Edit: V.O
Bạch…Bạch Thận Ngôn…
Mắt Thịnh Thiên Kim trừng lớn, khiếp sợ nhìn người đối diện.
Sao, sao có thể là Bạch Thận Ngôn?
Sao y lại xuất hiện ở đây?
Ý nghĩ đầu tiên sau khi lấy lại tinh thần, chính là cô muốn bỏ đi.
“Kẽo kẹt…”
Đúng lúc này, cửa phòng bị người mở ra từ bên trong, Lục Du Sinh xuất hiện ở cửa.
“Thận Ngôn, cậu đến rồi.”
Dường như Lục Du Sinh không phát hiện ra sự khác thường giữa hai người, đầu tiên là gật đầu với Bạch Thận Ngôn, sau đó lại vẫy tay với Thịnh Thiên Kim: “Thiên Kim, em đứng đây làm gì? Vị này chính là con trai của mẹ kế anh, Bạch Thận Ngôn. Thận Ngôn, đây là bạn tôi – Thịnh Thiên Kim, cậu kêu cô ấy là Thiên Kim là được rồi.”
“Thịnh Thiên Kim?” Bạch Thận Ngôn híp mắt, giọng nói lạnh lùng: “Thì ra là Thịnh tiểu thư.”
Toàn thân Thịnh Thiên Kim cứng ngắc đứng đó, hoàn toàn không dám nhìn về phía Bạch Thận Ngôn.
Cô không hề nghĩ tới, con trai của mẹ kế Lục Du Sinh sẽ là Bạch Thận Ngôn!
…
2 phút sau, ba người ngồi trong phòng bao.
Không khí có chút xấu hổ.
Bạch Thận Ngôn lạnh lùng nghiêm mặt, ngồi ở đối diện, nhìn chằm chằm Thịnh Thiên Kim.
Thịnh Thiên Kim lại giống như có tật giật mình, hoàn toàn không dám nhìn về phía Bạch Thận Ngôn.
Giờ phút này, dường như Lục Du Sinh cũng phát hiện không khí không quá đúng lắm, thử hỏi: “Hai người quen nhau?”
“Không, sao có thể? Người như Bạch tiên sinh, sao em có cơ hội quen biết?” Thịnh Thiên Kim nhanh chóng giơ tay, xua xua phủ nhận.
Đối diện, hơi thở quanh thân Bạch Thận Ngôn, vô hình trung lại thấp mấy độ.
Lục Du Sinh nhìn Thịnh Thiên Kim thật sâu, sau đó nói: “Thiên Kim, em giới thiệu đơn giản bản thân với Thận Ngôn đi.”
“Ơ?”
Thịnh Thiên Kim ngẩng đầu, dieendaanleequuydoon – V.O, hoảng sợ trừng Lục Du Sinh.
Nếu không biết rõ lúc trước Lục Du Sinh luôn ở nước ngoài, chỉ sợ cô sẽ cho rằng Lục Du Sinh đã biết được chuyện của cô và Bạch Thận Ngôn.
Đồng đội heo, không thấy bây giờ cô rất xấu hổ sao?
“Hửm?” Lục Du Sinh nhíu mày, giục cô.
Mặt Thịnh Thiên Kim đau khổ cau lại.
Nếu có thể, bây giờ cô rất muốn đào một cái lỗ dưới đất chui vào.
Sao có thể là Bạch Thận Ngôn chứ?
…
Bạch Thận Ngôn ngồi yên lặng trên ghế sofa, nhìn hai người đối diện “mặt mày đưa tình”.
Sự ngạc nhiên và tức giận khi vừa mới gặp Thịnh Thiên Kim biến mất, sau đó lòng y lại bình tĩnh.
Có lẽ, chỉ có mình y biết, phản ứng bây giờ của y mới là không thích hợp. Nhất là lúc nhìn thấy Thịnh Thiên Kim và Lục Du Sinh ở cùng nhau.
“Thịnh Thiên Kim là tên cô?” Trong lòng có buồn phiền khó tả, không phát ra được, Bạch Thận Ngôn chỉ phải chọn mở miệng, cắt ngang hai người đối diện “mắt đi mày lại”.
“Ơ? À, đúng, đúng vậy.”
Thịnh Thiên Kim không nghĩ tới Bạch Thận Ngôn sẽ chủ động nói chuyện với cô, khiếp sợ, sau đó chột dạ gật gật đầu.
“Không có tên khác?” Bạch Thận Ngôn nói.
“Không, không có.” Thịnh Thiên Kim nói.
“Vậy Thịnh tiểu thư và nhà họ Cố ở thành phố M, cũng không có bất kỳ quan hệ gì sao?” Bạch Thận Ngôn nhìn chằm chằm cô, hỏi.
Nghe được vấn đề này, Thịnh Thiên Kim giật mình, vội vàng ngẩng đầu, vừa vặn chống lại đôi mắt không thấy đáy kia của Bạch Thận Ngôn. Không biết sao, rõ ràng mặt người đối diện không có gì không vui, nhưng cô lại cảm thấy, đối phương đang tức giận, hơn nữa còn tức giận vô cùng nghiêm trọng.
Sẽ không thật sự khó giữ được cái mạng nhỏ này đó chứ?
Sớm biết sẽ như vậy, lúc trước cô nên lắm miệng hỏi một chút về em trai Lục Du Sinh.
A a a a…
Cảm thấy sắp điên rồi.
Bạch Thận Ngôn nhìn cô chằm chằm, Lục Du Sinh cũng nhìn cô. Cuối cùng, Thịnh Thiên Kim đành phải kiên trì, trả lời: “Tôi không phải là người thành phố M, cũng không biết nhà họ Cố ở thành phố M.”
“Vậy sinh nhật của Thịnh tiểu thư thì sao? Hẳn cũng không phải là tháng Tám đúng không?” Bạch Thận Ngôn lại hỏi.