Khi Lương Nhâm đánh thức mọi người dậy thì chiếc xe đã dừng lại ở một bãi đất trống cách đường quốc lộ 100m, mọi người lần lượt mang hành lí xuống xe. Mấy cậu thanh niên sinh viên rất nhiệt tình, xung phong giúp lấy hành lí trên cao cho các bác lớn tuổi. Bước xuống xe không khí trong lành ngập tràn lan tỏa khắp người, cái mát mẻ của tiết trời khi gần chuyển về sáng, xua tan đi cái mệt mỏi nằm một đêm trên xe của mọi người.
Nhiễm Nhan xếp gọn chăn bông vào ba lô, ôm theo gấu bông trong lòng bước xuống xe, lúc này mới hơn 5 giờ sáng, từ bãi đất cắm trại nhìn xuống nơi xa có thể thấy thị trấn Mới vẫn còn đang chìm trong sương mù. Những ngôi nhà nhỏ xíu đủ màu sắc như một thị trấn mô hình đồ chơi của con nít, cảm giác từ trên cao nhìn xuống vạn vật chính là niềm vui của rất nhiều người có tham vọng, muốn thao túng mọi người,mọi việc trong lòng bàn tay.
Chỗ họ đang đứng có thể là lưng chừng một ngọn núi, đêm qua do đi đường quá tối, mà không để ý mình đã lên núi bao xa hay đã qua mấy con đèo. Cũng may chị Minh là một hướng dẫn rất có trách nhiệm, giới thiệu tường tận lịch sử dãy núi mà họ đang đứng. Chỗ này nhìn cao như vậy nhưng vẫn chỉ là vùng ranh giới gần chân núi chứ chưa tới đỉnh núi, sáng nay mọi người giúp đỡ nhau dựng lều vải được lão Cảnh lôi ra từ bên trong gầm xe, nơi đó Lương Nhâm cũng gửi ké hai chiếc xe đạp.
Bọn họ cũng lôi lều vải của mình ra cùng mọi người dựng lều, không biết sự việc sắp xếp ra sao mà 2 cái lều của họ có khuynh hướng hơi tách rời với đoàn xe. Đứng phía dưới thì không quá rõ, nhưng nếu nhìn từ trên cao xuống sẽ phát hiện, lều của đoàn xe hơi sát dính vào nhau, và có hai đỉnh lều nhỏ chơi vơi bên phía ngoài có vẻ lạc lõng.
Tuyến đường này được rất nhiều người thích ghé tới cắm trại, nên quang cảnh xung quanh thoáng đãng, nền đất quét dọn sạch sẽ không có rác, những lùm cỏ dại quá um tùm cũng được cắt bỏ tránh rắn rết, chỉ còn để lại vài cây tùng cao che bóng mát và tạo phong cảnh không quá trơ trọi. Với sự giúp sức của các thanh niên tràn đầy năng lượng của tuổi trẻ, mọi việc nhanh chóng hoàn tất, bắt đầu nhận cơm hộp được chuẩn bị sẵn từ chị Minh.
Nhiễm Nhan đã nói trước với lão Cảnh thức ăn nhanh khi đi trên xe không cần chuẩn bị phần họ, khi ghé trạm hoặc khách sạn cũng sẽ tự túc, chỉ cần đi chung trong chuyến tham quan là được. Do có đông người, nên Lương Nhâm cũng dựng lều của anh mà không ngủ bên ngoài như mọi khi. Hai vách lều sát cạnh nhau, dùng chung một mái hiên phía trước cửa ra vào của lều, ở dưới trãi một tấm bạt lót chân.
Mỗi người một tay cùng nhau dọn chăn màn, đồ đạc vệ sinh cần thiết ra ngoài. Lương Nhâm thì đang hí hoáy ráp bàn ăn của cả đám ở phía ngoài mái hiên. Bàn bằng gỗ dài gần hai mét, có một lỗ rỗng ở giữa dùng để than củi để nướng hoặc đặt nồi lên nấu lẩu đều được. Hai bên dùng để làm bàn ăn, rất tiện cho việc cắm trại, mọi người cùng ngồi bên nhau vừa nướng thịt vừa nói chuyện cùng nhau.
||||| Truyện đề cử: Cưới Trước Yêu Sau – Mộng Tiêu Nhị |||||
Cái bàn này hơi nhỏ, do lúc đầu Nhiễm Nhan nghĩ như vậy là đủ cho hai chị em cô và Giai Giai ngồi ăn, nên đặt làm nhỏ, gấp lại vừa vặn nhét vào ba lô. Sau này có thêm hai thành viên gia nhập thì lại có vẻ hơi chật một chút, nhưng mọi người ngồi gần nhau gia tăng tình cảm thì vẫn có thể tạm chấp nhận.
Lương Nhâm đốt một ít than đặt vào lò, đổ đầy ấm nước lớn treo phía trên bếp để có hơi ấm tỏa ra, như vậy khi mọi người ngồi bên cạnh sẽ cảm thấy ấm áp hơn.
– ” Mọi người muốn ăn gì?”
Nhiễm Nhan hỏi từng người trong lúc kiểm tra lại thức ăn dự trữ.
– ” Há cảo tôm hấp, chấm tương giấm, một chén súp thịt, thêm một ly sữa đậu xanh nóng”.
Giai Giai luôn lựa chọn rất nhanh.
– ” Cháo thịt, thêm bánh quẩy và ly sữa bò nóng.”
Linh Hy là ăn ít nhất.
– ” Ăn gì cũng được”.
Nhiễm Nhan thường lấy số lượng thức ăn dựa theo sức ăn cửa mỗi người, nhiều nhất đương nhiên thuộc về đại lão Lương Nhâm.
Nhiễm Nhan mang ra mấy vỉ bánh bao đủ khẩu vị, một chén cháo trắng ăn kèm dưa chua, trứng vịt muối, một chén nhỏ thịt kho tiêu. Thêm một ly sữa đậu nành lớn.
Cô cũng tùy ý mang ra chén súp hải sản, thêm một vỉ há cảo hấp và ly sữa nóng là xong. Những hành động của họ dù không khoa trương nhưng cũng rất khó có thể làm lơ trong tình cảnh như hiện tại.
– ” Lạ thật, họ như đang ở trong một không gian khác chúng ta vậy, cứ như có bức tường ngăn cách…”
Nhiễm Nhan thấy lạ lạ, cô cũng không phải ích kỉ gì, mọi người đều là đi chung một xe, thức ăn đầy đủ, cô sẵn sàng chia sẻ cùng vui.
– ” Không cần quá để tâm, có lẽ họ ngại chúng ta là người ngoài, cũng như chúng ta luôn đề phòng khi đến nơi khác lạ.”
Linh Hy giải thích, tình hình như vậy cô rất hài lòng, ai nấy lo sinh hoạt của mình, không làm phiền đến xung quanh.
Gạt bỏ ý nghĩ không đầu đuôi của mình, cô ăn uống no đủ rồi dọn dẹp cùng mọi người chuẩn bị vào rừng.
Cũng vì muốn chiếu ứng tốt cho sức khỏe người già, đoàn đi rất thong thả, mỗi 45 phút sẽ dừng nghỉ chân một lần. Phải mất hơn 3 tiếng mới tới được thác nước. Một màu xanh mát bao phủ khắp mọi ngóc ngách, như xua tan sự mệt mỏi đường xa. Cây xanh bao phủ xung quanh hồ nước, nhưng do được thường xuyên tỉa cành lá mà không gian khoáng đãng, không hề có cảm giác âm u của rừng rậm. Hồ nước xanh trong mát rượi, chỗ sâu nhất cũng chỉ tới bụng một người trưởng thành. Thác nước có độ chảy thấp nên tiếng nước rì rào êm dịu, dù đứng phía dưới chỉ như tắm vòi sen, không hề bị rát da thật thích hợp cho người cao tuổi và trẻ nhỏ vui chơi.
Cả đoàn nghỉ chân tại một đình lớn, chuyên dành cho du khách nghỉ ngơi, chị Minh chỉ về phía sau đình nghỉ có một con đường mòn nhỏ:
– ” Đi theo con đường này khoảng 900m sẽ có một thác nước bậc thang, nước không quá nhanh, cũng không quá chậm, nhưng có nhiều trũng nước đọng tôm cá đủ loại, mọi người có thể tự do hoạt động. Ai đặt cơm hộp có thể ghé chỗ hướng dẫn viên lấy, còn ai muốn đốt lửa tự nướng cá nấu ăn có thể đi tới khoảng đất trống phía bên phải 100m là được.”
Bọn Nhiễm Nhan và đám sinh viên thì vui vẻ đi lên thác nước bậc thang bắt tôm cá, đi cùng còn có hơn mười mấy bác trai gái rất sung mãn, lão Cảnh cũng không bỏ lỡ dịp vui dù đã lái xe suốt đêm. Chị Minh thấy có bác tài xế đi theo du khách thì cũng yên tâm phần nào, cô ở lại cùng những người khác để xem mọi người cần giúp đỡ gì không.
Dù gì mọi người cũng đã lớn tuổi, đi một quãng xa như vậy cũng không mấy khỏe khoắn.
Lần bước theo con đường mòn mà hướng dẫn viên chỉ, bên dưới chân lá rụng có phần ẩm ướt, hai bên cây bụi dù không quá um tùm nhưng hoa cũng nở đủ sắc màu, dây leo rủ xuống từ những nhánh cây cao che rợp trời. Chỉ 900m hơn, nhưng đây là rừng núi, không thể suy tính theo bình thường, rất nhiều đoạn dốc cao hơn 3m, các thanh niên phải bám trụ từng nhánh cây, rễ già lộ ra mặt đất để nâng đỡ các ông bác và cô gái đi lên.
Leo càng lên cao, cây cối dường như thông thoáng hơn, rất ít xuất hiện cây cổ thụ cao, đa số là các loại cây tầm thấp, bụi cỏ lá kim, nhiều tảng đá lớn nằm ngang dọc trên con đường đi, có những nơi khuất ánh mặt trời bị bám đầy rong rêu xanh nâu từng mảng lớn. Mặt trời lên cao, thỉnh thoảng vài con hoẵng nghe động tĩnh, giật mình chạy ù vào trong các bụi cây mất hút. Những con thỏ thì lại càng không giống như cô tưởng tượng, chúng nó đen xám, lại rất nhát, một ngọn gió cỏ lay cũng chui nhanh mất tích, không để lại một cọng lông nào cho người tò mò như cô.
Giống loài nhiều nhất chắc là chim, đủ loại kích thước, màu sắc, dài ngắn, to nhỏ… không thể nào đếm được hết số lượng của chúng chỉ bằng mắt thường. Từng đàn chim nhỏ, xen lẫn vài con to lớn bằng bắp tay trẻ con, chuyền từ cành này sang cành khác, cất tiếng líu ríu không ngừng, bao nhiêu là âm thanh hòa quyện vào nhau mà vang vọng khắp khu rừng.
Mọi người vừa nâng đỡ, chờ đợi và có hơi chút lôi kéo các ông bà cao tuổi, cuối cùng cũng đã đến mục đích mà họ hướng tới. Nhìn cảnh sắc trước mắt dần hiện ra, không hề cảm thấy uổng phí công sức mình đã bỏ ra suốt hơn 1 tiếng đồng hồ để đi mấy trăm mét đường rừng núi. Ven hồ vẫn một màu xanh lá làm tươi mát tâm hồn mỗi con người nơi đây, thật không biết là nước màu xanh hay do lá cây hắt bóng xuống mặt nước mà hồ trong như ngọc bích, tỏa lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời soi rọi trên từng đoạn cm của thác.
Bậc nước rất thấp, cao chưa qua đầu gối người lớn, nước chảy róc rách, từng đợt chậm nhẹ, nhưng nghe lão Cảnh bảo nhìn thấp vậy chứ có những trũng nước sâu tới ngực một người lớn, ai dẫn con nhỏ đi theo chơi thì không nên quá bất cẩn mà chủ quan.
Bác tài xế già còn chỉ cho họ xem hai bên rìa con suối có những hố trũng đọng nước.
– ” Đó chính là thiên đường của bọn cá tôm trú ngụ. Muốn bắt chỉ cần tay chân nhanh lẹ, hoặc cầm vợt rổ lưới đi chậm chậm là có thể bắt được. May mắn còn có thể gặp một vài con tôm hùm sông, đem lên nướng đá ăn tại chỗ, thêm một ly rượu nóng thì quá tuyệt. Đúng không mấy bạn già?”
– ” Lão Cảnh đừng quên mình đang chạy xe, cũng phải giữ tinh thần”.
Một bác trai cười hùa theo.
– ” Bác Ngô yên tâm, hôm nay vui vẻ, ngủ một giấc là tỉnh táo chạy xe suốt mấy ngày đêm chỉ là chuyện nhỏ, nhớ hồi trẻ, ta từng lái xe liên tỉnh suốt mười mấy ngày đêm chỉ chợp mắt mỗi ngày 3 tiếng, vẫn khỏe phay phay chiến đấu mấy bình rượu gạo không ngã ha ha.”
– ” Ông lại ỷ y vào lúc trẻ, đều có tuổi rồi, giữ sức khỏe cho con cháu đỡ nhọc lòng”.
Những người già nhắc nhở nhau qua lại về giữ gìn sức khỏe, kể lại thời trai trẻ mình cũng đã năng nổ biết bao nhiêu, còn nhóm sinh viên trai tráng thì háo hức, đã đổ xô nhau chạy ra thác chơi đùa, các cô gái cởi áo ngoài lộ ra mặc đồ bơi ở bên trong, cùng xuống hồ chơi đùa. Chỉ có các lão là vẫn còn đang nghỉ ngơi trên các mỏm đá lớn dưới bóng mát của những lùm cây cao mà nói cười râm rang.
Ai cũng tự động tách nhau ra chơi đùa không muốn phiền người khác, Nhiễm Nhan cùng Linh Hy cởi áo khoác ngoài, mặc quần ngắn, áo cộc tay lội xuống nước xem thử vận may để bắt tôm hùm. Chỉ còn Lương Nhâm ở lại trên bờ hí hoáy căng một tấm dù bạt để che nắng cho mọi người có thể nghỉ trưa. Phía dưới phủ một tấm bạt dày, cách một khoảng không xa đặt bếp nướng mini của họ ra, đốt than cho ấm lò, sắp xếp hết tất cả những vật dụng mà anh cho rằng cần dùng tới, mặc dù họ còn chưa thấy bóng dáng của một con cá nào cả.