*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tảo
Beta: Tảo
Chi Lý nói giới hạn cuối cùng là có ý gì, Kha Bố đoán được, cậu hẳn là nên ngăn cản, nhưng lại chấp nhận, Chi Lý muốn làm gì mình cũng không có quyền và năng lực can thiệp không phải sao, trò khôi hài này cũng không thể tiếp tục kéo dài.
“Giới hạn của cậu là khi nào?”
“12 giờ đêm nay.”
“Vì sao muốn định ra kỳ hạn, kỳ thực chỉ cần cậu muốn thì lúc nào cũng được.”
“Kỳ hạn này là cho y, cũng là cho cậu. Tớ vốn định để cậu giải quyết, qua kỳ hạn này tớ sẽ giải quyết.”
“Tớ làm cậu thất vọng rồi?” Kha Bố biết đây không phải lần đầu Chi Lý hành động như vậy, trước tiên hắn sẽ giao hết sự tình cho mình phán đoán cùng giải quyết, mình thất bại, hắn mới đến tiếp nhận.
“Vừa đạt tiêu chuẩn.”
“Đừng tự ý cho điểm tớ, tớ không đến để cậu phỏng vấn!” Kha Bố giống như tức giận, trên thực tế cậu giận không nổi. Chi Lý và mình không thể mỗi phút mỗi giây đều ở bên nhau, hắn bên cạnh giúp mình có thể tự bảo vệ chính mình, hắn bên cạnh làm mình trở nên kiên cường. Không muốn làm oắt con vô dụng chỉ biết trốn sau lưng hắn run rẩy, vị trí Chi Lý cho mình không phải kẻ yếu, mà là bình đẳng với hắn.
“Còn một khoảng thời gian nữa mới đến 12 giờ, tớ có phải nên tranh thủ một chút?” Vẻ mặt Kha Bố có chút nghịch ngợm, độ cong bên khóe miệng Chi Lý nhạt đến không thể nhạt hơn: “Này phải xem biểu hiện của cậu.”
Kha Bố muốn ăn cơm tối xong sẽ đến tìm Hùng Nhạc Nhạc, không nghĩ tới y sẽ tự động tìm tới cửa, y gấp đến không chờ nổi muốn thưởng thức bộ dáng mình bị tra tấn sao.
“Cậu lại muốn nói cái gì?”
“Không muốn nói gì cả.” Hùng Nhạc Nhạc nhún nhún vai: “Dì Ngũ nói chúng ta phải hòa thuận ở chung, cho tên tới tìm mày ăn cơm.”
“Vậy đi thôi.” Có thể không ngờ tới Kha Bố sẽ đồng ý, Hùng Nhạc Nhạc hơi giật mình, nhưng vẫn là theo Kha Bố đi tới nhà ăn, mỗi người bọn họ gọi một món ăn, ngồi đối diện nhau. Kha Bố vùi đầu ăn cơm, Hùng Nhạc Nhạc chống mặt quan sát vẻ mặt Kha Bố: “Mày nhận thua rồi sao?””
“Tôi đối với loại hành vi ấu trí này của cậu thực phiền chán.”
“Vậy mày cứ việc phiền chán, tao thích là được rồi. Mày nói xem tao có nên đi cắt tóc một chút không, bây giờ tóc tao với tóc mày chênh lệch 1 cm lận.” Y lấy gương ra chỉnh lại tóc, biểu tình của Kha Bố giống như rất vừa lòng với mình của hiện tại. Kha Bố như cũ bảo trì trầm lặng ăn cơm, Hùng Nhạc Nhạc cũng tiếp tục nói về mình: “Nhà tao với nhà mày thật có duyên a, ba tao chơi mẹ mày, tao chơi mày, khi nào chơi hỏng chúng mày thì ném đi, đơn giản đều là phế phẩm…” Y càng nói càng ngông cuồng, càng nói càng thoải mái.
“Kha Bố yên tĩnh ăn cơm, giơ tay uống một ngụm nước, sau đó dội về phía đối diện, Hùng Nhạc Nhạc nhảy dựng lên, cúi đầu nhìn quần áo mình, sau đó nhìn Kha Bố: “Cuối cùng cũng chịu phản kháng, mày muốn lập tức xin lỗi tao sao, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, thật làm tao tiến thoái lưỡng nan a.” Y lấy điện thoại ra, Kha Bố cũng lấy điện thoại ra, bấm điện thoại, cậu học khẩu khí của Hùng Nhạc Nhạc: “Mẹ, con không có cách nào sống chung với Hùng Nhạc Nhạc, vì mẹ con nhịn đủ lâu, hắn khắp nơi đều muốn đối nghịch với con, còn nói trả thù mẹ vì cướp đi ba hắn, hắn liền muốn trả thù con, con bị bức đến hết cách, cho nên mới tìm mẹ, có phải con sai rồi không, con tố giác hắn có làm ảnh hưởng đến tình cảm của mẹ cùng chú Hùng, nếu thật sự như vậy, mẹ coi như chưa từng nghe đi.”
Đầu kia trầm mặc rất lâu: “Con không sai, mẹ sẽ cùng chú Hùng nói chuyện sau, con…” Cuộc trò chuyện ngắn gọn cùng mẹ kết thúc, Kha Bố quay đầu nhìn Hùng Nhạc Nhạc: “Tâm tình thế nào? Tư vị bị tôi bắt chước.”
“Mày làm như vậy thì có ích gì, mẹ mày và ba tao cuối cùng sẽ tin ai đây? Người ra tay trước với tao là mày.”
“Ra tay với cậu? Cậu đang nói cái gì, tôi chỉ là không cẩn thận mới trượt tay, lại nói, này mà gọi là động thủ thì lợi cho cậu quá rồi, cuối cùng khuyên cậu một câu, đừng bao giờ đem lời cảnh cáo của Chi Lý không để trong lòng.”
Nửa đêm 12 giờ, Kha Bố ngon giấc ngủ say, mà Hùng Nhạc Nhạc đang chuẩn bị soạn ra mấy lời nói dối cùng cạm bẫy, trong phòng ngủ chỉ có mình hắn, những người khác không biết đã chạy đi đâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Hùng Nhạc Nhạc đứng dậy đi mở cửa, Chi Lý tựa lên khung cửa, Hùng Nhạc Nhạc cười đến rạng rỡ: “Muộn như vậy còn muốn tìm tôi nha? Tôi còn chưa có chuẩn bị tâm lý cùng cậu làm chuyện kia đâu.” Y kéo Chi Lý vào phòng, tia sáng ngoài hành lang xuyên vào, trong bóng tối ngón tay Chi Lý khẽ động, có tiếng gì vang lên, giống như âm thanh của loại dao cạo chạy bằng điện, nhưng âm thanh so với thứ kia lại mạnh hơn, y xoay người, biểu tình hắn có thể khiến lệ quỷ cũng phải động tâm run rẩy.
“Cái gì, cái gì, a!!!!!!”
Nương theo tiếng kêu rè rè, tóc Hùng Nhạc Nhạc không ngừng rơi xuống, mấy phút sau đầu Hùng Nhạc Nhạc bị Chi Lý cạo thành kiểu Punk Rock*, Chi Lý thả lỏng ngón tay, dao cạo tự động rơi xuống đất: “Nhìn như này đỡ chướng mắt.”
“Chi Lý, cậu-“
Chi Lý không nhìn y, hình như chú ý tới cái gì, hắn lướt nhìn giường Hùng Nhạc Nhạc rồi nói: “Lát nữa tới tìm tao.”
“Cái gì, cậu rốt cuộc muốn làm gì.”
Chi Lý đi qua Hùng Nhạc Nhạc nói: “Kỳ thực tao chưa từng để mày trong mắt, bởi mày không đáng để tao lãng phí thời gian, nếu còn đem đến phiền phức cho Kha Bố, mày còn ở trường này thêm mỗi phút mỗi giây nữa đều là dày vò.” Hùng Nhạc Nhạc ngây ngốc đưa mắt nhìn Chi Lý, hắn mặc dù không ra tay với mình, nhưng rốt cuộc vì sao, chỉ nhìn ánh mắt hắn, da đầu cùng toàn thân đều tê dại.
“Làm gì vậy chứ.” Hùng Nhạc Nhạc đóng cửa lại. Chơi đập phá sao, y ngã trên giường, tức giận vuốt lại mấy luống tóc còn dư lại, không muốn thừa nhận mình thua rồi, y mở điện thoại ra xem có cứu binh hay không, ánh sáng trên màn hình khiến con ngươi y trừng lớn, dưới gầm giường vươn ra một bàn tay bám vào mép giường, là tay nữ nhân. Hùng Nhạc Nhạc sợ tới mức không thể động đậy, di động rơi xuống giường, một nữ sinh từ gầm giường chui lên, khuôn mặt cô bé điềm mỹ đáng yêu, không giống quỷ, ngược lại khiến Hùng Nhạc Nhạc không sợ hãi như khi nãy.
“Cô là ai, sao lại ở đây.”
Nữ sinh cầm điện thoại y bật đèn pin, chiều thẳng vào mặt Hùng Nhạc Nhạc, dụng mạo cô không giống quỷ hành động lại thật giống quỷ, nhanh chóng bò lên người Hùng Nhạc Nhạc, ngồi lên eo hắn: “Nhớ ước định của chúng ta không, không được có ý đồ không đứng đắn với Chi Lý ca ca, hình như anh làm trái rồi, anh muốn Đóa Lạp làm sao bây giờ, không thể chia rẽ bọn họ còn muốn có Chi Lý ca ca, vậy anh cũng là món đồ hỏng của Đóa Lạp.”
“Cô là nữ sinh trong điện thoại? Đợi đã, chúng ta là đồng minh.”
“Ha ha ha.” Tiếng cười Đóa Lạp lanh lảnh dễ nghe, ngay sau đó lập tức ngưng lại, mặt cô trầm xuống: “Đồng minh? Đóa Lạp chưa bao giờ có đồng minh, chỉ có công cụ, công cụ dùng không tốt, chỉ có thể đổi đi.” Cô nhếch miệng, Hùng Nhạc Nhạc từ dưới nhìn lên có thể thấy răng nanh của cô, Đóa Lạp cúi người, tiếng hét to đánh thức người ở phòng cách vách.
*Tóc punk rock nam:
=))))))) Chen: Sau này tui có con nó dám để tóc kiểu này tui sẽ cạo sạch lông trên người nó =))))))