Suốt giờ học đầu ra chơi, bàn của Song Tử bao gồm cậu, Bảo Bình và kể cả Kim Ngưu cứ cảm thấy lạnh gáy. Không chỉ cậu, mà cái sát khí kinh hồn đáng sợ đó dường như toả ra khắp cả lớp, khiến lớp học 10 Toám lúc nào cũng ồn ào yên ắng đến lạ, như sợ đụng chạm phải nhân vật đáng sợ nào đó. Vậy mà, hai cái người đáng lẽ ngồi cạnh cái tảng băng đang toả sát khí này lại hoàn toàn tỏ ra bình thường, một đứa nằm dài ra bàn ngủ, tên kia thì vẫn yên lặng nghe giảng (hơi lạ) như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Song Ngư khẽ thở dài một cái. Thiệt tình, bực mình chết được, bên má cậu giờ vẫn còn ran rát khó chịu! Con nhỏ đáng ghét! Một tay chống cằm, Song Ngư đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời trong xanh chưa từng khiến cậu cảm thấy thoải mái, sự yên bình chỉ khiến cậu nhớ đến những điều không muốn nhớ. Ít nhất, nhiệt độ Song Ngư toả ra khắp lớp học phần nào đã tăng lên đôi chút.
Nhìn ra ngoài mãi cũng chán, đôi mắt màu cafe lại nhìn vào trong lớp học. Cậu không hề nhận ra có hai ánh mắt vừa vội quay đi, có chút ngập ngừng. Song Ngư đưa mắt khắp lớp học, rồi lại nhìn lên bảng, cái bảng từ lúc nào đã chi chít toàn chữ và số kia. Cậu không có hứng học cho lắm, dù sao những kiến thức này cậu đã học đến từ khi còn rất nhỏ.
Lại chán, Song Ngư lần nữa dời mắt, lần này là sang cô nhóc đáng ghét ngồi bên cạnh. Sự tức giận ban sáng vẫn chưa hết, khiến cậu thực muốn trêu cô nàng này một chút. Nhưng khuôn mặt ngây ngô ngái ngủ kia Song Ngư lại chẳng muốn đánh thức chút nào. Mà, Sư Tử khá dễ thương đấy chứ nhỉ, dù cậu một chút cũng chẳng muốn thừa nhận. Mái tóc nâu đen và đôi mắt nhắm nghiền, làn da trắng nõn như trẻ con với hai má phúng phính. Đành vậy! Trả thù sau cũng không muộn! Giờ thì cậu “nhân từ” để nó ngủ một chút cũng chả sao!
Một vài người có chút khó chịu không rõ.
***
“Cả lớp, đứng!”
Khi thầy giáo vừa bước ra khỏi lớp, Xử Nữ khẽ thở dài. Cậu vốn chẳng thích làm lớp trưởng chút nào, kiểu này có ngày thanh quản cậu đi luôn quá! Đã ngồi gần cuối lớp còn phải rống họng la cho cố vào! Cô Như thật làm khó Xử Nữ mà!!
Lúc này là giờ nghỉ trưa, nên hầu hết đều dọn dẹp tập sách trên bàn bỏ vào hộc bàn rồi nhanh chóng ra khỏi lớp trước khi bị sao đỏ ghi tên vì ở lại lớp không có phận sự. Từng người, từng người một rời khỏi, giờ chỉ còn lại mười mấy người tụi nó.
Sư Tử vừa nghe tiếng chuông đã thức dậy, ngay tức thì chạy tới chỗ Cự Giải và Thiên Bình, thậm chí còn vẫy vẫy tay gọi Ma Kết và Thiên Yết ngồi bên dưới. Sáu đứa con trai có chút không thích, bộ trong mắt nó chỉ có mỗi đám con gái chắc?!
“Tụi mình ra căng tin đi! Cũng trưa rồi!”
Cự Giải cảm thấy hơi đói, chắc do ban sáng cô ăn ít quá. Tính ra cũng ăn có mỗi cái trứng chứ có miếng thịt nào đâu, với cái bụng dễ lên cơn của mình thì Cự Giải bắt buộc phải kén cá chọn canh, dù cô hoàn toàn không thích điều này cho lắm.
Không chỉ Cự Giải, mà gần như toàn bộ tụi nó cũng đều thấy đói cả. Nhưng khác với cái lý do chính đáng kia của cô, tụi nó chỉ toàn là ăn nhanh đói nhanh thôi.
“Cơ mà, Bạch Dương đâu?”
Khi đám con gái vừa định kéo nhau ra khỏi lớp thì Nhân Mã chợt lên tiếng. Nãy giờ hình như cậu chẳng nghe thấy tiếng nói lanh lảnh của bà chị họ, cả mặt cũng chẳng thấy. Chẳng biết Bạch Dương chết ở phương nào rồi nhỉ?
“À, ban nãy Bạch Dương nhận điện thoại của ai đó, nói là cúp chiều rồi ra ngoài rồi thì phải?” Thiên Bình vừa nói vừa nhìn sang Cự Giải như để kiểm tra độ chính xác. “Hình như cậu ấy có thể về muộn nên nếu ăn thì không cần đợi, thì phải?”
Ban nãy Thiên Bình và Cự Giải cũng định kéo lại hỏi, nhưng vừa nghe xong là Bạch Dương đã chạy đi ngay, có để ai phản ứng gì đâu. Sau đó cũng có mấy lần Thiên Bình gọi cho nó, nhưng toàn thuê bao rồi chuyển sang hộp thư thoại.
Song Tử và Nhân Mã vốn chưa rời chỗ ngồi bắt đầu quay sang nhìn nhau. So với tụi nó, thì hai người nghĩ mình biết chuyện nhiều hơn, và cả “ai đó” đã gọi cho Bạch Dương. Đôi mắt nâu của Nhân Mã thoáng lạnh, cậu khẽ thở dài một cái. Có gì tối gặp bà chị hỏi chắc cũng không muộn.
“Nhân Mã lớp 10 Toán! Phiền em ra ngoài có người cần gặp!”
Trong khi Nhân Mã còn đang suy nghĩ chuyện Bạch Dương thì có thông báo vang lên cái loa trường đặt trong phòng học. Cậu chớp mắt đôi cái, dường như chẳng để tâm đến mấy ánh mắt đang nhìn mình, thay vào đó lại như đang suy nghĩ gì đó. Gọi cả cậu luôn sao? Nhân Mã chợt nhìn sang Song Tử như đang cố nói gì đó, khẽ gật đầu rồi cũng nhanh chóng rời khỏi lớp mà chẳng thèm để lại bất kì lời giải thích nào.
Tụi nó nhìn nhau một lúc, cố dẹp bỏ mớ suy nghĩ thắc mắc của mình sang một bên. Sau khi lũ con gái rời đi, bọn con trai dần dần từng đứa cũng lẽo đẽo theo sau. Chẳng mấy chốc, lớp học chẳng còn ai nữa.
***
“Hả?! Sư Tử mới mười bốn?!”
Tụi nó không kiềm được mà hơi lớn tiếng, vô tình thu hút sự chú ý của những người xung quanh nên đành “vặn âm lượng” nhỏ lại. Nhưng là tụi nó nghe nhầm, hay Song Tử vừa nói ra điều có chút động trời này nhỉ?
“Không thể nào! Vậy là con nhỏ này nhỏ hơn chúng ta một tuổi luôn á hả?!
Cái cách mà Bảo Bình vừa nói vừa lấy nắm đấm gõ nhẹ nhẹ liên tục vào đầu con nhỏ vốn đang ăn trưa bằng kem kia thật khiến con mèo nào đó xù lông cả lên. Điều này tụi nó đoán được nên cũng chẳng để tâm làm gì, và không ngoài dự đoán, nó lập tức ngoạm lấy ngón tay tội nghiệp của Bảo Bình, mặc kệ cậu la oai oái lên.
“Hứ! Nhảy lớp là chuyện bình thường chứ bộ!! Làm quá!”
Rõ ràng chuyện này có gì đáng bị gọi là bất ngờ đâu, thời nay người ta nhảy lớp vùn vụt có bị gì đâu. Cứ thích làm quá lên, bởi nó không muốn nói ra là vậy.
“Ra là vậy! Mà dù tuổi đáng ra là cấp hai, cậu còn nhỏ hơn mấy đứa lớp chín bình thường.”
Câu nói đương nhiên ai cũng biết là của ai lập tức đụng chạm vào tự tôn của Sư Tử, cả cái mà nó gọi là ghét nhất là dám chê nó lùn. Sư Tử đã bực tên Bảo Bình, giờ thêm tên này. Hai thằng bạn thân nhà hai đứa đó không biết cư xử phải phép chắc, việc gì cứ thích lấy Sư Tử ra chọc!!
Khi Song Ngư vừa định bỏ thìa cơm vào mồm thì lập tức ngậm lại. Một cảm giác đau đớn truyền đến từ chân phải cậu. Song Ngư lập tức ngẩng đầu, đôi mắt căm hận nhìn con nhỏ ngồi đối diện đang vui vẻ nói chuyện với Cự Giải như chẳng có gì xảy ra. Chết tiệt! Dám đạp chân cậu!!
Cự Giải hình như nhận ra chuyện, có chút gượng gạo hết nhìn Sư Tử lại nhìn Song Ngư đang cố nén đau đớn với bộ mặt có chút dễ thương, cô cười trừ.
Mà nhắc mới nhớ, trong tụi nó hình như ngoài Bạch Dương và Nhân Mã còn thiếu vài người. Xử Nữ, Thiên Yết và Ma Kết ban nãy hình như bị gọi lên phòng giáo vụ có việc thì phải, còn Kim Ngưu hình như cũng vừa đi theo đội trưởng đội bóng rổ gì gì đó (Kim Ngưu có trong đội bóng rổ bao giờ nhỉ?) ban nãy.
Trong lúc Cự Giải còn vừa nghĩ vừa nhìn tụi nó nói chuyện vui vẻ, một thứ nước lạnh ngắt chợt chảy xuống từ đầu cô, đúng hơn là bị đổ xuống ngay đầu cô. Thứ nước ấy nhỏ giọt chảy xuống phần cổ, nhỏ giọt nước màu cam xuống miếng giấy ăn trước mặt Cự Giải. Chẳng biết có phải vì độ lạnh của nước hay không, cô nhất thời chỉ biết ngồi yên chịu đựng.
“Xin lỗi nhé, là tôi không tốt. Chỉ là lỡ trượt tay thôi mà!”
Cái giọng này, chỉ ngày một ngày hai nhưng bắt đầu trở nên quen thuộc với tụi nó. Tức giận ngẩng đầu lên, đôi mắt kiêu kì của con nhỏ với mái tóc nhuộm vàng đập thẳng vào mắt, đứa con gái dường như đang cố phá huỷ chuỗi ngày yên bình của tụi nó.
“Đừng có gây sự, Hạ Mai!!”
Sư Tử là người phản ứng đầu tiên. Nó vốn nóng tính, lại dám đụng đến bạn bè nó không phải một hai lần, nó nhất định không lí do gì phải nhịn nhỏ cả. Mặc kệ mọi người trong căng tin bắt đầu chú ý và nhìn chằm chằm, thậm chí còn che miệng bàn tán nó cũng chẳng rãnh hơi mà quan tâm.
Hạ Mai ngước cao đầu, đôi mắt nhìn Sư Tử chưa đến một nửa. Nhỏ không hề và có lẽ đã từ bỏ từ thuở nào việc bắt nạt Cự Giải, nhất là khi cô ở cùng tụi nó. Người mà Hạ Mai nhỏ muốn trêu tức là Sư Tử kìa. Và nhỏ đã đúng, đụng đến đứa mà nó gọi là bạn luôn khiến nó tức giận.
“Chẳng phải Hạ Mai đã nói sao? Là lỡ trượt tay, lỡ đấy! Vả lại cậu ấy cũng xin lỗi rồi mà nhỉ!”
Cái giọng bênh vực đầy kiêu ngạo của Mỹ Oanh đặc biệt càng khiến tụi nó khó chịu, và đương nhiên khiến Hạ Mai ngược lại rất hài lòng. Trong khi đó, như thường lệ, dù là một trong hai “cận vệ trung thành” của nhỏ, Yến Ly vẫn chỉ đứng một bên khoanh tay trước ngực, yên lặng theo dõi mọi chuyện. Đôi mắt Ly đảo quanh, như đang tìm kiếm gì đó. Thông tin của nhỏ sai sao?
“Các người…”
“Sư Tử, hay là bỏ đi…?”
Cự Giải và Thiên Bình vốn luôn nhu mì và yếu đuối. Về phần Cự Giải, cô vừa lạnh vừa sợ sệt. Dù cho cô căm ghét sự nhút nhát của bản thân bao nhiêu đi chăng nữa, Cự Giải chưa bao giờ có thể thay đổi nó được. Cô luôn nhẫn nhịn, cô ghét và sợ xung đột. Trong lúc Cự Giải còn đang run rẩy, một tấm áo đắp vào người cô. Khi quay sang, đôi mắt tinh anh có phần khá bình thản của Bảo Bình thu vào tầm mắt cô. Chẳng hiểu được, nhưng Cự Giải có chút hụt hẫng.
Thiên Bình dù luôn tỏ ra là mình rắn rỏi mạnh mẽ, cô thực chất rất yếu đuối. Không chỉ mỗi Sư Tử, mà cả Thiên Bình cũng đang rất tức giận, khi Hạ Mai dám bắt nạt cô bạn thân của cô. Nhưng dám đứng lên và nói thẳng, có lẽ cô không bao giờ được như Sư Tử, dù cho cô vốn lớn hơn nó một tuổi.
“Bỏ á?! Đừng có đùa!! Cậu định để cô ta lộng quyền cậy thế chắc!?”
Sư Tử không thể nào ngăn được sự tức giận bên trong, nhưng ít nhất giọng nó đã thấp hơn một chút, dù cho đôi mắt nâu khói vẫn lườm Hạ Mai.
“Đủ rồi đấy, Sư Tử nhỉ? Tôi rõ ràng, đâu có…”
Hạ Mai chợt ngắt câu nói của mình, thay vào đó nhỏ đi đến, càng ngày càng Sư Tử. Trong lúc nó không chú ý nhất, Hạ Mai lập tức đưa tay ra, ấn mạnh vào ngực nó mà đẩy ra.
“Đụng chạm gì đến cậu.”
Một phần vì bất ngờ, Sư Tử bị cú đẩy của Hạ Mai làm ngã ra sau, ngã vào cái bàn ban nãy tụi nó ngồi. Chân Sư Tử đụng mạnh vào chân bàn, bị phần nhọn cứa một đường đến chảy máu. Thứ âm thanh đổ vỡ vang lên, lập tức khiến cả những người vốn không quan tâm cũng phải chú ý đến.
“Mèo con!!”
“Sư Tử!!”
Cả Song Tử và Song Ngư lập tức chạy lại, đẩy cái bàn kia ra mà đỡ lấy Sư Tử. Với vết thương ở cả tay và chân, nó nhăn mặt vì đau. Nó quá mất cảnh giác, chết tiệt, để bị Hạ Mai hạ thế này nó rất không phục!!
“Thả ra! Hạ Mai cậu… Song Tử thả ra!!”
“Ngồi yên giùm cái đi! Ồn quá!”
Mọi thứ lập tức trở nên im lặng sau tiếng quát có hơi cao của Song Ngư, kể cả Sư Tử. Nó mím chặt môi, vừa vì đau vừa vì bất mãn. Nó có thể nghe rõ mồm một điệu cười của Hạ Mai và Mỹ Oanh. Chết tiệt! Đáng ghét thật mà!! Hai người này mắc gì cứ giữ nó chứ!!
“Lo mà dưỡng thương đi nhé! Xem kìa, có tới hai chàng hoàng tử bảo vệ, cậu trở thành một nàng công chúa đích thực rồi đấy!!”
Cái giọng mỉa mai kia khiến Sư Tử thêm phần giận dữ, nhưng Hạ Mai và hai đứa kia đã kịp rời đi trước khi nó thoát ra khỏi vòng tay của Song Tử và Song Ngư. Một cơn đau chẳng biết từ đâu khiến nó khó thở, và chân chợt mềm nhũn, cả người nó lần nữa đổ về trước.
“Con nhỏ ngốc này!! Cậu không thể ngoan ngoãn ở yên một chỗ được hả?!”
Sư Tử bực lắm!! Nó mà lại ngã dưới tay Hạ Mai, nhất quyết không chịu! Điều mà nó định làm, là trả thù cho Cự Giải cơ!! Thử hỏi có đứa dám làm vậy với bạn bè của cậu, xem cậu có tức giận hay không?! Đáng ghét! Chết tiệt!!
***
Sư Tử không hề nhận ra, lí do nó bị ngã dễ dàng như vậy hoàn toàn không phải do nó bất cẩn hay do Hạ Mai… Người duy nhất nhận ra sự kì lạ, là Song Tử…