Chờ ông ta dập đầu lạy lục thú tội xong, ánh mắt vị thái tử gia này mới trầm xuống, thật như muốn dùng ánh mắt này nhìn thấu qua tầng thịt mỡ dày trên người ông ta, xem xem ruột ông ta cong thẳng thế nào.
Lát sau y mới ôn hòa tự nhiên nở nụ cười: “Bổn cung mới tới Mi châu, còn muốn thị sát bách tính, vì lẽ đó không thể tới thăm quý phủ, kính xin Vương công thông cảm cho khổ tâm của bổn cung.”
Vương Lăng vội vàng dập đầu tán thành: “Thái tử điện hạ yêu dân như con, thiên hạ đều biết, thần đây chỉ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, noi theo gương của điện hạ mà thân thiết với con dân, nào dám nói ra lời oán hận gì!”
Hai người khách sáo với nhau một phen Vương Lăng mới có chỗ để ngồi, mông còn chưa ấm đã thấy Vương Sùng Cơ dẫn đầu một nhóm người vội vã đi tới.
Ông ta lại mau chóng đứng dậy, thi lễ với vị Quận vương gia này.
Hai vị thái y phía sau Vương Sùng Cơ dù chỉ là bát phẩm nhưng bàn về địa vị thân phận cũng không kém ông ta bao nhiêu. Huống chi mấy vị này đều là tâm phúc trong cung, ông ta một người cũng không dám đắc tội.
Nhóm người xếp thành hàng, ông ta tự giác đi đến cuối, vươn cổ dựng lỗ tai nghe ý chỉ của thái tử.
“Thẩm tiến sĩ và Trương tiến sĩ phát hiện ra trường hợp phát bệnh đậu mùa ở nội cảnh Mi châu.” Âm thanh của Lý Hoằng từ xa truyền đến, “Vương công, chuyện này can hệ trọng đại, bệnh dịch vừa được phát hiện nhưng tuyệt đối nghiêm trọng không thua kém vấn nạn hạn hán, bổn cung lệnh ngươi tức khắc đóng kín cửa thành, điều tra tình hình bệnh dịch, viết văn điệp báo cáo về Trường An.”
Y dừng một chút, nụ cười biến mất: “Việc này ngươi lập tức làm, nếu như có sai sót gì, bổn cung muốn ngươi đưa đầu tới gặp!”
Vương Lăng nghe xong lời này, sắc mặt chấn động, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta cho rằng thái tử cho gọi ông ta là vì muốn đòi nợ cũ.
Sổ sách đương nhiên có thể che giấu tai mắt, nhưng muốn gắn tội thì có thể dùng thủ đoạn, huống hồ ông ta cũng lén giấu không ít đồ riêng, nếu như cẩn thận đối chiếu luôn có thể tìm ra sai sót.
Ông ta tự nuôi no bụng mình, nhưng trái tim thì đã hư hỏng cả rồi.
“Thần, thần lĩnh ý chỉ của thái tử điện hạ.” Ông ta cẩn thận dập đầu lĩnh chỉ, lập tức quay về làm việc được giao.
Lý Hoằng gật nhẹ đầu, cũng không nhìn ra hỉ nộ: “Thẩm tiến sĩ am hiểu nhất là bệnh dịch, tạm thời chỉ huy mọi thái y nơi đây, nhất định phải tìm ra giải pháp chữa bệnh cùng biện pháp phòng ngừa.”
Thẩm Hàn Sơn lại không nơm nớp lo sợ như Vương Lăng, hắn vung tay áo, xua tay không làm: “Không được không được, thần vô năng, thần không làm, điện hạ xin đi tìm người cao minh khác!”
Lý Hoằng biết tính tình người nọ cổ quái, cũng không vội vã vỗ bàn tức giận, đè lại phẫn nộ của bản thân, lộ ra nụ cười gió xuân hóa mưa.
“Bổn cung nhớ rằng vào thới Trinh Quán, là ngươi cùng Tôn tiên nhân hai thầy trò đồng tâm hiệp lực, trị hết một vùng bệnh dịch ở Quan Trung, việc này đã được kể thành giai thoại, sao hiện giờ lại thành vô năng là thế nào?”
Thẩm Hàn Sơn bĩu bĩu môi, tuổi còn chưa bằng Trương Khởi Nhân đã cậy già lên mặt: “Già rồi, không dùng được nữa!”
Lý Hoằng cười lạnh một tiếng: “Bổn cung biết ngươi không phải là vô năng, mà là nhát gan! Ngươi cứ việc yên tâm, đậu mùa khó trị, bổn cung trong lòng tự có chừng mực, sẽ không trách phạt ngươi nặng nề.”
Ngô Nghị đứng sau lưng Thẩm Hàn Sơn, thấy vai hắn cứng đờ, sống lưng căng lên, hiển nhiên đã bị mấy câu này của Lý Hoằng chọc giận.
Trong lòng không khỏi cười thầm, quả là phép khích tướng hay!
Thấy lông mày Thẩm Hàn Sơn nhướn lên, đã sắp không kiềm chế nổi, Lý Hoằng lại cho hắn thêm một chiêu: “Đương nhiên, bổn cung cũng sẽ không khiến người khác khó chịu, nếu như Thẩm thái y thực sự làm khó dễ, ta cũng có thể mời Trương thái y tạm thời nắm giữu nhiệm vụ này, còn Thẩm thái y ngươi…”
Ánh mắt y hiện ra ba phần bất đắc dĩ: “Dù sao ngươi cũng là thái y, trên người mang trọng trách, không có đạo lý chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, đến lúc đó phải để ngươi thành người dưới trướng Trương tiến sĩ rồi.”
Nói xong, y bưng chén bích loa xuân trên bàn, chậm rãi thổi, tựa như cho Thẩm Hàn Sơn thêm thời gian suy nghĩ.
Không chờ y uống được hớp trà, Thẩm Hàn Sơn đã cong khóe môi, thu hồi vẻ mặt suýt nữa phát giận ban nãy: “Xem ra thần cưỡi hổ khó xuống, không thể không làm rồi.”
Hắn chuyển đề tài, ánh mắt dừng lại trên người Trương Khởi Nhân trên mặt ôn hòa không gợn sóng.
“… Có điều, nếu như thái tử điện hạ vừa nói, sau này Trương tiến sĩ thành người dưới ta rồi hả?”
Trương Khởi Nhân cũng đứng lên, ánh mắt thâm trầm không lộ ra tia không thích nào: “Thẩm tiến sĩ am hiểu bệnh dịch, thần không sánh kịp, việc này đúng là thần nên là người dưới, không cần gì phải hơn thua.”
“Được! Trương tiến sĩ quả là người thấu tình đạt lý, lấy đại cục làm trọng!” Thẩm Hàn Sơn cười lớn một tiếng, “Nếu như đã có Trương tiến sĩ đại diện nói ra, như vậy mọi thái y ở nơi này, kể cả học sinh, đều để ta toàn quyền điều hành, không thể kháng mệnh có phải không?”
Lý Hoằng hơi khựng lại, không nghĩ tới lại bị chơi ngược một vố ___ Lão quỷ dối trá Thẩm Hàn Sơn này, vốn dĩ đã muốn lĩnh chức, căn bản không bị lời nói của y chọc cho tức giận, ngược lại còn tương kế tựu kế, chờ y mắc mưu!
Con người này vô chương vô pháp, thích làm theo ý mình, tiếng ác truyền xa trong thái y thự, tất nhiên không thể khiến người ta tin phục.
Vì lẽ đó, chỉ cùng hắn và Trương Khởi Nhân diễn xong trò hay này, thái y tiến sĩ bên dưới cùng học sinh đi theo đều phải cam tâm tình nguyện nghe hắn sai khiến, không được nói hai lời.
Chỉ trong thoáng chốc Lý Hoằng đã hiểu sâu xa trong đó, ngay cả thái tử điện hạ cao cao tại thượng là y cũng bị hai vị thái y này tính kế, làm nền không công một phen.
Nghĩ tới đây, khóe miệng không khỏi nở nụ cười, nhưng lời nói ra lại nghiêm túc: “Đây là lẽ đương nhiên, nếu như có người dám làm trái mệnh lệnh ngươi, đó chính là cãi lại ý chỉ của bổn cung!”
Một câu này đã gõ tỉnh những thái y cùng học sinh bên dưới, họ đều nhận ra tên nửa điên nửa tỉnh kia lần này có thái tử làm chỗ dựa, bọn họ vạn vạn không thể đắc tội.
Sắp xếp xong nhiệm mới cho chúng thái y, Lý Hoằng đưa mắt về phía Vương Sùng Cơ: “Đêm qua bổn cung đã đọc “Tề Dân Yếu Thuật” của Cổ Tư Hiệp, cảm thấy chủ ý “lấy đất nuôi đất” của ngươi rất có tính khả thi.”
Vương Sùng Cơ chắp tay nói: “Tiên hiền có nói, Thiên chi đạo, tổn hữu dư nhi bổ bất túc, Nhân chi đạo tắc bất nhiên, tổn bát túc nhi phụng hữu dư. (Đạo trời là bớt cái dư để thêm cái không đủ, Đạo người lại không như thế, bớt cái thiếu để cung phụng cái dư.) Thần cho rằng, tát ao bắt cá, sang năm cá không còn, đốt rừng làm ruộng, sang năm rừng không có, cũng như đất, trồng trọt trên đất nghèo, đất ruộng cũng sẽ nhanh chóng không thể gánh nổi. Mà biện pháp giải quyết duy nhất chính là kêu gọi các nông dân “dùng đất nuôi đất”, việc dưỡng lại đất là ưu tiên, sau đó mới có thể trồng trọt.”
Hắn hơi dừng lại, vầng trán lại lộ ra chút khổ cực: “Chỉ có điều, cũng như Trương công đã nói ngày hôm qua, bách tính cả lương thực dư cũng không còn, vậy còn nơi nào đủ khả năng để nuôi đất đây!”
Lý Hoằng chậm rãi hạ chén trà vẫn chưa uống một lần xuống, ánh mắt nghiêm nghị, nói ra năm chữ: “Mở kho lương cứu tế.”
Vương Sùng Cơ và Trương Văn Quán nhìn nhau, đếu có chút há hốc mồm, Vương Lăng đã chuồn mất, mở kho nhà ai đây? Nhà ai có lương thực?”
Không chờ hai người bọn họ nói ra nghi hoặc trong lòng, Lý Hoằng đã nhàn nhạt mở miệng: “Đông cung còn lương thực dư, bổn cung thân là giám quốc thái tử, nên làm gương.”
Một cơn gió đông thổi qua, nhất thời khiến mọi người trong phòng đông thành tượng.
Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi Trương Văn Quán đã phản ứng lại, cho dù có đào rỗng kho lúa ở Đông cung cũng không thể bù vào chỗ trống ở Quan Trung, nhưng nếu thái tử đã đứng ra làm gương, những quần thần chỉ biết kiếm tiền riêng từ trung gian kia cũng sẽ phải noi theo để tránh rước cái danh bất nhân bất nghĩa vào người.
“Thần lĩnh chỉ!” Ông nhanh chóng ra khỏi hàng, “Vậy thần liền viết văn điệp gửi về Trường An, báo cho Đới công về việc này.”
Lý Hoằng gật gù: “Vĩnh Ninh quận phụ tạm trở thành nơi nghị sự, nếu như có chuyện quan trọng, không cần phải thông báo, trực tiếp tới gặp bổn cung.”
Mọi người đều tán thành.
Sau khi mỗi người có nhiệm vụ của mình, tức khắc không nói hai lời, lĩnh mệnh đi làm chuyện được giao.
Ngô Nghị đứng xem sau Thẩm Hàn Sơn, chỉ trong thời gian nửa ngày, vị thái tử điện hạ trẻ tuổi này đã sắp xếp xong xuôi ba việc, cũng khiến mọi người đều tâm phục khẩu phục, quả thực là thông minh tháo vát.
Trong lòng không khỏi nghi hoặc, thân thể Lý Hoằng hiện này khỏe mạnh, tinh thần tốt, rốt cuộc vì sao lại nhiễm bệnh bỏ mình?
Chẳng lẽ…
Đang thầm điểm lại tình tiết vô căn cứ trong phim truyền hình đời trước xem qua thì đã bị lão sư của mình tới búng vào trán.
Thẩm Hàn Sơn vung tay áo, nghênh ngang đi phía trước: “Mời các vị cùng đến tây viện thương thảo vấn đề dịch bệnh.”
___
Tây viện và đông viện quận phủ cách nhau một bức tường, ít đi một vài tán cây xanh, lại có thêm một vài cây mai trơ cành, đợt hoa mai cuối cùng đầu xuân cũng qua, chỉ còn lại lác đác vài bông hoa trắng hơn tuyết đậu ở đầu cảnh, cũng có một loại ý vị khí phách đặc biệt.
Thẩm Hàn Sơn phủi đi một cánh mai lạc rơi trên bả vai, phất tay áo, sắc mặt hiếm có khi mà nghiêm túc.
“Ban nãy là ai đọc lại “Sổ tay cấp cứu và chữa trị” của Cát Hồng?”
Ngô Hủ cẩn thận nhấc tay: “Là học sinh.”
“Đọc lại một lần.”
“Dạ?” Ngô Hủ có chút không hiểu ra sao.
Ánh mắt Thẩm Hàn Sơn lạnh lẽo: “Không phải ban nãy ngươi còn đọc rất thuận miệng sao?”
Ngô Hủ nào thấu được ý đồ của vị lão sư tính tình cổ quái này, vội vàng tĩnh tâm, rung đùi đắc ý đọc lại từng dòng miêu tả bệnh đầu mùa được viết trong “Sổ tay cấp cứu và chữa trị” của Cát Hồng.
Ngô Hủ đọc được lưng chừng, Ngô Nghị nghe đã hiểu ra ý đồ của Thẩm Hàn Sơn ___
Đây là ghi chép tỉ mỉ đầu tiên trong lịch sử đông y về loại dịch bệnh này, cẩn thận viết lại những biểu hiện lâm sàng và cách chẩn đoán bệnh, đồng thời quan sát về trình tự nổi mẩn, mọi biểu hiện sau khi nổi mẩn cũng chép lại rõ ràng.
Muốn trị một loại bệnh, việc đầu tiên ngươi cần làm là thấu hiểu loại bệnh đó, bằng không sẽ dẫn đến chẩn đoán sai, đến lúc này mới đúng là uổng phí mạng người.
“Các ngươi đều nhớ kỹ rồi?” Chờ Ngô Hủ đọc xong, Thẩm Hàn Sơn mới nghiêm túc mở miệng, “Đậu mùa cùng sởi hay thủy đậu đều có nét tương đồng, các ngươi phải nhớ kỹ lời Cát công, nếu như chẩn sai bệnh một lần, vậy đừng trách lão phu trở mặt vô tình!”
Hắn xưa nay đều bất cần đời, hiếm có khi lời nới mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, nhất thời mọi người bị khí tràng này đè áp, không dám không phục.
“Từ xưa đến nay vẫn chưa tìm được phương thuốc trị khỏi đậu mùa.” Thẩm Hàn Sơn tiếp tục nói, “Cho dù có đốt mận gai thì cũng chỉ có một phần sinh cơ.”
Trương tiến sĩ tiếp lời: “Cho nên trong thời gian ngắn không có cách nào tìm được cách trị tận gốc.”
“Vì lẽ đó,” Thẩm Hàn Sơn nhìn xung quanh, ánh mắt như hàn hỏa, trong sự lạnh giá lại lộ ra lửa nhiệt huyết, “Việc khẩn yếu nhất của chúng ta hiện nay không phải chữa bệnh, mà là ngăn không cho bệnh dịch tiếp tục lây lan.”