Đông Ấm (12 Chòm Sao)

Chương 31: Dạ hội (4)



Khi Song Ngư chạy ra bên ngoài, thì cậu đã chẳng thấy Sư Tử đâu dù cho có nhìn dáo dác khắp nơi. Chạy theo nó, cậu không biết tại sao, nhưng chỉ việc không thấy nó, cũng đủ khiến cậu khó chịu, một chút.

“Mày ra ngoài làm gì vậy, cá điên?”

Đôi mắt lạnh của Song Ngư dịu lại, cậu nhìn sang nơi vừa phát lên tiếng nói và lập tức nhìn thấy, đứng cạnh nhau cách cậu vài chục bước, là Song Tử và Bạch Dương đang đi lại, ánh nhìn đầy thắc mắc. Dù cho nhận ra bộ váy của Bạch Dương dường như bị dính thứ nước gì đó, Song Ngư cũng chẳng quá để tâm.

“Mình tưởng cậu ở trong… với Cự Giải…”

Vừa mới khóc bù lu bù loa một trận nên giọng của Bạch Dương vẫn còn nghẹn một ít. Nó hít sâu, cứ như đang rất cố gắng để gặng ra câu hỏi ban nãy. Bạch Dương không hề nhận ra, ánh mắt của Song Tử, chỉ vừa mới rời khỏi nó.

Đến lúc này, trong đôi mắt màu cafe của Song Ngư mới thoáng lên sự kinh ngạc. Cậu, thực sự đã quên mất Cự Giải. Song Ngư mím chặt môi. Bỏ cô lại và chạy theo Sư Tử theo cảm tính dù chẳng biết liệu đó có phải việc quan trọng hay liên quan đến mình hay không, cậu không hiểu sao bản thân có thể. Kể cả khi Song Ngư và Cự Giải chẳng hề có bất kì tình cảm nào trên bạn bè đi chăng nữa, thì Cự Giải vẫn là một cô gái nhút nhát. Song Ngư cắn chặt môi, cậu thực sự cảm thấy khó xử.

Song Tử lại nhìn sang Bạch Dương, nhìn xuống bàn tay vẫn còn đang run rẩy kia, ánh mắt hình như chùng xuống. Đôi mắt màu nâu của nó, hoàn toàn chỉ nhìn mỗi Song Ngư đằng trước, Song Tử chợt cảm thấy khó chịu. Cậu quên hẳn đi câu hỏi vẫn chưa nhận được câu trả lời nào của mình.

“Song Tử! Này! Cậu có tin nhắn hay gì kìa!”

Đến tận khi Bạch Dương lên tiếng nhắc, Song Tử mới nhận ra chiếc điện thoại trong túi áo của mình đang sáng đèn và run liên tục. Mặc cho ánh mắt của cả nó và Song Ngư nhìn mình, cậu dường như chỉ còn biết dán mắt vào cái màn hình điện thoại kia. Từ bình thản, sang ngạc nhiên và cuối cùng là lo lắng, Song Tử bất giác bặm chặt môi.

“Bạch Dương, phiền cậu nói với Xử Nữ rằng bọn tôi về muộn, tôi và Sư Tử!”

Chẳng để Bạch Dương kịp phản ứng gì, Song Tử đã vừa bỏ điện thoại lại vào túi, vừa chạy đi. Nhìn cậu chạy từng bước nhanh đến hối hả, đôi mày của Song Ngư chợt nhíu lại. Về muộn sao…

Bạch Dương gần như đoán được chuyện gì, cũng như người gửi tin cho Song Tử, dù nội dung thì nó không dám chắc. Dù sao thì dạo gần đây, hai anh em nhà cậu ta trông cứ mệt mỏi như đang lo lắng điều gì, và Bạch Dương đương nhiên đủ tinh ý để không làm phiền hai đứa nó.

“Hay tụi mình vào trong đi?”

Chỉ khi đứng trước Song Ngư, Bạch Dương mới hiền lành như thế này, như một cô nàng Cự Giải thứ hai vậy, và điều này thì nó hoàn toàn chẳng biết lí do. Nhìn đôi mắt màu cafe bắt đầu chuyển sang nhìn nó, Bạch Dương khẽ nghiêng đầu. Cho tới khi Song Ngư chợt cởi cái áo khoác mặc bên ngoài ra và đắp lên tấm lưng nhỏ đang thỉnh thoảng run lên của Bạch Dương, nó vẫn còn chưa hiểu chút gì cả.

“Không biết cậu bị gì, nhưng sẽ cảm lạnh đấy!”

Nhìn Song Ngư cho tay vào túi quần thong thả mở cửa hội trường bước vào trong, Bạch Dương mới sực tỉnh. Khuôn mặt vốn chẳng thèm coi ai ra gì của nó tự nhiên đỏ ửng lên, Bạch Dương vội vàng chạy theo.

Khi Song Ngư vừa mở cửa và định bước vào, cậu lại vô tình đụng mặt Cự Giải hình như đang định đi ra ngoài. Cả hai đôi mắt giao nhau, im lặng cho đến khi Cự Giải mỉm cười và nhẹ nhàng lên tiếng.

“Mình còn định đi tìm cậu đấy! Bộ có gì gấp lắm sao? Thật sự khiến mình lo cho cậu!” Cự Giải chợt nhìn sang Bạch Dương đang đứng gần đó. “Có cả Bạch Dương nữa, cậu cũng làm cho mọi người lo nữa đấy! Cậu bị làm sao thế này?”

Nhìn Cự Giải lập tức chạy lại, tay cừ sờ soạng Bạch Dương như đang xem tình trạng cơ thể tốt xấu gì đó của nó, Song Ngư tự nhiên cảm thấy khó xử. Một kẻ không dễ qua mặt như Song Ngư, cậu lập tức để ý ngay đôi bàn tay thoáng run rẩy của Cự Giải.

“Xin lỗi cậu, Cự Giải! Vì mình đã…”

Cả Bạch Dương và Cự Giải đều quay sang nhìn Song Ngư. Nhưng so với ánh mắt hoàn toàn chẳng hiểu chút gì của Bạch Dương, Cự Giải lại khó xử nhìn cậu, đôi mắt cứ đảo vài vòng. Cuối cùng, cô nở một nụ cười dịu dàng như thường ngày.

“Mình không sao, cậu đừng nghĩ nhiều quá! À đúng rồi!”

Giờ thì ánh mắt Bạch Dương lại chuyển sang Cự Giải đang loay hoay tìm kiếm thứ gì đó trong túi xách. Đến tận khi cô lấy ra một hộp đựng tai phone và đưa ra trước mặt Song Ngư, nó vẫn chưa bắt kịp được.

“Mình thắng được đấy! Cho cậu!”

Hết nhìn đôi mắt và khuôn mặt thoáng đỏ lại cố bình tĩnh hết mức của Cự Giải, Song Ngư lại nhìn xuống đôi bàn tay đưa ra trước cậu cứ run bần bật, đôi mắt màu cafe chớp một cái.

“Sao lại cho mình?”

“Cậu hay nghe nhạc mà, với chả mình giữ thì… cũng chẳng để làm gì cả…”

Ngập ngừng, Song Ngư chầm chậm đưa tay, nhận lấy chiếc hộp tai phone từ tay Cự Giải. Dù biết chẳng là gì, nhưng sự khó xử đè nặng nãy giờ trong cậu, một chút trở nên nhẹ nhõm hơn. Một nụ cười tinh nghịch, Song Ngư hơi nghiêng đầu.

“Cảm ơn, coi như hoà nhé?”

Cự Giải ban đầu còn ngẩn ra, lúc sau không nhịn được mà bật cười. Gì chứ? Có ai đi xin lỗi làm hoà bằng cách nhận quà từ người đáng ra phải giận dữ không chứ? Chắc chắn Song Ngư là người có một không hai mà.

Bạch Dương đứng một bên nhìn hai bạn trẻ mà bị dẫn từ thắc mắc này sang thắc mắc khác, đâm ra bực bội, chưa kể còn dám bơ nó luôn chứ! Phồng mang trợn má, nhìn khuôn mặt nó hoàn toàn đen kịt lại.

“Mới đây đã bắt đầu “hường phấn” rồi kìa mấy đứa!”

Cái giọng này quen lắm nha!

Lập tức quay sang, ba người nhìn thấy mấy đứa tụi nó đang nấp đằng sau đống ghế gần đó, thò mỗi cái đầu ra và ánh mắt đầy khinh thường. Cái câu ban nãy, Bạch Dương có thể dám chắc là của Kim Ngưu.

“Anh nói nhảm gì đó hả?!”

Đáp lại cái lườm lạnh gáy của Song Ngư, Kim Ngưu dù sợ nhưng vẫn trưng ra bộ mặt thản nhiên ngây thơ, chẳng nói gì mà lè lưỡi như muốn chọc điên thằng em họ kia của mình, mặc kệ việc dường như Song Ngư đang muốn xé xác cậu ra.

“Mấy cậu… mấy cậu toàn nói… nói linh tinh thôi!!”

Mặt đỏ ửng đến tận mang tai, thêm đôi mắt chứa đầy vẻ bất mãn nhảy cẫng lên, Cự Giải khi xấu hổ thực sự đáng yêu đến mức khiến tụi nó muốn chọc thêm!

“Ngại kìa bây ơi!”

Nhìn tụi nó tủm tỉm cười, lại nhìn Cự Giải cứ nhảy bổ lên với khuôn mặt đỏ ửng, Song Ngư tự dưng chẳng hiểu gì. Ban nãy cậu bực, là vì tên anh họ nào đó chẳng biết từ đâu chui ra kìa, chứ không phải vì câu nói của Kim Ngưu. Giờ thì Song Ngư hoàn toàn chẳng hiểu chút gì. Bảo cậu mù tịt về mấy thứ này cũng không sai mà! Cậu chợt đưa mắt nhìn sang một bên một cách lơ đễnh. Lo lắng và bực bội, Song Ngư càng không biết mình đang nghĩ gì. Chiếc hộp tai phone bị cậu siết chặt, dù miệng vẫn cười nói ôn nhu.

Riêng Bảo Bình dù cười cười nhưng trong lòng cũng chẳng vui vẻ hết thảy. Cậu vui khi Cự Giải trở lại bình thường, nhưng lại không vui khi cô dường như đang tiến triển mối quan hệ với Song Ngư rất tốt. Bảo Bảo Bình ganh tỵ cũng được, cậu sẽ không phản bác gì cả, chỉ đơn giản là cậu không thích mà thôi. Đồng thời, cậu lại ghét bản thân, đi ganh tỵ với chính người bạn thân của mình.

Trong khi đó, hai chị em nhà Bạch Dương và Nhân Mã lại hoàn toàn tách sang một bên. Dù cho cả hai đứa nó đều nhiều chuyện và giỡn nhây, đương nhiên những trò trêu chọc này đâu thể bỏ qua được, vậy mà bây giờ lại chụm đầu vào như đang nói chuyện gì đó không muốn tụi nó biết vậy.

Thiên Bình đứng ngay cạnh Cự Giải, ánh mắt nhìn sang chỗ Bạch Dương và Nhân Mã khiến cho nụ cười trở nên cứng nhắc và tắt dần. Cô đương nhiên không ganh tỵ gì với Bạch Dương, nó dù sao cũng là chị họ của cậu mà, cô chỉ muốn biết, họ đang nói chuyện gì. Thiên Bình luôn căm ghét bản tính hay tò mò của mình.

***

Rời khỏi hội trường chính nơi tổ chức dạ hội, Sư Tử chạy ra đằng sau khuôn viên trường. Nhìn bức tường cao nghệu trước mặt, nó cắn răng trèo lên cái cây bên cạnh rồi nhảy qua. Nhưng tự nhiên bị trượt chân, cũng may là có ai đó bên dưới đỡ giúp. Trong lúc nó còn nghĩ là giám thị, thì hình ảnh khuôn mặt quen thuộc của ông anh họ hiện lên, khiến nó hoàn toàn yên tâm. Có lẽ cả Song Tử, cũng vừa nhận được tin.

Nhảy qua khỏi bức tường ngăn cách học viện và bên ngoài, Song Tử và Sư Tử chạy theo ra đến đường lớn, cuối cùng bắt một chiếc taxi. Cả hai với sự nặng trĩu của lo lắng trong lồng ngực, nhất là nó, im lặng cho đến khi chiếc taxi dừng lại. Điểm đến là Bệnh viện Thành phố.

Đứng bên trong thang máy đang lên đến tầng năm, Sư Tử thậm chí không thể đứng yên được, mặc cho Song Tử cố trấn an nó ngay bên cạnh.

Khi cánh cửa thang máy vừa mở ra, Sư Tử đã lập tức chạy vụt đi. Dù cho Song Tử đã biết trước, vẫn rất khó khăn khi cậu cố đuổi kịp từng bước chạy tuy ngắn nhưng rất nhanh của nó.

Cho đến khi nhìn thấy vị bác sĩ trung niên quen thuộc kia, từng bước của Sư Tử mới chậm dần và dừng hẳn. Mặc kệ anh họ chỉ vừa mới chạy tới nơi, nó lập tức chạy đến chỗ bác sĩ, hai bàn tay nắm lấy chiếc áo blouse của ông. Cảm giác mệt đè nặng bên trong, khiến Sư Tử nhất thời chưa thể nói thành tiếng được.

Nhìn cô bé đang bám víu lấy mình với ánh mắt cầu khẩn, bác sĩ Tuấn chợt nhìn ra đằng sau, không quên cúi nhẹ đầu chào anh chàng kia. Lại đối diện với đôi mắt nâu khói đầy lo lắng của Sư Tử, vị bác sĩ đưa tay xoa đầu nó, cười hiền hậu.

“Nhị thiếu gia không sao cả, bác xin lỗi vì đã khiến cháu lo lắng mà chạy ngay đến đây,” Ông chợt nhìn sang Song Tử. “Và cả cậu, Triều thiếu gia, thật sự xin lỗi.”

Đôi bàn tay không ngừng run rẩy của Sư Tử dần nới lỏng chiếc áo của bác sĩ Tuấn. Nó cảm thấy chân mình mềm nhũn, và cuối cùng khuỵu xuống trong vòng tay đỡ lấy của Song Tử vừa chạy đến bên cạnh. Đôi bàn tah run bần bật bịt lấy miệng như đang cố điều hoà nhịp thở. May quá! May quá…!

“Bác sĩ… anh ấy… đâu rồi…?”

Cố cất thành tiếng với sự mệt mỏi đang dần giảm xuống của mình, đôi mắt màu nâu khói dần trở nên bình thản hơn, dù vẫn chứa tia lo lắng không thôi. Đáp lại, vị bác sĩ mỉm cười.

“Đã được chuyển về phòng bệnh cũ, cháu có thể đến thăm được rồi đấy!”

Song Tử nhìn cô em họ vừa thở phào nhẹ nhõm, không nén được nụ cười. Bàn tay cậu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nó, vừa động viên, vừa trấn an. Không chỉ mỗi nó, cả cậu cũng vơi đi được phần nào sự lo lắng nặng nề đè nặng lồng ngực nãy giờ.

“Nhưng,” Khi bác sĩ Tuấn lên tiếng, cả hai đứa nó cũng lập tức quay sang, đối diện với khuôn mặt phúc hậu bắt đầu căng thẳng. “Cả hai đều biết mà phải không? Không thể cứ mãi như vậy được…”

Biết, biết chứ, không chỉ mỗi Sư Tử mà cả Song Tử cũng biết rất rõ là đằng khác. Chuyện này dần trở nên xấu đi, không thể nào mãi dừng lại như vậy dù cho nó có cầu nguyện bao nhiêu đi chăng nữa, thì thời gian vẫn đang trôi đi từng ngày, nhưng mà…

“Em đi xem anh ấy sao rồi…”

Rời khỏi vòng tay của Song Tử, ngập ngừng đứng lên, Sư Tử bắt đầu bước đi. Khập khiễng từng bước, nó hoàn toàn không nhận ra bước chân của nó, ngày một trở nên khó khăn. Mà, có lẽ do nó còn mệt cũng nên!

Nhìn theo nó, đôi mắt đen láy của Song Tử có chút hỗn tạp. Khi nó rời đi trước như vậy, cậu hiểu con bé muốn cậu thay nó xử lý phần còn lại. Mệt mỏi, phải, con bé có lẽ đã quá mệt cũng nên.

Song Tử tự nhiên cảm thấy hận thằng nhóc kia không thôi. Để Sư Tử phải lo lắng như vậy, tên nhóc đó thật sự khiến cậu hơi khó chịu. Song Tử chợt nhếch môi bật cười, cậu đang nghĩ cái quái gì vậy không biết!

“Triều thiếu gia, chúng ta có thể nói chuyện một lúc không?”

Khi Song Tử quay sang, trong đôi mắt đen của cậu phản chiếu nét mặt nghiêm túc của bác sĩ Tuấn. Nói chuyện sao, Song Tử thậm chí nghĩ rằng, những gì mà bác sĩ định nói, có khi cậu đã biết rồi cũng nên. Song Tử chống tay lên đầu gối đứng dậy, cười nhạt.

“Dạ được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.