thương đoàn Aurora cắt đứt hoàn toàn việc mua bán với hai nhà Birdway và Schneider, kể cả cha cô cũng không thể làm vậy mà không cân nhắc thiệt hơn. Dù sao thì đây cũng là một trong những gia tộc hàng đầu đế đô của đế quốc Shina, đột ngột cắt đứt giao dịch với họ sẽ khiến phân hội Aurora ở đây chịu tổn thất không nhỏ. Vậy nên những lời cô nói nãy giờ chỉ là sự đe dọa sáo rỗng hòng lấy lòng gã thanh niên kia mà thôi.

Nhưng vậy thì sao?

Để dọa một con nhóc chưa lớn chỉ biết cắm đầu vào giả kim thuật và một con ngốc não toàn cơ bắp thì quá thừa rồi.

Thực tế đã chứng minh, hiệu quả rất tốt.

Không phải sao?

“Ha ha ha!”

Khi bầu không khí nặng nề tới đỉnh điểm, tiếng cười cợt nhã bỗng nhiên vang lên thu hút mọi ánh mắt. Scarlet cảm thấy người mình bị một bàn tay giữ lại và kéo lên, không để cô tiếp tục quỳ xuống nữa.

Dunkel rút tấm thẻ trên tay Liliana lại, đồng thời kéo Scarlet ra phía sau, đứng chắn trước mặt hai người họ.

Ban đầu cậu định để Liliana sử dụng cái thẻ ưu đãi của mình để tự giải quyết mà không xen vào, nhưng hành động của Scarlet khiến cậu phải nghĩ lại.

Cả việc Liliana không từ chối liên quan với Scarlet dù làm vậy thì cơ hội để cô bé thoát khỏi phiền phức này là rất lớn nữa.

“Bạn bè sao… Thật hoài niệm.” Dunkel dừng cười, lẩm bẩm một câu trước khi nhìn thẳng vào mắt Lola.

“Bắt họ quỳ ư? Ngươi không có tư cách đó đâu.”

Cậu nói.

Tự nhiên có tên không biết trời cao đất dày gì nhảy vào, nét mặt của Lola thoáng trở nên khó chịu. Cô thậm chí còn không nhận ra sự tồn tại thấp kém của tên này cho tới khi hắn lên tiếng.

“Ngươi lại là ai nữa?” Cô lạnh lùng chất vấn.

“Ta?”

Dunkel nhếch mép cười kiêu ngạo.

“Là người ngươi không chọc nổi.”

Không gian bỗng chốc trở nên im lặng như tờ bởi câu nói này của cậu.

Tiếp theo đó, những tiếng cười to nhỏ bắt đầu tràn ra cả hội trường.

Cả lola cũng cười tới chảy cả nước mắt.
— QUẢNG CÁO —

“Hài hước lắm, ngươi định tấu hài cho bọn ta để được tha thứ sao?”

Cô vừa nói vừa lấy tay quệt giọt nước vừa rỉ ra nơi khóe mắt.

“Không.”

Dunkel lắc đầu.

“Ta nói thật đấy. Kể cả cái tên thảm hại này còn có thể khiến ngươi cúi người thì sao ta lại không phải là người ngươi không chọc nổi chứ?”

“Ha ha ha!”

Lần này Lola ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Ở sau lưng Dunkel, mặt mày Scarlet cũng trở nên trắng xám.

Khi thấy Dunkel ra mặt, cô đã nghĩ cậu có cách gì đó, nhưng không ngờ tới cậu lại thốt ra được câu nói này.

“Liliana…”

Cô nói, liếc nhìn qua bạn mình với ánh mắt ái ngại.

“Tin mình đi.”

Đưa tay vỗ vỗ vào lưng Scarlet, Liliana nhẹ giọng trấn an cô.

Thở hắt ra một hơi, tới nước này thì cũng không còn cách khác, Scarlet chỉ có thể đánh cược vào niềm tin của Liliana. Cô lặng lẽ nhìn lấy tấm lưng cao gầy của thiếu niên tóc trắng trước mặt mình.

Lola vẫn chưa ngừng cười, nhưng gương mặt thoáng cái đã trở nên băng giá. Tốc độ thay đổi sắc mặt nhanh tới mức cả Dunkel cũng cảm thấy đặc sắc.

“Dám nói những lời như vậy, ngươi có biết ngài ấy là ai không?”

Vẫn với nụ cười rét lạnh trên môi, cô bước tới gần Dunkel.

“Ngươi có biết ngài ấy có thân phận thế nào không?”

“Ngươi có tự nhìn lại bản thân mình chưa? Thứ sâu kiến!”

Cứ mỗi một câu nói, Lola lại nhích tới gần cậu thêm một chút.

Khi câu cuối cùng vang lên cũng là lúc cô giơ cao tay phải, chuẩn bị vả cậu một phát cho tỉnh người.

Lola có một năng lực, một khả năng trời ban mà mỗi khi kích hoạt cô có thể nhìn thấy năng lực tiềm ẩn của mỗi con người dưới dạng hào quang bao quanh họ. Người có tiềm lực càng lớn thì hào quang càng lớn, trái lại hào quang càng yếu thì càng tầm thường vô vị.

Chính nhờ năng lực này mà cô đã mang tới không ít nhân tài cho chi nhánh thương đoàn Aurora ở đây.

Suốt hai mươi mấy năm cuộc đời, Lola phải thừa nhận rằng mình chưa từng thấy người trẻ tuổi nào ưu tú như thanh niên kia hết. Hào quang mà hắn tỏa ra chói mắt chẳng khác gì mặt trời giữa trưa cả, so với hắn, người được gọi là thiên tài nghìn năm có một như Liliana cũng xa xa không bằng, hào quang của cô bé đó còn chưa bằng được hai ba phần của người này.

Không chỉ vậy, người thanh niên này còn có lượng kiến thức vô cùng khổng lồ từ nhiều lĩnh vực khác nhau, có những kiến thức mà Lola thậm chí còn chẳng dám tưởng tượng tới.

Một con người toàn tài trên mọi lĩnh vực.

Nếu có thể lôi kéo được người này thì tương lai phía trước sẽ cực kỳ xán lạn.

Và giờ có một kẻ tầm thường tới chẳng thể tầm thường hơn đang tự so sánh mình với một người như thế.

Lại còn là người mà bản thân không chọc nổi nữa chứ. Hắn cho rằng mình cũng là thiên tài không ai bì nổi hay sao?
— QUẢNG CÁO —

Có gì nực cười hơn nữa không cơ chứ?

Bốp!

Tiếng da thịt chạm vào nhau thật thanh thúy nhưng cũng thật chát chúa.

Mặt Lola nghiêng hẳn đi vì ăn trọn một cú tát từ Dunkel. Cô cảm thấy như não của mình muốn long lên do đau vậy. Nếu cánh tay đang giơ lên của cô không bị cậu chụp lại thì rất có thể Lola đã cắm mặt xuống sàn rồi.

Toàn hội trường lại một lần nữa im bặt đi, lần này cả tiếng dương cầm cũng không ngoại lệ.

Ở một bên xem trò vui, gã thanh niên ngớ người ra trước cảnh tượng này. Đánh chủ nhà ngay trên địa bàn của họ, người ngông cuồng hắn đã thấy nhiều rồi, nhưng ngông cuồng tới mức này thì quả thật rất ít gặp. Đúng là thú vị.

Scarlet kinh ngạc lấy tay che miệng không nói được gì nữa.

Liliana cũng trợn trừng đôi mắt to tròn của mình lên. Thì ra… Thì ra anh ta cũng là thành phần bạo lực như vậy.

“Ngươi… Ngươi… Dám đánh ta?”

Lola sờ lên má, cơn đau nhói ập tới nhắc nhỡ cô rằng đây không phải là ảo giác.

“Là do ngươi muốn đánh ta trước.”

Hất tay Lola ra, Dunkel ung dung trả lời.

“Muốn đánh người thì nên chuẩn bị tâm lý bị đánh lại chứ.”

“Ngươi dám… Sao ngươi dám!”

Lola giận tới mức thân thể phát run lên, lời nói cũng không được liền mạch.

Cô lại giơ tay định tát Dunkel một cái.

Bốp!

Vẫn giống hệt lần trước, cái tát của Lola dễ dàng bị cậu chặn đứng, còn bên mặt vốn dĩ còn nguyên vẹn của cô thì có thêm năm dấu tay nữa.

Giờ thì đều cả hai mặt.

“Ngươi nói xem ta dám không? Có dám không? Dám hay không?”

Dunkel hỏi lại trong lúc phủi phủi hai tay mình vào nhau như thể muốn chà sạch tay mình vì đã chạm vào mặt Lola vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.