Sau buổi tối hôm đó, hai người không còn nói chuyện với nhau nữa. Kim Hy giờ là trợ lý của bác sĩ Tân, có nhiều điều thay đổi nên cô chưa quen lắm. Giờ cô chỉ biết dùng công việc để che lấp đi sự trống rỗng trong trái tim.
– Ca cấp cứu này đúng là mệt thật! – Một vị bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu, ông vừa lau mồ hôi vừa than.
– Bệnh hiếm gặp mà! – Nghị Phong mặc bộ đồ phẫu thuật màu xanh lá, anh cởi găng tay rồi uống ngụm nước.
Vị bác sĩ chợt thấy Kim Hy, ông ta gọi lại “Bác sĩ Kim, bác sĩ Kim!” Kim Hy quay ra “Có chuyện gì không ạ?” Nhưng khi nhìn đến Nghị Phong, cô chỉ dừng ở anh vài giây rồi quay đi ngay. Nghị Phong nhíu mày, người phụ nữ này dám lơ anh!
– Lát nữa tan làm chúng tôi định đi ăn với nhau, cô có đi không? – Ông bác sĩ mỉm cười
– Dạ thôi bác, đàn ông đi với nhau thì phụ nữ đi làm gì ạ – Cô từ chối khéo
– Ây cô đừng ngại, còn có hai bác sĩ nữ đi cùng nữa mà, đừng từ chối chứ!
– Ơ tôi… – Cô chần chừ – Nếu vậy thì…
– Nếu cô ta đã không muốn đi thì thôi, sao bác cứ phải miễn cưỡng cô ta làm gì! – Nghị Phong cắt ngang lời cô nói làm Kim Hy trợn mắt nhìn anh.
– Ý cô thế nào? – Ông bác sĩ hỏi.
– Tôi sẽ đi! – Kim Hy trừng mắt nhìn Nghị Phong, cô gằn giọng
– Vậy tốt quá! Nhớ tan làm ở cổng bệnh viện nhé!
– Dạ!
Lúc tan làm, ba người đàn ông và ba người phụ nữ cùng nhau lên xe đi đếm nhà hàng. Vì không đủ chỗ nên trùng hợp thế nào mà Kim Hy phải ngồi ở xe Nghị Phong. Dù cô không muốn nhưng cũng phải đành chịu. Hai người im lặng không nói gì, Kim Hy nhiều lần len lén nhìn anh, gương mặt nam tính đẹp trai của anh vẫn thường khiến cô phải đỏ mặt. Đoạn quay xe, Kim Hy không nhìn thấy được khóe môi Nghị Phong đang nhếch lên.
– Sao cô cứ nhìn tôi vậy? – Nghị Phong bỗng hỏi làm Kim Hy giật mình
– Nhìn…tôi nhìn…anh làm gì? – Cô lắp bắp.
– Thấy tôi đẹp trai quá? – Nghị Phong quay sang cô, gương mặt có chút kiêu ngạo
– Ha, ờ thì đẹp đấy nhưng rất đáng ghét! – Kim Hy trề môi
– Cô nói tôi nhìn đáng ghét? Cô là người thứ hai dám nói tôi như vậy đấy! – Nghị Phong nhếch môi, anh thoáng nghĩ tới Mạc Vi Như
– Người thứ hai? Vậy là có người cũng nhìn ra anh đáng ghét sao? Haha ai vậy? – Cô có chút tò mò.
– Một cô gái thông minh và đáng yêu – Nghị Phong nói ra suy nghĩ của mình mà không để ý đến sắc mặt tái đi của Kim Hy
(Khụ khụ, tác giả bỗng thấy có lỗi với anh Thần)
– Vậy sao? Nghe anh nói như vậy, hình như…anh rất thích cô ấy – Kim Hy trầm giọng
– Nói thích cũng không hoàn toàn nhưng tôi có cảm tình với cô ấy
– Vậy còn tôi thì sao? – Kim Hy bỗng hỏi làm Nghị Phong ngạc nhiên. Thấy anh nhìn mình như vậy, cô lúng túng xua tay – À… à không, ý tôi là…anh đối với cô ấy thì là vậy còn với tôi là như thế nào?
– Với cô sao? – Nghị Phong lẩm bẩm trong miệng rồi anh cười nói – Một cô gái phiền phức, vụng về khó có thể có cảm tình được.
– Này! Tôi tệ vậy sao? – Kim Hy gắt lên, trong lòng cô thoáng chút buồn
– Cũng không hẳn vậy… – Nghị Phong trầm ngâm rồi nói – Cô có năng lực, có sự học hỏi, cũng tốt nữa
– Mãi mới được nghe anh khen một lần, thật tốt quá! – Cô cười nói, mặc dù trong lòng còn thất vọng.
– À đêm hôm đó cô nói như vậy nghĩa là sao? – Nghị Phong nhớ đến tối hôm đó, anh còn thắc mắc về chuyện này.
– Không có gì…anh đừng bận tâm! – Kim Hy trốn tránh ánh mắt thăm dò của anh
– Sao tôi lại không bận tâm cho được, cô đã mắng tôi là đồ ngốc mà – Anh hừ lạnh một tiếng
– Xin lỗi… – Kim Hy khẽ nói
Lúc này đã đến nhà hàng, Nghị Phong đi cất xe còn cô cùng mọi người vào trước (xe Nghị Phong đến sau cùng) bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ, Nghị Phong bình thường lạnh lùng trầm tính nhưng nói đến chuyên môn y học thì anh lại rất thích nói. Ăn được một lát, mọi người quyết định gọi vài chai rượu nồng độ khá nhẹ để thay đổi không khí. Uống với nhau được một lúc, Kim Hy xin phép vào nhà vệ sinh, cô tát nước lên mặt cho tỉnh táo hơn. Vì uống chút rượu nên mặt cô đã đỏ ửng, bước chân hơi loạng choạng. Vừa ra đến cửa, cô đụng phải một lồng ngực rắn chắc làm cô suýt ngã nhưng được người đó kéo lại. Nghị Phong nhìn cô gái say rượu đang xoa trán kêu đau. Anh mỉm cười kéo cô vào ngực mình, để cô khỏi ngã. Kim Hy hai mắt lờ mờ nhìn Nghị Phong, cô đưa tay lên xoa mặt anh khẽ nói “Nghị… Nghị Phong… có phải…là anh không?” Nghị Phong đỡ cô bước đi không nói gì. Anh không có cách nói thế nào cho đúng với người say nên đành mặc kệ thôi. Kim Hy luôn miệng nói
“Là anh thật rồi…may quá!”
“Anh biết không? Anh đáng ghét lắm Nghị Phong…”
“Sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
“Anh biết em đã tức giận và đau lòng thế nào không?”
“Thật sự là từ trước tới nay anh không hề nhận thấy sao?”
“Em…em… thích anh nhiều lắm!”
Nói xong cô gục hẳn xuống, chìm vào giấc ngủ say. Bước chân của Nghị Phong khựng lại, anh mím môi nhìn cô gái trong ngực mình, gương mặt xinh xắn có chút quật cường giờ lại ngây thơ mềm mỏng đến vậy. Không biết tại sao mà anh lại vuốt tóc cô, môi không tự chủ mà hôn lên trán cô, miệng khẽ phát ra ba chữ “Anh xin lỗi…”
***************
Kim Hy ôm trán tỉnh dậy, cô đau đầu nghĩ “Trời ạ, hôm qua uống nhiều quá!” Rồi cô mở to mắt nhìn quanh, đây là phòng cô mà? Hôm qua ai đưa cô về vậy? Cửa bỗng mở ra, người bạn thân cùng phòng của cô bước vào. Cô bạn nhìn cô mỉm cười “Dậy rồi uống cốc nước gừng cho đỡ đau đầu đi, tửu lượng đã ít rồi lại còn uống nhiều!” Kim Hy thở hắt ra, cô cầm cốc nước gừng lên uống rồi hỏi “Hôm qua ai đưa tao về đấy?” Cô bạn cười đẩy đẩy vai Kim Hy “Mày còn không biết sao? Một chàng trai cực kì đẹp trai nhưng hơi lạnh lùng, anh ta đưa mày về còn dặn dò tao nên làm cái này nên làm cái kia, tao nhìn mê lắm luôn ý! Thật ghen tị với mày đó” Kim Hy ngạc nhiên nhìn cô bạn, người mà nó nói… không phải là Nghị Phong chứ!? Trong cô dâng lên một cảm giác vui mừng khó tả, nếu thật là anh thì có phải anh đang quan tâm cô không? Nhìn con bạn đang ngây ngô cười, cô bạn lắc đầu thở dài “Xem mày kìa, nghe được zai đẹp đưa về là sướng hết cả lên, cười ngây cười ngô ra!” Kim Hy đỏ mặt, cô lườm con bạn “Mày chỉ giỏi nói khóe người khác!” “Nói trúng tim đen nên thẹn chứ gì! Haha” “Hừ”
Ngày hôm sau, hai người chạm mặt nhau trên sân thượng bệnh viện (Nơi đã có nụ hôn cháy bỏng giữa Hàn Dạ Thần và Mạc Vi Như) Nghị Phong đang nói chuyện điện thoại nên cô không dám làm phiền anh. Nghị Phong nói xong, anh cúp điện thoại, thấy cô cứ đứng lấp ló ở đó, anh thấy hơi buồn cười. Kim Hy khụ khụ vài tiếng, cô bước tới gần anh chìa ra một hộp cơm nhỏ hình con gấu trông rất đáng yêu “Bác sĩ Nghị, quà cảm ơn của tôi!” Nghị Phong nghiêng đầu nhìn cô, Kim Hy bỗng thấy nóng mặt, cô cúi đầu “Anh đừng nghĩ nhiều, tôi nghe bạn tôi kể hôm qua anh đưa tôi về nên…”
– Nên cô làm cơm để trả ơn tôi? – Anh mỉm cười
– Nếu anh không thích thì… – Cô chưa kịp nói xong thì anh đã cầm lấy hộp cơm, rồi ngồi xuống ghế đá trên đó.
Nghĩ Phong mở hộp cơm ra, hộp cơm với các món đơn giản nhưng ngon miệng: trứng rán, rau luộc, thịt xốt chua ngọt. Một hộp cơm giản dị! Đối với Nghị Phong anh thì có thể nói đây là lần đầu anh ăn một bữa ăn giản dị như vậy! Nghị Phong im lặng ăn từng miếng một. Kim Hy thì cứ nhìn anh ăn, trông thao tác ăn của anh khiến cô cảm thấy hộp cơm mình đáng giá hơn hẳn. Nghị Phong ăn cho đến hạt cơm cuối cùng trong hộp, anh ưu nhã lấy khăn giấy lau miệng. Kim Hy nhìn hộp cơm trống không, cô nở nụ cười tươi đầy vui vẻ. Nghị Phong hé mắt nhìn thấy cô như vậy liền khẽ cười.
Chính Kim Hy cũng cảm thấy, sau hôm cô say rượu đó. Quan hệ hai người có sự tiến triển rõ rệt, Nghị Phong đã đỡ lạnh lùng với cô, anh cũng thường cười với cô nhiều hơn. Kim Hy có chút mơ mộng rằng có phải anh ấy đã thích cô rồi không? Đôi lúc cô tự nghĩ, có phải hôm đó đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cô có nói cái gì? Hay là làm cái gì? Kim Hy đã cố gắng nhớ lại nhưng những hình ảnh đó cứ hiện lên rồi lại biến mất khiến cô rất khó mà nhớ được.
Bác sĩ Tân nhờ cô đi lấy giúp chồng tài liệu trên bàn, do chạy vội nên Kim Hy đâm phải nghị Phong. Phai kẹp rơi bộp xuống sàn, Nghị Phong kéo cô lại như hôm đó. Các phân ảnh hiện rõ trong đầu cô. Hôm đó cô ra khỏi phòng vệ sinh, vì say nên loạng choạng ngã đụng phải một người người đó đỡ cô, ôm cô. Cô còn nói gì đó với người đó.
“Là anh thật rồi…may quá!”
“Anh biết không? Anh đáng ghét lắm Nghị Phong…”
“Sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
“Anh biết em đã tức giận và đau lòng thế nào không?”
“Thật sự là từ trước tới nay anh không hề nhận thấy sao?”
“Em…em… thích anh nhiều lắm!”
OMG, cô nói ra rồi? Cô nói ra cô thích anh!!! Kim Hy hai mắt mở lớn, cô ôm đầu lắc nguầy nguậy, cô ôm vội tập tài liệu dưới sàn rồi chạy đi. Nghị Phong khóe môi giật giật nhìn cô, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn khuất dần, anh bật cười. Nhìn cô như vậy, có lẽ cô đã nhớ lại tối hôm đó rồi. Phản ứng thật thú vị!
Kim Hy thở hồng hộc dựa vào tường, cô bối rối nghĩ ngợi “Trời ơi phải làm sao đây…sao lại có thể như vậy cơ chứ!? Huhu nói ra rồi, thà nào anh ấy cư xử như vậy…” nói đến đây cô dừng lại, anh ấy cư xử như vậy… bỗng ánh sáng bị khuất đi, Kim Hy ngỡ ngàng khi nhìn thấy Nghị Phong ở trước mặt mình. Anh chống tay áp cô vào tường, môi mỏng nhếch lên, anh nhìn thẳng vào mắt cô “Phải, như em nghĩ đó…” Kim Hy càng thêm ngỡ ngàng, cô chưa kịp nói gì thì Nghị Phong đã cúi xuống hôn cô.
“Bùm” Kim Hy như đang lạc trong trốn mơ mộng. Nghị Phong…anh ấy đang hôn cô!!! Nghị Phong khẽ nhấm nháp đôi môi cô vài cái rồi đứng thẳng dậy, nhìn cô gái với gương mặt đỏ bừng. Anh hài lòng nói “Từ nay, em là người phụ nữ của tôi, Kim Hy!” Kim Hy run run người, cô lắc lắc đầu để xem đây là thực hay mơ. Nghị Phong ôm mặt cô xoay lại với anh, có chút buồn cười mà nói “Kim Hy, đây không phải là mơ, vừa rồi anh đã hôn em, cũng đã tuyên bố em là của anh!”
– Anh…anh nói như vậy… có phải là…anh thích em không? – Kim Hy đỏ mặt nhìn anh, cô dũng cảm nói
-… – Nghị Phong mỉm cười hôn vào môi cô một cái nữa – Anh thích em…
Kim Hy bỗng bật khóc làm anh bối rối, chưa kịp nói gì thì cô đã ôm chầm lấy anh “Nghị Phong…em vui lắm! Huhu em vui lắm! Cảm ơn anh đã thích em, cảm ơn anh…” Nghị Phong vòng tay ôm lại cô, anh vùi đầu vào mái tóc cô thủ thỉ “Đồ ngốc”
**************
2 tháng sau ngày đó, trước ngày cưới, Kim Hy nằm trong vòng tay anh khẽ hỏi “Phong, anh có thể nói cho em biết cô gái mà anh hay nghĩ đến trước khi hai ta quen nhau là ai được không?” Nghị Phong đang đọc sách, anh gập cuốn sách lại, hơi nhíu mày nhìn cô “Sao vậy?” Kim Hy thấy anh có chút không hài lòng liền bực bội “Rốt cuộc cô ấy là ai mà anh không thể nói cho em biết được? Chẳng lẽ em không quan trọng với anh sao?” Nghị Phong mím môi nhìn cô, anh không nói gì. Kim Hy nhận ra mình sai, cô thở hắt ra rồi ôm anh, vùi đầu vào ngực anh “Em xin lỗi…” Nghị Phong im lặng ôm cô, anh vỗ vỗ lưng cô “Em đi nghỉ ngơi đi, mai cử hành hôn lễ rồi” “vâng ạ”
Hôn lễ diễn ra trong sự chúc phúc chung vui của mọi người. Mạc Vi Như khoác tay ông xã đến nâng ly cùng hai người, Nghị Phong nhìn thấy cô cũng không ngại mà mỉm cười. Hàn Dạ Thần có chút ghen tuông, anh nâng ly nhanh rồi kéo vợ yêu đi chỗ khác. Kim Hy ngẩng đầu nhìn anh, cô thì thầm vào tai anh “Nếu không phải có Hàn chủ tịch thì em đã nghĩ người con gái ấy là chị Mạc rồi” Nghị Phong liếc cô một cái rồi rời đi. Kim Hy cầm váy bước theo anh “Phong…em xin lỗi mà”
Đến màn tung hoa cưới, Kim Hy tung bó hoa hồng lên cao. Bó hoa rơi trúng vào tay của Khả Khả – Cô nàng yêu Tử Âu. Mạc Vi Như, Phó Ninh nhìn nhau khẽ cười. Quả này đ ăn cưới dài dài…
1 năm sau đó, hai người hạ sinh được một bé trai tên Nghị Khiêm. Hiệp ước thông gia của nhà Minh Hạo có sự uy hiếp không hề nhẹ. Mệt mỏi nhất vẫn là nhà họ Hàn thôi…