“Nhất cậu rồi nhé, Cự Giải!”
Thiên Yết ngồi trên ghế sofa nhìn vào cô nàng đang đứng bếp trong kia, miệng nhoẻn lên nụ cười gian manh.
Cự Giải theo đó lập tức giật thót lên, mặt mày đỏ lựng đến tận mang tai.
“Cậu.. Cậu cứ đùa!”
Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, Thiên Yết với Cự Giải cũng dọn ra sống riêng luôn. Không quá khó trong việc xin phép, chỉ khó ở chỗ ở. Cũng may Bạch Dương bảo họ có thể sử dụng căn hộ cô ở trước đây (mà sau này mới biết là căn hộ của Sư Tử). Về phần Bạch Dương thì sống riêng cùng với Song Tử.
“Cậu sướng rồi, Bảo Bình cưng cậu thế còn gì!”
Thiên Yết nói bằng giọng chán nản. Chuyện của cô mà êm đềm như Cự Giải thì tuyệt quá.
“Mọi chuyện ổn chứ?”
Đặt dĩa trái cây lên bàn, Cự Giải ngồi xuống cạnh Thiên Yết và hỏi một cách lo lắng. Mọi chuyện giữa cô và Xử Nữ dạo này không tốt cho lắm.
“Xử Nữ bị gọi về rồi, mặc dù Chủ tịch không còn cấm cản bọn mình nữa!”
Tự nhiên Cự Giải bật đến, khuôn mặt vừa mong chờ vừa ngạc nhiên.
“Vậy chẳng phải tốt quá rồi ư?!”
“Đó không phải vấn đề..”
Thiên Yết sợ lắm chứ, cái khuôn mặt lạnh tanh của ông. Ông đối với cô vẫn là ghét, chỉ là không muốn mất đi người thừa kế duy nhất cho tập đoàn mà thôi.
Thật sự thì, Thiên Yết đôi lúc cũng cảm thấy muốn từ bỏ. Cô không phải mệt mỏi, cô chỉ là cảm thấy bản thân quá cản trở Xử Nữ, lại còn khiến mối quan hệ vốn không tốt giữa cậu và Chủ tịch tệ hơn gấp bội lần.
Cự Giải nhìn cô bạn của mình rồi ngồi yên xuống ghế sofa. Lấy một miếng táo trên đĩa vừa mang ra, cô cắn một miếng.
Chuyện của Thiên Yết với Xử Nữ, Cự Giải cảm thấy vừa đơn giản lại vừa khó khăn.
“Mình cũng không biết gì đâu, nhưng Xử Nữ đã cố gắng đến thế, cậu chắc chắn sẽ không dừng lại đâu ha!”
Thiên Yết hơi đơ người, nhưng sau cùng lại nở nụ cười. Cô gật đầu.
Phải rồi, thậm chí đã được sự chấp thuận của Chủ tịch (mặc dù đó chỉ là do ông hoàn toàn làm lơ bỏ xó chứ không hề lên tiếng) thì Thiên Yết đâu còn lí do để từ bỏ. Cô luôn muốn xứng với Xử Nữ, như Cự Giải nói, thế lại càng phải cố gắng hơn.
Sẽ có ngày, Thiên Yết nhất định khiến cho Chủ tịch công nhận mình.
Khi Thiên Yết quay sang Cự Giải, cô chợt nhận ra cô bạn mình dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Mình thắc mắc, giờ này liệu Song Ngư còn ở đó không nhỉ?”
Đó là câu hỏi tu từ. Một câu hỏi mà ngay từ lúc chưa phát ra đã nhận được câu trả lời.
Cả hai cô gái thoáng chốc rơi vào trầm mặc.
***
Ngày mà một con người sinh ra, ngày mà người đó có mặt trên cõi đời này. Ngày vui để tổ chức, ngày vui để kỉ niệm. Nhưng đối với Song Ngư, sinh nhật từ lâu đã trở thành một thứ tầm thường đến không muốn nhắc tới.
Chưa bao giờ có bất kì ai tổ chức cho cậu một bữa tiệc sinh nhật khi cậu còn nhỏ. Ba mẹ luôn bận việc và bỏ cậu lại với mớ kiến thức mà họ cố nhồi nhét vào đầu cậu. Người hầu luôn chỉ đến vì đồng tiền của họ, thời gian đâu mà quan tâm đến một thằng nhóc mà họ cho là có tất cả. Kể cả khi đến sống cùng ông nội và gia đình Kim Ngưu, Song Ngư cũng chẳng còn khái niệm gì về hai từ “sinh nhật” nữa. Cậu luôn bỏ trốn và lang thang bên ngoài mỗi khi họ định mừng sinh nhật cậu.
Đến mức, Song Ngư dường như quên cả ngày sinh nhật của mình.
Cho đến ngày sinh nhật năm đó. Từ một người đã từng không hề xem trọng ngày sinh của mình, Song Ngư trở thành căm ghét chính ngày này.
Đó là ngày mà cô rời xa cậu.
Song Ngư chợt dừng bước, mắt vô thức nhìn lên bầu trời kia. Hôm nay là sinh nhật cậu, đúng năm năm kể từ ngày đó. Bầu trời hôm nay thật trong xanh và dịu dàng, nhưng lòng cậu chỉ toàn trĩu nặng và u buồn mà thôi.
“Song Ngư ơi!”
Tiếng gọi của một cô gái nào đó không hề thu hút sự chú ý của Song Ngư kể cả khi cậu đã nghe thấy. Tận một lúc sau, khi cô gái đã đứng trước mặt cậu từ lúc nào, đôi mắt màu cafe nhìn cô một cách lạnh nhạt.
Song Ngư từ lâu đã không còn tiếp xúc với người lạ nữa. Ở trường đại học này, cậu cũng chẳng có lấy một người bạn nào – điều mà cậu đang dần cho là vô bổ. Dù vậy, vẫn là cái tính cách đó, Song Ngư cười hiền.
“Có gì sao?”
Cô gái kia lúc này mới nhìn thẳng vào mắt Song Ngư, cho đến khi quay đi vì xấu hổ. Bặm chặt lấy môi đầy ngập ngừng, cô thu hết can đảm và đưa ra trước mặt Song Ngư một hộp quà nhỏ.
“Vì mình nghe bảo hôm nay là sinh nhật của cậu cho nên..”
Song Ngư trong vài giây chợt nghĩ, thật phiền phức khi bọn con gái luôn điều tra mọi thứ về cậu như thế này.
Bàn tay Song Ngư đưa ra và nhận lấy hộp quà kia. Đáp lại ánh mắt đầy mong đợi của cô, cậu cười vui vẻ.
“Mình sẽ nhận. Cảm ơn cậu nhé, mình rất vui!”
Khỏi nói cô gái kia đang vui mừng và hạnh phúc ra sao.
Khi cô định mở miệng nói thêm gì đó, Song Ngư đã bước vụt qua ngay. Cậu có thể nghe thấy tiếng bàn tán xì xào từ xung quanh, mà hoàn toàn là nhắm vào cô sinh viên nọ. Cậu không hề lấy đó làm bận tâm.
Vừa rời khỏi trường đại học, Song Ngư không chút suy nghĩ vứt ngay cái hộp quà kia vào sọt rác. Lên một chuyến xe buýt, cậu đeo vào chiếc headphone vốn luôn túc trực trên cổ cậu.
Kim Ngưu từng nói, dù đã năm năm trôi qua vẫn không đủ cải thiện cái tính cách ích kỷ vô tâm và chỉ biết mỗi mình của Song Ngư. Thậm chí, nó còn tồi tệ hơn. Nhưng, cái mặt nạ đó của cậu chỉ là muốn che giấu đi trái tim đã sớm lạnh băng của chính mình mà thôi.
***
“Cậu nói sao cơ?”
“Cậu không biết sao? Có người nhìn thấy Song Ngư rất thường xuyên lui tới bệnh viện thành phố đấy!”
“Có khi là cậu ấy thăm ai đó cũng nên!”
“Thật là ganh tỵ mà..”
***
Ngồi trên xe buýt, Song Ngư luôn luôn chọn vị trí cuối cùng mà ngồi. Cạnh ngay cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài một cách lơ đễnh.
Cậu chợt nhận ra, thời gian không hề chữa lành vết thương của con người, thời gian chỉ khiến mọi thứ trở nên lạnh lẽo hơn. Lạnh như chính đôi mắt màu nâu cafe của cậu hiện giờ.
Thực sự thì, Song Ngư chưa từng biết bản thân muốn làm gì. Kể cả khi cậu tốt nghiệp loại xuất sắc ở trường cấp ba, cậu vẫn chẳng biết mình nên theo học ngành nào. Cuối cùng, Song Ngư chọn quản trị kinh doanh. Dù cho cậu nghĩ có thể quay về phụ giúp cho CL, vốn chỉ là cậu muốn tìm chỗ nào đó để trốn tránh mà thôi. Trốn tránh thời gian, trốn tránh thực tại.
Trong khi Song Ngư còn đang mơ màng và thả hồn mình vào những đám mây cứ nhẹ trôi trên bầu trời kia, cũng là lúc chiếc xe buýt bắt đầu dừng lại ở trạm xe quen thuộc.
Đưa tay chỉnh lại chiếc headphone bị lệch, Song Ngư định bước vào lại chợt khựng lại. Một hàng bán bánh rán gần đó lọt vào tầm mắt cậu. Đôi chân Song Ngư, nghĩ một lúc và chuyển hướng.
“Bán cho tôi mười cái bánh rán!”
***
Bước đi trên hành lang bệnh viện, Song Ngư thản nhiên vừa đi vừa ăn bánh rán một cách ngon lành. Cậu luôn thích món này, nhưng gần đây không còn ăn nữa. Tự nhiên, hôm nay nổi hứng.
Đây đã là cái thứ tư rồi.
Đối với một người mà thời gian ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà như Song Ngư thì việc quen biết với những bác sĩ và y tá ở đây không phải chuyện quá kì lạ. Đáp lại những cái vẫy tay, đáp lại những lời chào hỏi, đáp lại cả những nụ cười xã giao kia, Song Ngư chỉ đơn giản gật đầu.
Dù sao, cậu cũng không thể trả lời khi đang ăn.
Đứng trong thang máy, Song Ngư ăn cái bánh rán thứ sáu.
Dừng lại trước cửa căn phòng bệnh nằm cuối dãy hành lang, Song Ngư đưa tay gõ vài cái rồi mới đẩy cửa đi vào. Dù biết là sẽ không có ai trả lời, việc này dần trở thành thói quen khó bỏ của cậu.
Căn phòng bệnh với tông màu trắng nhẹ, đơn giản nhưng vẫn thoải mái. Nơi này, cùng cái mùi thuốc sát trùng này, Song Ngư đã quen thuộc quá rồi.
Đặt cái balo nhẹ hều của mình xuống bàn, Song Ngư bỏ cái headphone đang đeo xuống và đi lại bên chiếc giường bệnh duy nhất trong phòng.
“Kể cả khi tôi đến thăm cậu hằng ngày, cậu vẫn cứng đầu không chịu tỉnh dậy!”
Lời trách mắng cùng nụ cười buồn kia, là cậu hoàn toàn thật lòng.
Vẫn là màu tóc nâu lúc này đã dài ra đó, vẫn là khuôn mặt quen thuộc cùng vóc dáng bé nhỏ đó, chỉ riêng đôi mắt kia vẫn cứ nhắm nghiền. Những hơi thở đều đều vào ống thở oxi, Song Ngư nhìn biểu đồ nhịp tim mà thở dài.
“Gâu!”
Lúc này, Song Ngư mới sực nhớ ra một chuyện. Cậu đi đến chỗ chiếc bàn kia, tay mở dây kéo balo ra. Ngay lập tức, con chó kia nhảy phóc ra và nhảy bổ cả lên người cậu, cuối cùng đu bám trên vai Song Ngư.
“Xin lỗi vì nhốt mày trong đó nãy giờ!”
Ngón tay đùa đùa Leo, cậu đôi khi cũng thắc mắc tại sao nó chẳng hề lớn lên. Đúng là tuổi chó khác với tuổi người nhỉ.
Leo chợt nhảy xuống khỏi người Song Ngư và chạy đến bên giường bệnh, nằm xuống bên cô gái nhỏ. Đôi mắt cậu cũng theo đó mà cụp xuống.
Đã năm năm rồi. Tại sao cô vẫn cứ ngủ mãi như vậy..
Cậu nhớ rõ rằng năm năm trước ấy, chính cậu đã thất vọng thế nào khi nghe rằng phẫu thuật thất bại, khi cảm nhận rằng cơ thể cô chẳng còn thở nữa. Cậu đã sợ, rất sợ khi rằng cô sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa.
Trong khi tụi nó còn không tin về điều trước mắt, nhịp tim Sư Tử vốn chỉ còn là một đường thẳng đột nhiên có biến động. Cũng từ lúc đó, cô rơi vào hôn mê sâu cho đến giờ.
Trong thời gian hôn mê, quá trình phát triển của cơ thể Sư Tử vẫn diễn ra, nhưng lại rất chậm. Đến nỗi, so với năm năm trước, cô chẳng hề thay đổi quá nhiều.
Rất nhiều lần, bệnh viện đã yêu cầu rút ống thở và ngừng chăm sóc cho Sư Tử. Đơn giản, họ nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ tỉnh lại, đúng hơn là quá lâu để tỉnh lại. Chính cậu cũng đã nghĩ như thế, nhưng chưa bao giờ cho phép bản thân đồng ý để chuyện đó xảy ra.
Là cậu ích kỷ sợ mất cô lần nữa.
Bác sĩ Tuấn từng bảo, căn bệnh của Sư Tử đã được chữa khỏi hoàn toàn, nó hôn mê bởi vì cơ thể quá sức chịu đựng. Chỉ cần nó tỉnh lại, mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu. Mà không phải, phải là mọi thứ sẽ không còn như thế này mới đúng.
Mặc dù nó thật mong manh. Năm năm là quá đủ để Song Ngư nhận ra điều đó.
Ngồi cạnh giường, bàn tay Song Ngư nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bất động của Sư Tử, vô thức siết chặt. Cậu cảm nhận được mà, hơi ấm của bàn tay cậu đang nắm lấy.
“Làm ơn, hãy tỉnh lại đi.. Mở mắt ra, nhìn tôi! Tôi nhớ cậu…”
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Trước khi cậu kịp lên tiếng, người bên ngoài đã đẩy cửa bước vào.
Đôi mắt màu nâu khói lạnh nhạt, bộ đồ âu cao ngạo và khuôn mặt vô cảm không chút cảm xúc.
Là Hàn Thiên Thành.
***
“Vậy, không hề có gì thay đổi cả sao?”
Thiên Thành đưa đôi mắt lãnh cảm của mình nhìn lên trần nhà, hoàn toàn không có ý quay lại nhìn cậu con trai đứng ngay phía sau đang tựa người vào lang cang trên hành lang trước cửa sổ.
Song Ngư có nghe thấy, nhưng không đáp lại. Cậu cho đó là một câu hỏi tu từ không nhất thiết phải trả lời, và chính cậu cũng không muốn phải trả lời.
“Vẫn kiên trì đến giờ, tôi cũng khá khâm phục cậu đấy!”
Thiên Thành đã không chuyển Sư Tử về Mĩ cho tiện việc điều trị, một phần cũng là vì Song Ngư. Cậu có chút cảm kích trước tình cảm sâu sắc và sự quan tâm lo lắng của cậu ta dành cho đứa em gái của cậu.
“Tôi sẽ tạm không xem đó là lời mỉa mai.”
Song Ngư thật sự muốn hỏi, như kiểu tại sao cậu ta lại ở đây hay gì đó tương tự. Nhưng rồi lại nhận ra, điều đó không cần thiết. Dù Thiên Thành lạnh nhạt và vô cảm thế nào, đâu cần phải có lý do để anh trai đến thăm em mình. Song Ngư có thể hiểu được, một chút.
“Tôi giao em tôi cho cậu, tạm thời thôi.”
Là mãi mãi chứ. Song Ngư thầm nghĩ một cách bất mãn.
***
Hàn Thiên Thành vừa ra về. Dù sao, cậu cũng là vì về đây công tác mà đến bệnh viện thăm em gái. Không phải cậu vô tâm quá với người thân duy nhất của mình hay gì, chỉ là cậu đã đủ chắc chắn về tình trạng của con bé hiện giờ. Cả về mối lo của cậu nữa.
Tay cứ mân mê con cá trong hộp rối, Song Ngư không khỏi nghĩ ngợi lung tung. Đây là món quà sinh nhật đầu tiên cô tặng cậu. Đối với món quà này, Song Ngư rất mực trân trọng và giữ gìn. Cậu thường hay lấy ra chơi đùa mỗi lúc chán.
Như nghĩ ra điều gì đó, Song Ngư chợt quay sang Sư Tử vẫn đang hôn mê trên giường bệnh, rồi lại quay lại hộp rối kia.
“Đây không phải món quà cuối cùng, phải không?”
Một câu hỏi tu từ. Cậu biết.
Song Ngư tự nhiên cảm thấy đói bụng. Nhìn ba cái bánh rán còn lại trên bàn, cậu nghĩ một lúc và đứng dậy. Song Ngư có lẽ nên ra căng tin bệnh viện kiếm gì đó ăn mới được.
“Leo, canh chừng cẩn thận nghe chưa?!”
Con chó vẫn thè thè cái lưỡi ra dù chẳng rõ có hiểu cậu chủ nói gì hay không. Song Ngư chẹp miệng rồi rời đi ngay.
Ngay khi cánh cửa phòng vừa đóng lại và tiếng bước chân xa dần, những ngón tay bé nhỏ chợt cử động.
***
Cầm trên tay cái bánh mì, Song Ngư vừa đi vừa ăn ngon lành. Ít nhất, cậu có thể kiềm hãm lại cái bụng hay đói của mình. Dù sao, cũng còn cả túi đồ ăn cậu đang xách. Kể cả chúng đủ cho một đại gia đình ăn ít nhất ba ngày (những món đồ vặt) thì đối với cậu chẳng hề đủ thấm vào đâu.
Chỉ vừa cách phòng bệnh có khoảng chục bước chân, Song Ngư đã nghe thấy tiếng chó sủa kịch liệt. Nhìn xung quanh một cách lo sợ, cậu tức giận chạy nhanh về.
“Cái con chó chết tiệt này!! Sao lại..”
Song Ngư vừa mở cửa đã lên tiếng mắng ngay. Ngay khi cậu còn bực bội vì Leo sủa như vậy, cả người cậu chợt khựng lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Phản chiếu trong đôi mắt màu nâu cafe lúc này là hình ảnh người con gái nhỏ đang ngồi trên giường bệnh, đầu ngoảnh về một phía nhìn ra ngoài qua cánh cửa sổ đằng kia. Mái tóc nâu dài bị từng đợt gió thổi bay.
“Sư.. Tử?”
Như nghe tiếng gọi, Sư Tử chậm rãi quay sang. Đôi mắt màu nâu khói quen thuộc nhìn cậu, vừa ngây ngô vừa thoáng sự mệt mỏi vì lâu ngày nhắm lại.
Trong khi Sư Tử còn chưa nhìn rõ nhìn người con trai ngay trước mặt vì mắt còn mờ mờ, toàn bộ tầm mắt cô đã bị che phủ. Sư Tử có thể cảm nhận được, cả người cô đang bị ôm chặt lấy.
Hơi ấm này khiến Sư Tử không thể đẩy ra. Vừa quen thuộc nhưng cũng rất lạ lẫm.
“Cậu cuối cùng cũng tỉnh lại.. Tôi mừng quá!!”
Trong vô thức, Sư Tử đưa tay chạm vào lưng cậu, thoáng chốc ôm chầm lấy người con trai kia.
Đầu óc cô vẫn còn quay cuồng.
Song Ngư mất một lúc lâu mới có thể buông Sư Tử ra. Nhìn cô lúc này, lồng ngực cậu dâng trào sự hạnh phúc. Cô trước mặt cậu, thật sự là đã tỉnh lại.
“Nè, đây.. là.. gì vậy?”
Có vẻ vì đã hôn mê quá lâu, cả giọng nói cũng bị ảnh hưởng. Sư Tử tạm thời không thể nói trôi chảy được.
Song Ngư nhìn xuống cái mà tay cô đưa lên. Ban đầu, cậu có hơi thắc mắc và sinh nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời. Tuy nhiên, nụ cười phút chốc trở nên cứng ngắc.
“Là bánh rán, cậu không nhớ sao?”
…
“Kể cả khi con bé tỉnh lại đi chăng nữa, mọi chuyện cũng rất khó trở lại như ban đầu..”
“Là sao ạ? Cháu không hiểu ý bác sĩ lắm.”
“Căn bệnh này ảnh hưởng đến thần kinh của bệnh nhân, bao gồm cả trí nhớ. Dù đã được chữa khỏi, tôi sợ kí ức của con bé..”
…
Chắc không phải đâu, nhỉ..
Sư Tử nhìn vào mấy cái bánh mà cô ăn lúc ban nãy vì đói, bất giác nghiêng đầu. Cô há miệng, cắn một miếng thật to.
“Ngon ghê!”
Tự nhiên sực nhớ ra gì đó, Sư Tử lúc này mới quay sang nhìn người con trai đang đứng cạnh mình nãy giờ. Đôi mắt màu nâu cafe, khuôn mặt kia tạo cho cô cảm giác rất quen thuộc và an toàn.
“Mà, anh.. là ai?”
Đôi mắt Song Ngư mở to hết sức, dường như không tin vào những gì vừa nghe thấy.
Cậu đã nhận ra, khi ánh mắt kia xa lạ nhìn cậu. Cậu đã biết, khi cô đối với cậu có gì đó rất không tự nhiên.
Chỉ là Song Ngư cố chấp không chấp nhận.
Bàn tay vươn ra trong vô thức chợt buông thõng xuống, cả mặt cũng cúi gầm.
Lồng ngực cậu, hệt như đang quặn lại.
…
“Nếu, chỉ là nếu thôi!! Sẽ, phục hồi chứ..?”
“Không phải là không thể.. nhưng rất mong manh! Đứa trẻ ấy còn sống đã là một phép màu lớn lắm rồi!”
…
Khi Sư Tử còn đang lạ lùng cảm thấy có lỗi khi mình hệt như vừa làm gì tổn thương cậu, người con trai kia chợt ngẩng đầu nhìn cô. Đôi mắt nâu cafe ấm áp nở nụ cười.
Song Ngư chợt nhận ra. Kể cả khi cô quên cậu, kể cả khi cô không còn nhớ cậu nữa, điều đó cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần cô vẫn còn sống. Chỉ cần Sư Tử vẫn ở đây. Song Ngư chỉ cần bắt đầu lại tất cả.
…
“Đừng có mà gây sự, đồ Mỹ nhân Ngư!!”
…
“Dù tôi không muốn nói đâu, nhưng hôm đó thật sự cảm ơn cậu!”
…
“Tôi có nặng không?”
…
“Cứu tôi.. với! Tôi không.. muốn!”
…
“Cậu sẽ quên chứ?”
…
“Mà hình như, tôi có một chút xíu thích cậu đấy!”
…
Cô từng nói như vậy. Thậm chí cô còn hỏi rằng liệu cậu sẽ quên mất. Vậy mà..
Nhưng, có lẽ sẽ chẳng sao hết, chỉ cần cô vẫn ở đây.
Mất trí nhớ sao? Bắt đầu lại sao? Thật sự khá thú vị.
Cậu đối với cô, vẫn hệt như ngày trước, không bao giờ thay đổi.
Người con trai với đôi mắt màu nâu cafe đặc trung nhìn cô gái đầy ôn nhu.
“Tôi là Song Ngư, chào cậu!!”
Cậu nở nụ cười dịu dàng. Câu nói năm xưa chưa thể nói, lời năm xưa chưa thể truyền đạt.
Tôi yêu cậu. Nhất định sẽ có ngày tôi nói với cậu điều này.
Nhất định.
“Mừng cậu trở về!”
—END—
—-***—-
Đây có lẽ là một cái kết không trọn vẹn nhỉ, nhưng cá nhân Yu lại thích như vậy hơn. Bởi vì Sư Tử là cung Yu, kết rõ ràng nghiêng về con bé là đa số a…
Dù sao, cảm ơn vì đã đồng hành cùng Đông Ấm trong suốt 111 chương truyện~
Ừ thì, có duyên sẽ gặp lại.
~~Yuua LI Kirigaya~~
—-***—-