“”SƯ HUYNH TỬ DƯƠNG “” Cô bật dậy, thở từng hơi nặng nhọc
Cái cảm giác nặng nhọc khó thở đang đè nặng trong lòng cô, cô chỉ nhớ lúc đó cô vẫn nhớ chiếc xe tải lao nhanh rất nhanh đến chỗ sư huynh cô đã vô thức lao về phía sư huynh rồi trước mắt cô mọi thứ tối sầm lại đầu cô đau tới mức như 1 ngàn chiếc đinh gim vào đầu, lúc đó cô chỉ nhớ tiếng nói của sư huynh gào lên và những tiếng xôn xao khác của mọi người quanh đó
“”Nhược Hy, Nhược Hy à “”
“”Tỉnh dậy đi em, tỉnh dậy đi Nhược Hy à “”
“”Mau gọi cấp cứu mau gọi cấp cứu mau lên, gọi nhanh cho tôi””
Rồi sau đó cô không còn nhớ mọi chuyện như thế nào nữa. Cô định thần ngồi dậy mồ hôi nhễ nhại toát khắp trán “” Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy “”
Nhưng lúc này cô chợt nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, cô đang ở trong một căn phòng xung quanh tràn ngập ánh sắc của màu đỏ ở phía cô cửa sổ và một số các góc tường khác dán lên đó 1 chữ Hỉ rất là lớn, phía dưới chỗ cửa sổ là 1 bàn trang điểm phấn son bày ngăn nắp và những đồ trang sức nhẫn vòng tay tràn ngập rất nhiều phái bên cạnh là 1 giá để trâm cài tóc được nạm bằng vàng rất bắt mắt và tuyệt mỹ, bên phía tay trái là 1 tủ đựng giầy nhưng nó không giống nhưng đôi giầy bình thường mà chúng là những đôi hài thì có vẻ đúng hơn nha. Cô đang ngồi ở trên gường, chiếc ga gường cũng mang màu đỏ hất tung cái chân bông dày bịch về một bên, ngay cả bộ y phục mang trên người của cô cũng là màu đỏ, ở phía trên trái ga gường là những vết máu nhàn nhạt
“”Tay của mình….. “” Bây giờ cô mới để ý đến cổ tay cô được băng xung quanh là chiếc băng trắng thấm đẫm màu đỏ những vết máu nhàn nhạt kia là do cổ tay cô thấm vào ga gường
Cô thầm nghĩ mình đang ở đâu đây, đây là chỗ quái quỷ nào vậy??
Rõ ràng là khi đó cô vẫn nhớ cô đã lao tới về phía sư huynh cô đã bị xe tông và ngay trước mắt không thể cảm nhận được gì nữa đầu óc trống rỗng cô rõ ràng đã chết rồi cơ mà?? Ngay cả những người khỏe mạnh lược lưỡng cũng khó có thể sống sót khỏi tai nạn đó nói gì đến là 1 con nhỏ ốm yếu nhom xương gió thổi cái là bay như cô??
Hay là cô đã chết cô đang ở dưới âm phủ, không phải nơi đây không có giống ấm phủ đâu mà giống như triều đại Trung Hoa ngày xưa kia?? Hả.. Không Lẽ??
Sau đó là 1 tiếng hét thất thanh vang trời kêu lên
“”Á Á Á Á Á Á Á Á Á “”
“”Tiểu thư, tiểu thư cô sao vậy “” Cánh cửa bị bật tung tung theo sau đó là 1 đám nô tỳ và tiểu đồng chạy vào
“”Tiểu Thư?? Tôi á “” Nhược Hy trố mắt nhìn
“” Cô nói gì lạ vậy tiểu thư, cô có biết là chúng tôi lo cho cô nhiều lắm không??””
“”Lo cho tôi á?? Tại Sao??
“”Vì lúc đó khi cô nghe lão gia nói rằng cô sẽ phải kết hôn với Hoàng Thượng cô đã rất quyết liệt từ chối hôn ước này, cô đã cãi lớn lại với lão gia rồi giận dữ bỏ về phòng, khi tôi mang trà vào phòng cho cô tôi đã thấy cô nằm bất tỉnh trên gường cổ tay đầy máu thấm đẫm ga gường lúc đó chúng tôi đã rất sợ hãi cứ tưởng rằng cô sẽ gặp nguy hiểm””
1 người nô tỳ lên tiếng vẻ mặt vẫn không nguôi lo lắng
“”Chờ chờ đã “” Lúc này tinh thần của Nhược Hy rối loạn lên tâm trí của cô trống rỗng cô không tin vào những gì mình vừa nghe thấy nữa cô lắp bắp nói
“”Tôi đang ở đâu thế này “”
“”Cô đang ở tại gia mình, Nam Cung Phủ “”
Tên nô tài mắt híp bất chợt lên tiếng “” Cô không sao chứ tiểu thư “” Tiếp sau câu nói của tên nô tài mắt hí là những ánh mắt ngạc nhiên đầy lo lắng của đám người hầu
Mặt Nhược Hy lúc này trắng toát, mặt cắt không còn một giọt máu cô nuốt nước miếng rồi bật ra khỏi gường lao về phía chiếc gương, đây đúng là gương mặt của cô rồi, dáng người nhỏ này cũng đúng là của cô rồi chỉ khác là mái tóc dài chạm mông và bộ y phục màu đỏ chót tâm trí rối loạn lên bởi những lời nói mà đám người đó vừa nói
Cô?? Là Tiểu thư của Nam Cung Phủ?? Cha cô?? Lão gia sao?? Chuyện gì đang xảy ra với cô thế này
“”Chả lẽ mình đã xuyên không rồi sao??”” Cô đã xuyên không rồi sao, sao chuyện này có thể xảy ra với cô được chứ, bây giờ cô mới để ý đến lời nói của người con gái mà cô cho rằng mình đã lầm tưởng kia đặc biệt là cô ta có giọng nói vô cùng giống cô, chả lẽ cô lại là tiền kiếp của cô ta sao?? Nếu là như vậy thì rõ ràng cô gái này đã chết còn cô lại bị xuyên không tới đây sao
“”Tiểu thư cô…..”” Nữ tỳ kia chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng quát của Nhược Hy xen vào
“”TẤT CẢ CÁC NGƯỜI RA HẾT NGOÀI CHO TÔI, NGAY LẬP TỨC””
RẦM
“”Tiểu thư, tiểu thư Nhược Hy cô không sao chứ”” Tiếng của đám người hầu hối thúc vang lên không ngớt bên ngoài
“”Tiểu thư à “”
Cô ngồi khuỵu xuống gương mặt thất thần đến bay giờ cô vẫn chưa tin là chuyện này lại xảy đến với cô, cô đã bị tai nạn mà không chết mà lại bị xuyên không tới chiều đại khốn kiếp này, nghe thật là vô lý không những vậy cô lại phải kết hôn tới tên hoàng đế gì đó mà mình không hề quen biết
“”Nam Cung Nhược Hyyyyyyyyyyyyy”” Cô bậy dậy hùng hổ đi về phía cửa sổ bật tung cánh cửa ra hít một hơi thật sâu
“”ĐỒ KHỐN KIẾP CÔ NAM CUNG NHƯỢC HY, SAO CÔ DÁM ĐỂ TÔI XUYÊN KHÔNG TỚI ĐÂY HẢ, TÔI Đà CHẾT RỒI MÀ TẠI SAO KHÔNG CHO TÔI CHẾT MÀ THAY VỊ TRÍ CỦA CÔ LÀM CÁI QUÁI QUỶ GÌ, CÔ ĐƯỢC LẮM CÔ NGHĨ TÔI SẼ THA CHO NHA ĐẦU THỐI NHÀ CÔ SAO HẢ?? ĐƯỢC THÔI CÔ CỨ VIỆC MÀ CHẾT ĐI Ở ĐÂY TÔI SẼ CHIẾM LẤY HẾT TẤT CẢ CHIẾM PHỤ THÂN CÔ RỒI LẤY TÊN HOÀNG ĐẾ ĐÓ CHO CÔ XEM””
Dứt lời cô ngồi xuống chiếc ghế ngay cạnh đó gương mặt lộ ra vẻ đáng thương
“”Nói thì hùng hổ lắm nhưng mình sẽ phải bắt đầu từ đâu đây mà phải làm như thế nào mới tốt”” Cô là người của thế giới hiện đại làm sao cô có thể thích ứng với cuộc sống của triều đại này khi mà bên cạnh cô không có ai và cả phụ thân của nha đầu đó cô phải đối mặt với họ thế nào??
Cô tự nhìn gương mặt mình trong gương
“”Nha đầu này là tiểu thư của Nam Cung phủ lại đúng là tên của mình ở thế giới hiện đại, cô ta và mình cũng khá giống nhau chỉ cần mình ứng biến tốt là được thôi, không biết là chuyện gì đang xảy ra nhưng nếu đã ở đây rồi thì mình là cô ta Tiểu Thư Nam Cung Nhược Hy “”