Trở Thành Hoàng Phi Hờ

Chương 17: Thiên Sơn Tuyết Liên (2)



Từng hơi thở gấp gáp phả trên gương mặt của nàng, những giọt mồ hôi thấm dần trên trán, nàng chạy về phía quốc y cúi người xuống giơ lên cuốn sách cổ mà nàng đã tìm được

‘’Quốc Thần Y ta đã tìm thấy rồi loại hoa có thể chữa khỏi bệnh cho thái hậu’’

Ông ta ngạc nhiên nhìn nàng rồi chậm rãi cầm cuốn sách cổ lên không tin vào mắt mình ‘’ Thiên Sơn Tuyết Liên’’

‘’Đúng vậy chính là nó đó là loài hoa có thể chữa được bách bệnh, những công dụng và nơi nó tồn tại đều được ghi rõ hết trong cuốn sách đó, nó đã tồn tại từ rất lâu rồi’’

‘’Thiên sơn tuyết liên loại hoa được mệnh danh là ‘’ Bách Thảo Chi Vương’’ vua của các loại hoa nó có thể chữa trị được tất cả các loại bệnh hiếm gặp, mọc trong các khe đá trên đỉnh núi Thiên Sơn, nơi đây quanh năm lạnh lẽo cực hàn giá rét nhưng nương nương đây là một loài hoa rất quý hiếm khó gặp’’

Nàng gật đầu cầm lấy cuốn sách ‘’ Ta biết tuy rằng loài hoa này rất khó gặp thậm chí chúng 5 tới 6 năm mới nở ra một lần nhưng theo ta biết núi thiên sơn này vì thời tiết quá cực hàn nên người dân ở đây chưa hề bước chân tới ngọn núi này, phải không bệ hạ??’’

‘’Đúng như nàng nói dân chúng của ta chưa từng một lần đặt chân tới đó, ngay cả ta cũng chưa từng’’

‘’Bệnh tình của thái hậu đang dần chuyển biến xấu, chúng ta chỉ còn 2 canh giờ nữa để cứu người không thể kéo dài thời gian sẽ tổn hại đến long thể’’ Quốc Thần Y lên tiếng gương mặt ngập tràn sự lo lắng

‘’ Người đâu mau triệu tập 200 nghìn binh lính hộ tống Quốc thái Y lên đỉnh núi thiên sơn, bảo vệ an toàn suốt dọc đường kể cả hy sinh mạng sống của mình

‘’RÕ’’

Diệc Thần bước đến cạnh Quốc Thần Y nhẹ nhàng nâng người ông ta đứng dậy

‘’Sinh mệnh của mẫu hậu ta giao cho ngươi’’

Nàng có thể cảm nhận được trong ánh mắt của hắn chứa đầy bi ai và sợ hãi đường đường là một vị vua cao quý của một đất nước như Diệc Thần hắn mà phải cầu xin sự giúp đỡ của người khác, đó là sự sợ hãi là đau thương khi sắp phải mất đi mẫu thân người hắn yêu thương nhất trên đời

‘’Thần sẽ an toàn trở về thưa bệ hạ’’ Đôi mắt có tuổi của ông ta nhìn hắn chắc nịch sự an toàn trở về vì hắn đã tin tưởng một nô tài thấp kém như hắn với hắn là một vinh hạnh cả đời khó quên.

Ông ta rời đi trong sự lo lắng tràn ngập Tây Môn Điện bầu không khí vô cùng ngột ngạt, khó thở. Mạc Tử Ngôn đẩy khẽ cửa điện bước ra ngoài lặng lẽ không tiếng động, nàng chạy theo hắn vì muốn để Diệc Thần ở cạnh mẫu thân của hắn.

Nàng cứ bước theo hắn cũng chẳng biết là hắn muốn đi đâu nhưng lúc này cứ ở bên cạnh hắn là hơn hết, hắn dừng lại nàng cũng bất chợt dừng lại

‘’Loài hoa đó làm sao ngươi biết??’’

‘’Ngươi thấy ta giỏi không vốn định bỏ cuộc khi không thể tìm thấy chúng nhưng ta cảm thấy có sự kỳ lạ nào đó nên quyết định đi tìm và cuối cùng cũng tìm thấy cuốn sách cổ đó, ta thật thông minh phải không bệ hạ??’’ Nàng nhìn hắn nở nụ cười rạng rỡ nhất, vốn quay lại trách móc nàng lại vô tình nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt vô cùng phong hoa tuyệt đại của nàng, thời khắc đó cảm tưởng rằng tất cả mọi thứ bỗng dừng lại, hắn không phủ nhận nàng rất đẹp bất cứ nam nhân nào nhìn vào gương mặt kiêu sa đó cũng muốn chiếm giữ cho riêng mình, hắn không yêu nàng nhưng lại cũng không muốn để nàng cho nam nhân khác giành lấy.

Đối với hắn kiếp này nàng chính là không thể buông bỏ.

Hắn đi tới xoa nhẹ đầu nàng rồi lạnh lùng rời đi, cơn gió mát thổi lướt qua lồng ngực nàng.

Là ai vừa mới xoa đầu nàng, là ai khiến tim nàng đập nhanh không ngừng lại, nàng thoáng chốc đỏ mặt hít thở một hơi thật mạnh.. sẽ không có chuyện nàng yêu hắn đâu phải không??

Mạc Tử Ngôn …..!!

Quốc thần y trở về trong sự long lắng của tất cả mọi người trong cung, ông ta đã giữ lời hứa với Diệc Thần trở về thật bình an, trên tay cầm đóa hoa đẹp nhất, Tuyết Liên Sơn, bệnh tình của thái hậu đã được cứu chữa nàng cảm thấy bình an vô cùng

‘’Thưa bệ hạ long thể của thái hậu hiện đang dần hồi phục người đã tỉnh lại và muốn gặp người, xin bệ hạ vào trong’’

‘’Tử Ngôn, Nhược Hy hãy vào bên trong cùng ta, ta muốn cảm ơn đến hai người cùng mẫu hậu ta’’ Dứt lời Diệc Thần đẩy cửa điện bước vào trong theo sau là hắn và nàng

Người ôn nhu ngồi trên chiếc gường kia chính là Hoàng thái hậu của Trung Nguyên hoa cho dù đã có tuổi nhưng vẫn vô cùng phong vận do tồn, người nở nụ cười thật hiền nhìn về phía nàng và Tử Ngôn

‘’Hoàng đế Nguyên Quốc không ngại đường xa tới đây để chữa khỏi bệnh cho ta, ân tình này cả đời không trả hết cho bệ hạ’’

‘’Thật không dám thái hậu nương nương, người là thái hậu của một đất nước đã cùng ta kí kết hiệp hòa cùng ta bảo vệ 4 phương tứ hướng việc này là điều ta nên làm để đáp trả’’

‘’ Bệ hạ quá lời rồi Trung Nguyên Hoa với Nguyên Quốc cũng chỉ là cận thần dưới trướng thật không đáng dù sao ta cũng cảm tạ người’’ Thái hậu cúi đầu nhẹ xuống tỏ lòng ân huệ với Mạc Tử Ngôn

‘’Vị nương nương cao quý kia chắc hẳn là ái phi của bệ hạ’’ Thái hậu lúc này mới để ý tới nữ nhi đứng bên cạnh hắn

‘’Thần thiếp là Nam Cung Nhược Hy là Hoàng Phi của Nguyên Quốc, gặp được người là một vinh hạnh của thần thiếp’’ Nàng cung kính cúi người trước thái hậu

‘’Hoàng Phi quả thật rất đẹp người đẹp đến mức mà khiến ta phải xao lòng huống chi là nam nhân, người có thể lại đây một chút không’’

‘’Thần thiếp xin nghe’’ Nàng bước tới cạnh gường ngồi xuống bên thái hậu, người sờ lấy gương mặt của nàng ngắm nhìn một chút, làn da trắng ngọc mềm mại vô cùng đôi môi nhỏ đỏ như chu sa cong cong, nàng ngạc nhiên nhìn thằng vào mắt thái hậu, người nhẹ nhàng buông lỏng từng tay xuống khỏi mặt nàng

Rồi di chuyển mắt nhìn Diệc Thần, người biết con trai mình nghĩ gì ánh mắt không thôi rời khỏi nữ nhi này, ái tình bất chợt đến không hay con đã yêu nàng ta phải không?? Diệc Nhi


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.