Khi ánh sáng hoàn toàn tán đi, người phụ nữ kia lại xuất hiện trước mặt Dunkel, vẫn dung mạo đó, vẫn mái tóc vàng đó, vẫn cơ thể đẫy đà quyến rũ đó, nhưng trên đầu cô ả đã có thêm một cặp sừng vừa dài vừa cong như sừng dê, đôi cánh da sau lưng cũng trở nên to lớn hơn nhiều, gân máu tràn đầy trên lớp màng da, tay thì mọc ra vuốt sắc, phần chân từ nửa đùi dưới trở xuống cũng hóa thành một đôi chân dê lông lá. Ngoài ra thì những chỗ da thịt bị thiếu mất đã được bổ sung hoàn toàn, chẳng còn lại chút dấu vết thương tích nào.
Không chỉ thế, lượng ma lực trong cơ thể ả đã tăng cao mới mức đột biến, thậm chí còn bùng phát ra bên ngoài và lan tỏa bốn phía. Mạnh hơn khi nãy đâu chỉ mấy trăm lần.
Nhưng điều khiến Dunkel chú ý nhất chính là đôi mắt của ả, một đôi mắt mang màu thạch anh tím. Hình dạng này quả thật là khiến cậu cảm thấy chút bất ngờ nhỏ.
“Ngươi là Á Nhân?”
Cậu hỏi.
“Hả?”
Nghe cậu hỏi vậy, người phụ nữ cũng tỏ ra ngạc nhiên.
“Đừng so sánh ta với thứ tạo vật đáng nguyền rủa đó.”
Cô ả có vẻ bực tức.
“Khiến ta phải lột bỏ ngụy trang, ngươi sẽ phải trả giá thật nhiều! Con người!”
Ả lạnh lùng đe dọa cậu, ma lực trong không khí bỗng chốc ngưng tụ thành hằng hà sa số những lưỡi kiếm rực lửa tỏa ra nhiệt lượng bỏng cháy đáng sợ bao bọc lấy Dunkel, rực sáng cả một góc trời.
“Chết đi con người!”
Cùng hiệu lệnh đó những lưỡi kiếm lửa đồng loạt phóng xuống.
Rơi vào hoàn cảnh không đường để chạy, Dunkel vẫn không tỏ ra chút lo lắng.
“Thất Tội Pháp Điển – Đệ Nhất Chương – Tha Hóa Vạn Pháp Thiên.”
Cậu chỉ khẽ lẩm bẩm mấy chữ này, ngay lập tức, như có một cơn gió nhẹ sắc lạnh lướt ngang không gian, toàn bộ ma lực bị thổi sạch không sót lại chút nào. Không có ma lực chèo chống, không có năng lượng để duy trì, vô số lưỡi kiếm rực lửa như đèn cạn dầu, kéo nhau tắt ngấm.
Ả đàn bà chỉ kịp trừng mắt một cái, không tin nổi những gì mình vừa thấy thì đã nhận ra bản thân cũng không thể vận dụng ma lực, cơ thể chao đảo rồi rơi từ không trung trở về mặt đất đánh ầm một tiếng.
“Ngươi đã làm gì?”
Lồm cồm bò dậy, ả nhìn Dunkel với gương mặt cực kỳ khó coi, đồng thời cũng thử di chuyển qua lực trong cơ thể, nhưng dù có cố thế nào, ả vẫn không cảm nhận được chút ma lực nào.
“Bao lâu rồi mới dùng lại, vẫn tốt chán.”
Không để ý tới câu hỏi của ả đàn bà, Dunkel thì thào tự nói.
Thất Tội Pháp Điển là năng lực chiến đấu chuyên dụng nhất của cậu trong hình thái “con người”. Chương đầu tiên của nó, Tha Hóa Vạn Pháp Thiên là quyền năng ghi đè lên thế giới, tạm thời viết lại trật tự, loại bỏ toàn bộ sự “phi thường”, đưa tất cả mọi thứ trong phạm vi ảnh hưởng trở về với giới hạn người phàm.
Kể từ lúc con mụ này dùng tới hình dạng kia, Dunkel không thể phủ nhận rằng, ả không phải dạng đối thủ cậu có thể nhẹ nhàng chiến thắng mà không gây bất kỳ động tĩnh nào khi ở hình thái “con người”. Không cẩn thận sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, mà khi nói tới động tĩnh quá lớn thì tất nhiên là việc đánh sập một hay hai cái đỉnh núi sẽ chẳng thể so sánh được rồi. Làm không tốt thì có thể sẽ gây ra hủy diệt trên phạm vi rất lớn.
Phải, con mụ này sau khi lột xác chính là loại tồn tại như vậy đấy.
Nơi này rất gần với đế đô Shina, một trong những đế quốc hùng mạnh nhất của loài người, nếu gây ra động tĩnh lớn sẽ kéo theo những phiền phức không cần thiết. Vậy nên Dunkel định giải quyết chuyện này im lặng hơn một chút.
Cậu khởi động Yin-yang Swordgun, kéo lê lưỡi đao ánh sáng trên mặt đất, từng bước tiến tới gần ả đàn bà, những nơi mà lưỡi đao đi qua đều phát ra những tiếng xèo xèo và tia lửa tung tóe, để lại trên đất một vệt cắt dài bị nhiệt độ to lớn nung tới nóng sáng.
“Giờ thì… Ta có vài điều muốn hỏi ngươi đây. Trước tiên, ngươi là thứ gì?Ma Thú sao?”
Ả không nhận mình là Á Nhân, Dunkel cũng để ý rằng dù khá tương tự, nhưng ả vẫn có vài sự khác biệt với Lamm và mấy đứa nhỏ. Dễ thấy nhất là ma lực, ma lực của Lamm tiếp cận con người hơn, còn ma lực của ả đàn bà này thì hoàn toàn vượt khỏi phạm trù nhân loại, hoàn toàn không phải ma lực của loài người, ít nhất là không có điểm chung với bất cứ con người nào mà Dunkel từng gặp, thậm chí còn khác biệt với cả những chủng tộc khác nữa, như thể thứ ma lực đó không đến từ thế giới này vậy.
Dựa vào điểm này, Dunkel có thể liên tưởng tới Ma Thú, những kẻ xâm lăng tới từ không gian khác trong câu chuyện mà Aric đã kể. Chẳng qua là theo lời Aric, ma thú chỉ có bản năng hủy diệt chứ không có trí tuệ. Do đó cậu vẫn chưa chắc chắn với suy đoán của mình.
“Rốt cuộc thì ngươi là ai chứ?”
Không trả lời Dunkel, ả đàn bà lui lại vài bước, giữ khoảng cách với cậu.
Hiện tại ả đang cảm thấy rất bối rối, kẻ trước mắt đã khiến ả bắt đầu nghi ngờ chuyện này là thực tế hay là một trò đùa rồi.
Từ một con mồi yếu ớt bỗng chốc biến thành mãnh thú với sức mạnh ưu việt, làm ả không thể không lột bỏ ngụy trang để chống lại. Nhưng kể cả có lột bỏ ngụy trang, bằng một cách thần kỳ nào đó ả không hiểu nổi hắn vẫn khiến bản thân phải bò lê trên mặt đất, không thể dùng tới sức mạnh.
Tình huống của ả giống như một tên tội phạm muốn cướp của thì đụng phải cảnh sát, bất đắc dĩ phải móc dao ra đe dọa hòng chạy thoát thân nhưng rồi lại nhận ra đối phương có súng máy vậy.
Khỏi phải nói là bàng hoàng, bối rối và hoảng loạn tới cỡ nào.
Vì kế hoạch to lớn, trước khi hành động ả đã điều tra về những cá nhân kiệt xuất và ưu tú nhất trong mỗi chủng tộc, tuy không thể nói là biết tường tận tất cả, song cũng không khác nhiều lắm. Nhưng mà trong số những kẻ đó tuyệt đối không có thiếu niên tóc trắng này.
Bản thân mình đã trêu phải ai thế này?
Đáng tiếc là không có ai ở đây trả lời ả, mà dù có thì cũng chưa chắc trả lời được.
Nếu có thể làm lại, ả chắc chắn sẽ quay đầu chạy ngay sau câu đe dọa của Dunkel. Không may, trên đời này không có thuốc hối hận, phạm sai lầm thì phải trả giá.
“Hình như ngươi không hiểu tình huống hiện tại thì phải. Kẻ duy nhất có quyền hỏi là ta.”
Dunkel nghiêng đầu, gãi gãi tóc, nhắc ả đàn bà nhớ lại tình trạng của mình.
“Muốn ta trả lời, ha ha! Ngươi nghĩ ta sẽ trả lời sao?”
Ả bất chợt cười to.
Dù sao cũng không thể sống, trả lời hay không thì có khác biệt gì?
“Vậy sao?”
Xẹt!
“Á Á Á Á!”
Ánh sáng xanh lục lóe lên, lưỡi đao bỏng cháy lia qua cơ thể, ngay sau đó là tiếng thét dài đau đớn tới khôn cùng.
Ả đàn bà ôm ngực lăn lộn trên đất, điên cuồng la hét, cơn đau khủng khiếp khiến cho nước mắt nước mũi không nhịn được trào hết ra ngoài.
Con người sợ những gì họ không hiểu, bởi vì không hiểu, không biết nên mới không thể đối phó. Mà không chỉ con người, bất cứ sinh vật nào có trí tuệ cũng vậy thôi.
“Ngươi! Ngươi! Thanh đao đó là gì?”
Hiện tại, đôi mắt tím của ả đàn bà đã bị sợ hãi che kín, không ngừng hoảng loạn kêu gào. Không phải ả chưa từng bị thương, mà ngược lại, trong quá khứ ả đã từng bị thương rất nhiều lần, có không ít những vết thương còn kinh khủng hơn thế này gấp nhiều lần, nhưng ả chưa từng gặp phải cơn đau nào như vậy trước đây.
“Thanh đao này? Chỉ là một thanh đao hơi sắc bén chút mà thôi.”
Dunkel không nói dối, Yin-yang Swordgun có thể chặt đứt mọi tồn tại trong thế giới vật chất, nhưng cũng chỉ tới vậy mà thôi, không có thêm đặc tính nào khác. Cơn đau mà ả ta đang chịu cũng vậy, là một vết thương rất đỗi bình thường, không độc tố, không ma lực, không nguyền rủa, chỉ là một nhát chém đơn thuần.
Cái khác biệt ở đây chính là ả đang gánh lấy cơn đau này trong trạng thái “người phàm”.
Những tồn tại ưu tú tự cho mình vượt xa con người, một khi bị kéo xuống giới hạn của loài người tầm thường thì cũng chỉ tới mức này mà thôi. Cũng bởi vì “ưu tú” hơn người thường quá nhiều, chúng chưa từng đặt mình vào vị trí đó để mà cảm thụ, tất nhiên sẽ không rõ nó như thế nào rồi.
Thượng đẳng thành thói, Dunkel thấy nhiều.
“Giờ thì định trả lời chưa?”
Cậu vừa nói vừa chém phăng luôn một bàn tay của ả. Với Yin-yang Swordgun vết thương cỡ này sẽ không chảy máu, tạm thời không cần phải lo vấn đề ả sẽ chết vì mất máu.
Đáp lại Dunkel là một tiếng la hét thấu tận tâm can nữa, máu bắt đầu trào ra khỏi miệng ả đàn bà, không phải nội thương hay gì, chẳng qua là đau tới cắn vỡ môi mà thôi, tuy vậy ả vẫn không nói một lời.
“Phiền thật đấy.” Dunkel cau mày cắm lưỡi đao xanh lục xuống ngang tầm mắt ả, miệng lẩm bẩm một câu.
“Có nên dùng cách khác để moi tin hay không?” Cậu âm thầm tự nghĩ.
Không gian trong bán kính năm trăm mét quanh đây đang chịu ảnh hưởng của Tha Hóa Vạn Pháp Thiên, chính Dunkel cũng không khá hơn gì, một khi đã sử dụng Tha Hóa Vạn Pháp Thiên, cậu gần như không thể sử dụng bất kỳ khả năng nào khác ngoài kỹ thuật và vũ khí đơn thuần.
Tinh thần con ả này còn yếu ớt hơn cậu tưởng nữa, mới hai ba nhát chém đã không chịu nổi, cứ la hét miết, thế này thì muốn ả mở miệng cũng khó rồi chứ nói gì moi tin.
Trong lúc Dunkel đang sờ cằm suy nghĩ biện pháp khác, tiếng la hét của ả đàn bà nhỏ dần rồi tắt hẳn.
“Ừm?”
Chú ý tới điểm này, cậu quét mắt nhìn xuống dưới chân.
Ả ta đã thôi không lăn lộn nữa, bất động nằm im tại chỗ.
“Ơ?”
Dunkel nhíu mày lập tức rút Yin-yang Swordgun lên rồi ngồi sụp xuống, lấy tay lật người ả lên để kiểm tra.
Không có mạch đập, không có hơi thở, miệng mồm chảy dãi, mặt mũi lấm lem, bài tiết không thể tự kiểm soát, đã chết không thể chết hơn.
“…Cái…”
Gãi gãi đầu, Dunkel đứng dậy, miệng hé ra nhưng mãi mà không nói lên được câu nào. Tinh thần con mụ này còn yếu hơn cậu tưởng quá nhiều, không chịu nổi đau đớn nên sốc quá mà đi đời nhà ma, cứ vậy mà chết một cách tức tưởi.
Mãi một lúc sau, Dunkel mới giải trừ Tha Hóa Vạn Pháp Thiên, cho cái xác một mồi lửa cháy ra tro rồi xoay người bỏ đi. Chuyện tới nước này thì còn hỏi han được gì nữa.
Hiện tại chỉ có hai cách để Dunkel có được câu trả lời mà mình muốn. Một là bắt vài con đồng loại của con ả kia để hỏi. Hai là đợi ý chí của thế giới tới tìm cậu rồi hỏi. Cách nào cũng phiền nên Dunkel quyết định quay về chỗ Lamm làm một giấc rồi tính sau.
Quái vật, quái thú, quỷ quái mùi thịt gà, giòn. Nữ Siêu Nhân, nữ Thiên Sứ, nữ Mị Ma, nữ A.I mùi sữa, mềm….Để biết ăn như thế nào hãy xem