Án Tình: Đội Trưởng Lục, Chào Anh!

Chương 21: Cãi nhau



Sau khi đưa mọi người về sở cảnh sát, có người tiến hành lấy khẩu cung của cô bé kia.

Tường Lan là bạn học cùng khoa với Phùng Ti Ti, bởi vì Phùng Ti Ti tính tình rất khó chịu nên mọi người không mấy ưa thích.

Sau đó lại dính vào người đàn ông tên Khương Hạo, cũng vì đó mà có nhiều vấn đề phát sinh.

Bố mẹ Lĩnh Niệm đến đón con gái, cảm ơn Lâm Diệp rối rít, cũng cảm ơn Lục Hàn Thuyên không ngớt.

Lâm Diệp tự mình đi tiễn Lĩnh Niệm và bố mẹ cô bé, xong vừa định quay vào thì Lục Hàn Thuyên đã nắm lấy cổ tay cô, lôi xồng xộc vào xe.

Anh mở cửa ghế lái phụ, không nói không rằng đẩy Lâm Diệp đang không kịp phản ứng vào trong xe, sau đó người đàn ông cao lớn như nung đôi mắt trong ngọn lửa, hầm hầm nộ khí liền một mạch đi qua ghế lái, mở cửa ngồi vào.

Khi anh đóng cửa xe lại cũng là lúc Lâm Diệp cảm nhận được sự đe dọa từ đối phương, da mặt cô vốn mỏng, mà trong phạm vi hẹp của khoang xe, cô ‘đà điểu’ Lâm Diệp liền rất nhạy bén với nguy hiểm.

Xoay người, Lâm Diệp muốn nhanh chóng mở cửa xe chạy nhưng đáng tiếc Lục Hàn Thuyên đã khóa trái cửa, không thể mở được.

Lâm Diệp bất mãn với hành động bạo ngược của Lục Hàn Thuyên, cô lúc này không lựa chọn nhường nhịn mà trực tiếp vươn nanh múa vuốt: “Anh bị điên à? Mạnh tay thế làm gì?”

“Cô còn tỏ thái độ được hả?” Lục Hàn Thuyên như ăn phải thuốc nổ, dù anh không lớn tiếng nhưng lúc anh hừng hực lửa giận thật sự đáng sợ.

“Rốt cuộc là anh muốn gì?”

“Lâm Diệp! Có phải cô cảm thấy cuộc sống này quá nhàm chán rồi không? Cô cảm thấy, rắc rối của mình chưa đủ nhiều sao?”

“Rắc rối của tôi?” Lâm Diệp khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt đối chấp với đôi mắt anh.

Hai người không ai nhường nhịn ai, cả Lục Hàn Thuyên cũng vì giận dữ mà che mờ đi lý trí, nghĩ thế nào cũng không dám nghĩ đến cảnh tượng lúc ở trên đường.

Lâm Diệp mặc kệ anh.

Lục Hàn Thuyên đấm mạnh vào vô lăng, con xe bị va chạm mạnh nên vang lên một tiếng còi xe khủng bố cả bãi đỗ.

Lâm Diệp giật thót trên ghế phụ, cô nhìn Lục Hàn Thuyên như một con sói mang đầy hơi thở chết chóc.

Anh giận đến mức chỉ hận không thể đấm chết cô, vậy mà cô lại làm như không hề có lỗi gì.

Tính tình của Lâm Diệp chính là như vậy, đối phương càng tức giận cô sẽ càng ngang ngược.

Vốn dĩ Lâm Diệp chỉ thích mềm không thích cứng, nói chuyện với cô dịu dàng, có khi cô còn nghe dăm ba câu… Còn anh bây giờ, e là Lâm Diệp sẽ trèo lên cây mà mắng xuống.

“Anh giận cái gì? Tôi cũng chẳng làm ảnh hưởng gì đến anh! Tôi bảo anh đuổi theo tôi?” Lâm Diệp vẫn bướng bỉnh.

Hai con người ngồi trong xe mà như hai ngọn lửa thuộc về hai không gian, Lâm Diệp ngang bướng bao nhiêu, Lục Hàn Thuyên lửa giận bốc lên bấy nhiêu.

Kiểu gì chuyện này cũng chẳng êm xui ngay lập tức.

“Cô lái xe kiểu đó là muốn hại chết người hay sao? Rõ ràng cô có lỗi mà thái độ bây giờ là gì? Lâm Diệp, cô nghĩ cô là ai vậy?”

“Tôi có là ai thì cũng không cần anh quản! Lâm Diệp tôi trước nay cũng chẳng cần phải để ý thái độ với ai! Cả anh, cũng không có tư cách!”

Lục Hàn Thuyên gật đầu: “Được! Tôi không có tư cách!”

Lâm Diệp chờ đợi xem anh muốn làm gì, nhưng Lục Hàn Thuyên lại thở ra một hơi dài như bất lực, anh nói: “Cô xin nghỉ đi! Từ ngày mai, không cần đến đây nữa!”

Lục Hàn Thuyên nói xong, mở cửa rời đi.

Mấy chữ này khiến Lâm Diệp ngồi đơ trong xe, khi anh bước vào trong sở cảnh sát cô vẫn chưa ý thức được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Đuổi việc cô?

Lục Hàn Thuyên vừa đuổi việc cô có đúng không?

Lâm Diệp cô là được đại úy Lý Thuần Nguyên mời đến, anh nói cô ngày mai không cần đến, chính là không nể mặt Lý Thuần Nguyên?

Được! Giỏi lắm! Lục Hàn Thuyên anh rất giỏi!

Lâm Diệp mở cửa xe bước xuống, cô giận dữ đóng ‘ầm’ một lực thật mạnh.

Dù trong chuyện này cô có sai đi nữa, nhưng anh lớn tiếng làm gì kia chứ? Lâm Diệp ghét nhất là người ta mắng mình, huống hồ anh cũng chỉ là một đội trưởng đội cảnh sát, không cần phải quá đáng với cô như vậy.

Lâm Diệp quan tâm Lĩnh Niệm vì cô bé là học trò của cô, chuyện này đương nhiên cô không thể xem như không có gì.

Lâm Diệp lại không hiểu Lục Hàn Thuyên lo lắng bao nhiêu, anh còn tức giận là vì khi nghĩ đến cảnh tượng cô tạt đầu xe trên đường lớn sáng nay. Lúc đó, Lục Hàn Thuyên còn tưởng tim mình ngừng đập, bị cô hù cho một trận ra trò.

Ai dám tin một cô gái như Lâm Diệp lại có khả năng lớn như vậy, mặc kệ an nguy của chính mình, còn chẳng thèm nghe lấy một chút ý kiến của anh đã tự ý hành động.

Cô không sao thì anh cũng không nói, cô có mệnh hệ gì anh làm sao tha thứ cho chính mình.

Giận Lâm Diệp là một phần, nhưng quan tâm là phần quan trọng nhất.

***

Lâm Diệp về nhà lúc bảy tám giờ tối, cô không bật đèn nhà cứ thế mà đi thẳng đến sofa, quăng túi xách lên bàn trà không thương tiếc, để cơ thể rơi tự do một cú ngã người xuống ghế.

Lớp da mềm mại đón lấy cô, Lâm Diệp nảy lên một cái rồi mới yên vị nằm trên ghế, sofa lạnh lẽo đến đáng thương.

Trong khoảng không im lặng lại nghe được tiếng máy móc rục rịch, Lâm Diệp không thèm quan tâm đến.

Nhớ lại cảnh tượng Lục Hàn Thuyên quát mắng mình, Lâm Diệp càng không thể nguôi ngoai cơn giận.

Từ bé đến giờ cô chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, lúc mẹ Lâm có mắng, mẹ cũng chẳng mắng cô lớn tiếng như vậy.

Lục Hàn Thuyên là gì? Anh lấy tư cách gì quát vào mặt cô. Càng nghĩ Lâm Diệp càng khó chịu.

Đúng là cô ương bướng, nhưng không đồng nghĩa sẽ để anh ức hiếp. Lục Hàn Thuyên rõ ràng không ưa cô, bây giờ còn mượn việc công trả thù riêng, hằng học mắng chửi cô.

Trong bếp đột nhiên có tiếng động, tiếng rót nước, sau đó lại nghe thấy tiếng bánh xe di chuyển chậm rãi.

Lâm Diệp lại xem như không có gì, hai mắt vẫn hướng lên trần nhà, chăm chú nhìn một điểm.

Đến khi có một đống ù lì xuất hiện bên cạnh Lâm Diệp, cô mới thở dài một hơi.

Khối ù lì phát ra ánh sáng hình đôi mắt màu xanh, Lâm Diệp chẳng buồn nhìn đến. Nó cẩn thận đặt cốc nước lên bàn, đưa tay kéo áo Lâm Diệp: “Chủ nhân! Uống nước! Tâm trạng không tốt ạ?”

“Tiểu Bạch! Sao em không bật đèn?” Lâm Diệp nói với cái khối to lù lù đứng bên cạnh đang kéo áo mình.

Tiểu Bạch máy móc nói: “Chủ nhân không về nên Tiểu Bạch không cần đèn!”

Lâm Diệp lười biếng chóng người ngồi dậy, lại ra lệnh: “Mở đèn, mở điều hòa!”

Tiểu Bạch khởi động hệ thống ánh sáng, đèn nhanh chóng bật mở, cả điều hòa cũng chạy phát ra âm thanh êm dịu bắt đầu làm việc.

Lâm Diệp bị ánh sáng làm chói mắt, đưa tay lên che lại, buồn chán lại ngã người ra sofa lần nữa, tâm trạng của cô lúc này thật sự quá tệ.

Có lẽ vì thể diện Lâm Diệp quá cao nên khi Lục Hàn Thuyên mắng mấy câu, nặng lời với cô, Lâm Diệp lại cho rằng anh là đang ức hiếp mình.

Càng nghĩ trái tim cô càng đau, giống như có ai đó bóp nghẹn cổ họng Lâm Diệp, không hiểu tại sao nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.

Thật sự, cảm giác đó rất khó chịu.

Cứ như, Lục Hàn Thuyên trước kia và Lục Hàn Thuyên lúc mắng chửi cô là hai người hoàn toàn khác nhau.

Cứ nghĩ đến việc bị Lục Hàn Thuyên la mắng trước đó, Lâm Diệp ủy khuất khóc ngày một lớn.

Tiểu Bạch rút khăn giấy trong cái ngăn nhỏ bên cạnh hông mình đưa cho Lâm Diệp, cô nhận lấy lau lau chùi chùi.

“Tên khốn đó dám đuổi việc chị!” Lâm Diệp khóc như mưa, vừa nói vừa khóc.

Từ lúc cô đi làm đến giờ, nếu cô không xin nghỉ, cũng chưa từng có ai dám đuổi cô. Vậy mà… Lục Hàn Thuyên lại dám nặng lời, còn không một chút niệm tình đuổi việc cô.

Tiểu Bạch điều chỉnh đèn trần thành màu vàng nhạt, màu sắc ảm đạm buồn thương.

Lâm Diệp khóc to hơn: “Đến em cũng ức hiếp chị!”

Tiểu Bạch là một người máy giúp việc, có hai tay và một cái đầu tròn, thân mình ngắn củn rất đáng yêu.

Bởi vì tâm trạng Lâm Diệp không tốt nên Tiểu Bạch mới chỉnh đèn buồn một chút, kết quả lại thành ‘ức hiếp’ người khác.

Lâm Diệp được một người bạn học khoa học đã tặng Tiểu Bạch cho cô cách đây hai năm, sau khi có nhà mới cô liền đặt Tiểu Bạch vào.

Vừa có thể lau dọn, vừa có thể trò chuyện cũng bớt cô đơn.

“Diệp Diệp đáng thương, chị đang buồn mà!” Tiểu Bạch nói, lại rút khăn giấy cho Lâm Diệp chùi nước mắt.

Cô ngồi bật dậy trừng mắt nhìn Tiểu Bạch: “Đàn ông xấu! Cả em cũng xấu tính!”

Nói xong cô giận dỗi bỏ vào phòng ngủ, Tiểu Bạch đuổi theo phía sau, nhưng do Lâm Diệp đi quá nhanh nên căn bản cậu robot đuổi theo không kịp.

Bị Lâm Diệp không cho vào phòng, Tiểu Bạch ở bên ngoại gọi giật: “Diệp Diệp! Em xin lỗi mà! Chị có đói không?”

Lâm Diệp từ trong phòng ngủ nói vọng ra thái độ giận cá chém thớt: “Không ăn!”

Tiểu Bạch ‘ò è’ động cơ bên trong cơ thể một cách máy móc, xoay người rời đi. Đây không phải là chuyện của cậu, cuối cùng người lãnh đạn lại là cậu!

Tiểu Bạch thật oan ức…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.