Đông Ấm (12 Chòm Sao)

Chương 23: Là cậu mà, người mà mình thích...



“C-Chuyện gì vậy?! Xử Nữ làm sao thế?!!”

Vừa bước vào kí túc xá, Xử Nữ đã bị Thiên Yết bám chặt lấy, tay sờ mấy vết thương trên khuôn mặt nam tính điềm tĩnh kia khiến cậu thỉnh thoảng nheo mắt vì đau.

Một Xử Nữ vốn lúc nào cũng ra vẻ ta đây hơn người lại trở về với cả đống vết thương trên khuôn mặt chẳng khác nào vừa đánh nhau một trận lớn thật sự doạ tụi con gái đang thong thả ăn bánh trên sofa một phen hú hồn. Đã vậy còn lầm lầm lì lì, nếu Thiên Yết không sớm phát hiện ra và giữ lại, có lẽ Xử Nữ sẽ đi thẳng một mạch vào phòng mà chẳng để bất kì đứa nào kịp phản ứng gì đó.

“Ê, là chuyện gì?! Đừng nói là tụi bây đánh nhau nha!!”

Khi Bạch Dương bực dọc hỏi như vậy, năm đứa con trai kia cũng nhất thời im lặng, điều này khiến nó có chút khó chịu. Mãi một lúc sau, Song Ngư mới lên tiếng, tay vẫn còn với xuống cởi đôi giày thể thao.

“Mình nó thôi.”

“Thu Hà bảo Xử Nữ đánh nhau với một đàn anh lớp trên trong phòng hội học sinh.”

Để giải đáp thắc mắc của lũ con gái nhiều chuyện kia, Bảo Bình nói tiếp. Ánh mắt tụi nó hầu như chú ý vào cậu, thật khiến Bảo Bình cảm thấy rùng mình.

Lớp trưởng nổi tiếng bình tĩnh hầu hết mọi trường hợp của tụi nó mà lại đi đánh nhau sao? Điều này bảo tụi nó tin, thật sự không dễ dàng. Nhưng nhìn những vết bầm này nọ trên khuôn mặt lạnh tanh kia, tụi nó chẳng thể tìm một lý do nào khác ngoài việc tin những lời mà tụi con trai kia nói ra.

“Xin lỗi.”

Sau khi nói như vậy, Xử Nữ lách khéo khỏi bàn tay của Thiên Yết và lặng lẽ đi vào phòng.

Tiếng đóng sầm cửa khiến tụi nó tự nhiên bị sự căng thẳng chiếm lấy, nhất thời chỉ biết im lặng mà nhìn nhau. Thiên Bình ngay sau đó mới lên tiếng hỏi.

“Vậy, lý do là gì? Xử Nữ có nói không?”

Cả Thiên Yết vốn đang đứng ngây người cũng quay sang nhìn tụi con trai chờ đợi câu trả lời. Nhưng Kim Ngưu lại chậm rãi lắc đầu, giọng nói có chút chán nản.

“Không, nó không nói. Tụi mình có hỏi, nhưng chỉ toàn im lặng cho qua chuyện.”

Thiên Yết nắm chặt lấy bàn tay đặt trước ngực. Cô mím chặt môi, rồi lại cắn mạnh môi dưới. Xử Nữ vừa tránh cô sao, cậu rốt cuộc định làm cái quái gì vậy chứ?! Im lặng?! Lảng tránh như vậy thay vì giải thích cho rõ ràng mọi thứ hoàn toàn không giống tính cách của Xử Nữ, và điều này khiến Thiên Yết có chút giận dữ. Cô cứ thế đi đến trước cửa phòng cậu, bàn tay đưa tay toan gõ cửa lại khựng lại, Thiên Yết nắm chặt lấy. Cô tự nhiên cảm thấy mình bị tổn thương nặng nề, khi người mà cô tưởng chừng luôn hiểu lại tránh khỏi cô và làm một việc rất không đúng. Một cách bực dọc, Thiên Yết giật mạnh bàn tay kia xuống và bỏ về phòng mình. Nếu Xử Nữ muốn một mình, thì cô cho cậu toại nguyện!

Lại quay sang nhìn nhau, tụi nó đồng loạt thở dài ngao ngán.

“Để sang bên đi, hôm nay có gì vui không?”

Sư Tử hoàn toàn không muốn bận tâm những chuyện mà người ta không muốn nó bận tâm đến, nếu cần thì họ khắc sẽ nói ra, nên cứ thế cố lảng đi chuyện khác. Bỏ miếng bánh quy vào mồm, nó thản nhiên vừa nằm dài trên ghế sofa, vừa hỏi bằng giọng trẻ con ngây ngô.

“Vui vẻ gì, nhắc thêm bực!”

Lũ con gái năm đứa không khỏi quay sang nhìn nhau. Bực gì, việc gì bực, vụ gì bực, tự nhiên cái bực? Lại nhìn sang lũ con trai vừa đi vào đứa ngồi trên sofa đứa ngồi hẳn xuống đất, mấy đôi mắt không ngừng chớp liên hồi.

“Mèo, tránh ra! Chiếm chỗ quá!!”

“Xuống đất mà ngồi!”

Song Ngư nheo mắt nhìn Sư Tử đang cố ý không muốn cho cậu ngồi xuống bằng cách lượn lờ trên băng ghế sofa bên này. Con nhỏ này muốn gây sự?! Bực mình, cậu lập tức túm lấy nó mà giật đầu dậy, quẳng sang bên Bạch Dương mà ngồi xuống, hoàn toàn chẳng chút tội lỗi dù con mèo kia không ngừng rủa xả cậu khi nó nhận ra.

“Bộ có gì không ổn sao?”

Ma Kết tay vẫn cầm điều khiển, dời mắt sang nhìn lũ con trai với bộ mặt chán nản kia. Lại có chuyện!

“Thì ông thầy dạy Lý, ổng xúc phạm lớp Toán chứ sao?! Mà thôi mặc xác đi, nhắc tới thêm mệt!”

Cự Giải nhìn đám bạn đang thở dài ngao ngán mà chỉ biết cười trừ. Cô bất giác nhìn sang cậu, rồi lại quay đi ngay sau đó. Nhìn lên đồng hồ, Cự Giải có lẽ nên đi chuẩn bị bữa tối cho mọi người thôi.

“Để mình phụ cậu!”

“Cảm ơn, Thiên Bình!”

***

Thiên Yết bưng khay thức ăn đứng trước cửa phòng Xử Nữ, cứ định gõ cửa rồi lại thôi, mãi nên chỉ biết đứng yên một chỗ. Ban nãy cậu không chịu ra ăn tối, thật sự khiến cô nổi cáu, nhưng không thể để Xử Nữ nhịn đói được. Mãi một lúc do dự, cô mới gõ cửa phòng cậu.

“Xử Nữ, mình mang bữa tối đến cho cậu này!”

Không có tiếng trả lời. Vừa khó chịu vừa sốt ruột, Thiên Yết mím chặt môi. Gõ thêm mấy cái vẫn chẳng có tiếng động, cô đành đưa tay vặn nhẹ nắm cửa mà đi vào.

Đây không phải lần đầu tiên Thiên Yết vào phòng Xử Nữ, thậm chí khi còn nhỏ cả hai còn thường xuyên ngủ cùng nhau, nhưng lúc này, cô lại cảm thấy có chút gì đó khó xử. Khi thò đầu vào trong, Thiên Yết mới phát hiện trên giường, Xử Nữ đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Đặt khay thức ăn trên đầu tủ bên cạnh, Thiên Yết ngồi xuống mép giường, đôi mắt màu đen láy nhìn Xử Nữ đang ngủ. Vẫn là khuôn mặt điềm tĩnh đó, nhưng lại trở nên dịu dàng hơn hẳn khi đôi mắt màu nâu đen kia mở ra. Nhìn những vết thương trên khuôn mặt cậu, Thiên Yết chợt thấy nhói trong lồng ngực, không ngăn được mình chạm vào chúng, nhẹ nhàng.

“Đừng tự làm bị thương bản thân mình, xin cậu…”

Thiên Yết chợt rời khỏi phòng Xử Nữ, rồi lại trở lại ngay sau đó, trên tay là hộp cứu thương ngoài tủ phòng khách.

Xử Nữ dù đang ngủ, cậu có thể cảm nhận được bàn tay đang chạm vào mình, dịu dàng và ấm áp đúng như những gì cậu nhớ. Là bàn tay thường chăm sóc khi cậu bị bệnh, là bàn tay mà cậu thường nắm lấy khi chăm sóc cô. Hơi ấm tưởng chừng quá quen thuộc, nhưng luôn khiến Xử Nữ thấy dễ chịu. Bàn tay ấy lúc này, đang cẩn thận dán những miếng băng cá nhân lên từng vết thương của cậu.

“Thiên…”

Thiên Yết thoáng sững người, đôi mắt hơi mở to nhìn người con trai đang ngủ kia, đôi tay đang dọn dẹp mọi thứ vào hộp cũng theo đó mà khựng lại. Ánh mắt ấy chợt trở nên dịu lành, nhưng lại đầy khổ sở. Cô lẽ ra không nên xen vào, những chuyện đáng ra cô không cần bận tâm. Vuốt nhẹ vào má Xử Nữ, vén những sợi tóc loà xoà trước trán cậu, Thiên Yết cảm thấy sống mũi mình cay cay.

“Lần này cậu đánh nhau, là vì cô ấy sao? Lại nữa rồi, mình sẽ không kiềm được cảm xúc này mất!”

Ngay khi lời nói mơ ngủ của Xử Nữ vang lên, chẳng hiểu sao trong đầu lại lập tức hiện lên cái tên đó, và điều này khiến lồng ngực Thiên Yết như bị hàng vạn mũi tên đâm vào không thương xót. Đau đến kinh khủng, nhưng lại cố không được rơi nước mắt. Thiên Yết cắn chặt môi dưới tưởng chừng đến bật máu, cố ngăn dòng cảm xúc này của mình.

“Nếu cậu cứ như vậy, mình sẽ…”

Thiên Yết không ngăn được bản thân ôm chầm lấy cái hộp cứu thương kia như một cách làm dịu như thứ xúc cảm lấn át này. Cô chợt ngẩng đầu, và nhìn thấy cái khung ảnh đặt trên đầu tủ kia. Một bức ảnh mà ba đứa trẻ chụp cùng nhau, với ba nụ cười tươi trên ba khuôn mặt đáng yêu. Cô bé với nụ cười nhẹ nhàng, cậu bé với nụ cười lạnh nhạt và một cô bé khác, với nụ cười vừa tinh nghịch vừa ngại ngùng. Thiên Yết bất giác mỉm cười, nhưng là một nụ cười nén nỗi đau bên trong cô lúc này.

Lại nhìn sang Xử Nữ, cô bất giác cắn mạnh lấy môi. Người con trai này, cô mãi mãi không thể có được cậu bên cạnh mình, nó vô hình giống như chính cảm xúc, như chính thứ tình cảm mà bao năm qua cô không ngừng hướng về cậu.

“Làm ơn, hãy tha thứ cho mình, nụ hôn này… dù cho người cậu thích… là Thiên Bình…”

Một nụ hôn nhẹ nhàng, Thiên Yết chạm môi mình vào đôi môi hơi mở của Xử Nữ. Nước mắt cô lần nữa, không ngăn được mà rơi xuống, khiến cho nụ hôn dường như có vị mặn.

***

Thiên Yết đóng sầm cánh cửa phòng mình. Tấm lưng nhỏ bé của cô trượt dài trên cánh cửa rồi ngồi hẳn xuống đất. Hai bàn tay run rẩy bịt chặt miệng, cố không để tiếng nấc đang không ngừng vang lên kia thoát ra. Thiên Yết có thể nhận ra, những dòng lệ đang không ngừng chảy ra từ khoé mắt mình. Nhưng đau, cô đau ở con tim nhiều hơn.

Từ khi còn nhỏ, Xử Nữ dù luôn cộc cằn và hằn hộc, nhưng lại luôn dành cho Thiên Bình một sự quan tâm đặc biệt, thậm chí có khi còn quên cả sự tồn tại của Thiên Yết khi Thiên Bình gặp chuyện hay ốm nặng. Đến tận bây giờ, dù cho đã có một thời gian Thiên Bình phải chuyển sang nước ngoài sống với gia đình, dù cho mọi người chẳng còn thân thiết như trước, điều đó vẫn không hề thay đổi. Đau, Thiên Yết đau lắm chứ!

Không được xen vào hạnh phúc người khác, dù cho Thiên Yết luôn tự nhủ, nhưng làm được thì cô dường như hoàn toàn không đủ sức mạnh. Hôn cậu, là cô vừa hôn cậu khi cậu còn đang ngủ say. Nếu là bình thường, mặt cô có lẽ đã đỏ gấc và xấu hổ không thôi, nhưng lúc này, Thiên Yết lại cảm thấy căm ghét bản thân mình không thôi. Chạm vào đôi môi còn đang run rẩy kia, hơi ấm của môi cậu khiến cô cảm thấy kinh tởm chính bản thân mình!

***

Mãi đến khi tiếng cánh cửa đóng lại vang lên, Xử Nữ mới mở mắt. Cậu đã thức, chỉ mới thôi, từ lúc Thiên Yết đưa mắt nhìn vào khung ảnh kia. Chống tay xuống nệm giường mà ngồi dậy, Xử Nữ dựa người vào thành giường, tay chạm nhẹ những vết thương đã được Thiên Yết băng bó ban nãy.

“Ngốc!”

Đưa tay lấy khung ảnh đặt trên đầu tủ, Xử Nữ có chút chú ý đến khay thức ăn, cậu mỉm cười phức tạp. Nhìn vào bức ảnh, bàn tay Xử Nữ bất giác chạm vào khuôn mặt của cô bé với nụ cười nhẹ nhàng kia. Dù bao năm, nụ cười ấy, và cả đôi mắt màu đen láy bí ẩn, vẫn mãi khiến cậu nhớ về. Vô thức chạm vào đôi môi, Xử Nữ mím chặt, mặt thoáng đỏ nhưng đôi mắt lại khổ sở.

“Là cậu mà, Thiên Yết, người mà mình thích…”

Sẽ không bao giờ, cậu và cô, Xử Nữ và Thiên Yết có thể ở bên nhau. Đó là cấm kỵ! Rời xa cô là cách duy nhất cậu có thể làm để bảo vệ Thiên Yết, nhưng sự đau khổ này cậu lại không muốn cô phải chịu đựng. Thậm chí, Xử Nữ còn không biết liệu cậu có đủ sức để ngăn mình yêu cô hay không. Luôn luôn, có lẽ cậu chỉ ích kỷ biết nghĩ cho bản thân mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.