Đông Ấm (12 Chòm Sao)

Chương 38: Liệu có đủ để tin tưởng?



“Vậy, con về nhé, thưa cô!”

Cúi chào cô giáo đang ôm lấy bé Nhi, Ma Kết đi tới xoa đầu con bé, cười tươi. Cho đến khi định rời đi, cô mới phát hiện chẳng thấy Kim Ngưu đâu cả.

Cái tên này! Đi đâu thế không biết?

“A! Anh Quân kia! Chị, có cả anh đi cùng chị nữa!!”

Nhìn theo ngón tay của đứa bé đang trỏ về một phía, Ma Kết nhìn thấy Kim Ngưu và Quân đi cạnh nhau, còn đang nói chuyện gì đó. Bọn họ thân nhau từ khi nào mà cô không biết ấy nhỉ, mặc dù bản thân Ma Kết cũng chẳng quan tâm nhiều cho lắm.

Khi Kim Ngưu định rời khỏi và bước theo Ma Kết, thằng Quân chợt túm lấy áo cậu giữ lại, rồi nhỏm người thì thầm gì đó không rõ, khi đến cậu cũng mở mắt kinh ngạc, tuy trở lại bình thường ngay sau đó.

“Kim Ngưu! Nếu không nhanh lên, ta sẽ muộn chuyến xe cuối đấy!!”

Cho đến khi nghe thấy tiếng Ma Kết khó chịu gọi to đằng kia, Kim Ngưu mới sững người mà sực tỉnh. Cậu đứng thẳng dậy, nhìn ra chỗ ngoài cổng nơi cô đang đứng nhíu mày, rồi lại nhìn thằng bé một cái. Đôi mắt màu lam của cậu lúc này, dường như vẫn chưa bắt kịp, nó phức tạp đến kì lạ.

***

“Đó là, trại mồ côi sao?”

Ngồi trên chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày chạy qua bến học viện, Kim Ngưu thậm chí không để tâm đến việc mình đang ngồi trên thứ phương tiện mà cậu đã từng rất ghét. Và câu hỏi của cậu, thực sự khiến Ma Kết thắc mắc.

“Tôi cứ tưởng cậu biết rồi chứ!”

Bước vào một nơi như vậy, chẳng phải một đứa nhóc cũng biết đó là trại mồ côi rồi hay sao. Ma Kết thực sự nghi ngờ kiến thức thực tế của Kim Ngưu. Và bởi cô không nhìn sang cậu, cô không hề nhận ra đôi mắt phức tạp của Kim Ngưu không có một chút nào là đùa.

Theo lời thằng nhóc đó… mà, chỉ là trùng tên cũng nên…

“Cậu hay tới đó lắm sao?”

Một lần nữa, câu hỏi của Kim Ngưu khiến Ma Kết sững người, nhưng đôi mắt dường như vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh.

“Cũng… có thể nói như vậy…”

Chuyện này Ma Kết không muốn nhắc đến chút nào. Không phải cô đang xem thường nơi đã nuôi mình lớn chừng này, mà là cô không hề muốn nhắc về quãng thời gian kinh khủng trước đó. Đối với cô, đó là ác mộng, dù cho vẫn chưa là gì so với lần đó đi chăng nữa…

“Mà, làm sao cậu thân được với Quân thế? Tôi nhớ thằng bé khó gần lắm cơ mà!”

Vẫn không nhìn Kim Ngưu, Ma Kết không hề nhận ra đôi mắt màu lam vừa mở to. Thân, cậu nghĩ đâu có tới mức đó…

“Ma Kết này…”

“Gì?”

Dù cho muốn nói ra, muốn xác minh, nhưng đôi mắt màu nâu kia của Ma Kết khiến Kim Ngưu không ngừng do dự. Cậu có nên nói ra? Cậu có nên hỏi thử? Nhưng sẽ thế nào nếu vì cậu mà vô tình khiến cô nhớ lại những kí ức đau thương? Rốt cuộc, Kim Ngưu vẫn không thể hỏi được. Suốt chuyến xe buýt về học sinh, cậu không còn mở miệng lên tiếng gì nữa, nhưng lại không thể ngừng suy nghĩ.

Tại sao, mình lại lo nghĩ cho con nhỏ đó chứ?!

***

Bước xuống xe buýt, vẫn đi cùng Ma Kết, nhưng Kim Ngưu mãi vẫn chưa trút được những mối lo ngại của mình, và điều này khiến cậu thấy khó chịu. Khó chịu hơn cả, là sự lo lắng kì lạ dành cho Ma Kết mà chính cậu còn chẳng lí giải được.

Về đến kí túc xá, Ma Kết không khỏi ngạc nhiên khi chỉ có mỗi mình Thiên Yết ở nhà. Khi được hỏi, cô nàng nói rằng tụi nó gần như ra ngoài hết cả. Còn một tiếng nữa là tới bữa cơm, và điều không may là Thiên Yết đã nấu xong tất cả. Lúc này, cô đang ngồi trên sofa, chán nản xem ti vi trong khi đôi mắt đen gần như hoàn toàn lạnh lùng.

“Cậu mới về sao?”

Câu hỏi này là của Ma Kết dành cho Thiên Yết, trong khi vẫn đang tháo đôi giày của mình ra. Cô nhớ Thiên Yết nói là có việc bận cần đi đâu đó mà.

“Cậu nghĩ sao? Luôn luôn là Xử Nữ, không phải mình!”

Kim Ngưu không hiểu lắm, dù cho cậu cũng chẳng bận tâm là mấy.

Ma Kết ngay sau đó đi vào mình ngay, cô bảo hơi mệt nên sẽ chợp mắt một chút, đương nhiên đến giờ ăn sẽ dậy. Dù sao, để cả bữa cho mỗi Thiên Yết thì thật sự khá tàn nhẫn.

Cho đến khi chắc chắn cửa phòng Ma Kết đã đóng lại, Kim Ngưu mới lại sofa ngồi gần Thiên Yết. Cô đương nhiên thấy hơi lạ, nhưng với tính cách vốn hờ hững của mình, cô sẽ để cậu tự mở lời. Tuy nhiên, đôi mắt màu lam phức tạp kia khiến Thiên Yết thật sự khó hiểu.

Hai bàn tay đan chặt vào nhau, chẳng hiểu sao Kim Ngưu cảm thấy khó chịu. Mím chặt môi, cậu chợt nhìn sang Thiên Yết, dù cho sau đó lại nhanh chóng quay đi.

“Chuyện gì đã xảy ra với Ma Kết, ba năm trước vậy…?”

Lúc này, Thiên Yết thật sự không kiềm nổi sự kinh ngạc của bản thân mà quay phắt sang Kim Ngưu, người vẫn còn cắn chặt môi mà nhìn xuống sàn nhà một cách vô định bằng đôi mắt khó đoán. Cô không hiểu, cậu ta đang muốn nói đến điều gì cơ chứ? Lẽ ra Kim Ngưu, cậu ta…

“Là ai? Và cậu biết được bao nhiêu rồi hả!?”

Sự lớn tiếng lần đầu tiên Kim Ngưu thấy ở Thiên Yết, khiến cậu không khỏi bất ngờ. Đôi mắt màu lam kia, phản chiếu khuôn mặt kinh ngạc tột độ pha chút khó tin của người con gái đang túm chặt lấy hai bên vai của cậu. Kim Ngưu, đã hỏi gì sai có phải không?

“Đi theo mình!!”

Bất ngờ, Thiên Yết chợt đứng dậy, đột ngột kéo tay Kim Ngưu vào phòng mình, để mặc cậu càng trở nên khó hiểu.

Dù cho mục đích của Thiên Yết là không muốn Ma Kết nghe thấy, nhưng cô không hề nhận ra, khi Thiên Yết đóng cửa phòng mình, cũng là lúc Ma Kết vừa mở cửa nhìn theo không khỏi thắc mắc.

***

“Giờ thì nói mau! Là ai nói cho cậu biết hả?!”

Thiên Yết lúc này thật sự khiến cho Kim Ngưu thấy sờ sợ, cứ nuốt nước bọt liên hồi mà chẳng thốt ra bất kì câu nào. Cô nàng còn dữ hơn bà chằn Bạch Dương nữa chứ!

Chợt, Thiên Yết sực nhớ ra, ngày hôm nay, Ma Kết và Kim Ngưu đi đến trại trẻ mồ côi.

“Là thằng Quân phải không?!”

Đôi mắt màu lam ngạc nhiên của Kim Ngưu càng khiến Thiên Yết chắc chắn mình đoán đúng. Cô thật không hiểu thằng nhóc đó nghĩ gì nữa!!

“Nó chỉ nói vài thứ thôi, nên mình muốn hỏi cậu… Ban nãy mình đã định hỏi Ma Kết, nhưng lại thôi…”

Vẻ ngập ngừng kia của Kim Ngưu, Thiên Yết có thể nhìn thấy sự khó xử ở cậu, nhưng điều đó không có nghĩa sự khó chịu trong cô giảm đi phần nào. Cái thằng ôn con đó, dù biết Quân không làm việc gì thiếu suy nghĩ, nhưng bực bội là bực bội. Cô chắc chắn sẽ về đó mà cho thằng nhóc đó một trận.

“Nó nói gì rồi?”

Biểu hiện của Thiên Yết, Kim Ngưu thừa tinh ý để nhận ra, rằng cô biết rõ chuyện mà tên nhóc nói cho cậu, ít nhất thì nhiều hơn những gì cậu biết. Có nên lún sâu tiếp không, khi Kim Ngưu vốn chẳng phải loại người đào lên quá khứ của người khác, chưa kể nếu đó là một cơn “ác mộng” tàn khốc. Nhưng, khi nghĩ đó là Ma Kết, Kim Ngưu chẳng biết mình đang làm gì nữa.

“Một người con trai với đôi mắt màu lam… cũng là mối tình đầu… của Ma Kết…”

“Cũng là nguyên do chủ yếu của tấn bi bi kịch tình yêu, giữa họ và cô ta.”

Không hề để tâm việc mình bị ngắt lời, câu nói của Thiên Yết khiến Kim Ngưu chú ý nhiều hơn.

Mày đang làm gì vậy Kim Ngưu?! Mày phải bỏ đi mới đúng! Đây không phải điều mày nên biết!!

Dù cho Kim Ngưu tự nhủ bản thân bao nhiêu, đôi chân cậu vẫn chẳng hề có ý định đứng dậy khỏi ghế và rời khỏi căn phòng này. Tại sao…

Ngồi xuống bên mép giường, từ tốn và bình thản, dù cho đôi mắt đen láy vẫn không ngừng dao động. Cô cũng chẳng hiểu tại sao, ý định nói tất cả cho cậu ta biết lại hình thành trong suy nghĩ của cô, tất cả mọi thứ.

“Cô ta…?”

Kim Ngưu bất chợt nghĩ đến một người. Người duy nhất dường như có thù oán với Ma Kết, theo những gì Kim Ngưu nhận thấy.

Nhìn sang Kim Ngưu đang ngồi đó, khuôn mặt lạnh đến sợ nhưng đồng thời lại dường như rất khổ sở. Thiên Yết không biết lý do khi cô muốn đem chuyện đó kể cho cậu nghe, dù cho đó là bí mật mà cô đáng lẽ phải giữ kín. Thiên Yết thừa nhận mình sai, càng biết mình chẳng khác nào đang thất hứa với Ma Kết, nhưng cô lại chẳng thể làm gì khác cả. Ít nhất, người con trai trước mặt cô lúc này, Thiên Yết chắc chắn không nhìn nhầm.

Xin lỗi, Ma Kết! Xin cậu tha thứ cho mình!

Chợt, Kim Ngưu cảm thấy đôi bàn tay của mình bị nắm lấy. Khi cậu ngẩng đầu nhìn thử, phản chiếu trong đôi mắt ngạc nhiên của cậu lúc này là đôi hắc nhãn kiên định đến kì lạ. Không còn quan tâm đôi bàn tay bị Thiên Yết nắm chặt đến tái đi, sự chú ý của Kim Ngưu dồn cả vào cô gái lạnh lùng trước mặt, khi Thiên Yết đột nhiên cúi thấp đầu một cách khổ sở.

“Tôi có thể tin tưởng cậu, phải không?”

Một lần nữa, đôi mắt đen láy kia lại nhìn thẳng vào mắt Kim Ngưu. Tuy nhiên, không giống lần trước, một chút xíu cậu cũng chẳng hề lay động, hoặc chính là do sự kiên định kia. Tin tưởng, Kim Ngưu đương nhiên hiểu cô bạn nãy đang muốn nói về điều gì.

Đáp lại Thiên Yết là sự im lặng, nhưng lại dường như quá đủ cho câu trả lời mà cô chờ đợi, hoặc ít nhất là những gì mà cô mong muốn, ở người con trai này. Chính Thiên Yết cũng chẳng rõ lý do mình tin tưởng cậu ta, nhưng cô không nghĩ điều này liệu có còn quan trọng đến mức đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.