Mạn Tường nhếch mép: “Tôi thế nào?”
Phiến Tuyết Sương sợ hãi cầm bình hoa ngay đầu tủ ném về phía anh, đã bị anh dễ dàng né được.
“Tại sao anh lại tìm được tôi?” \- Phiến Tuyết Sương gào thét.
Mạn Tường vô cùng bình tĩnh, tay lên đạn đáp lời: “Tôi ngửi được mùi có kẻ hại Lâm Nhĩ Tích đang ở đây”
“Đoàng”
Tiếng đạn vang lên thật chói tai, Phiến Tuyết Sương cứ vậy ngã phịch xuống đất, đầy bê bết máu. Hai mắt cô ta trợn lên trông rất kinh dị.
Mạn Tường cất cây súng yêu quý vào, từ thiện ngồi xuống đưa tay vuốt mặt cô ta một cái. Sau đó anh đứng phốc người dậy, tiện tay thực hiện bước cuối cùng.
“…”
Mười phút sau, Mạn Tường đã rời khỏi tòa khách sạn và có mặt trong xe. Anh móc trong túi ra tấm hình chụp lén Lâm Nhĩ Tích từ phía xa, chất lượng không được rõ.
Vừa vuốt vuốt tấm hình, Mạn Tường vừa thì thầm: “Cô sát thủ, tôi trả thù cho cô rồi. Việc của cô là nhất định phải bình an khỏe lại”
Nói rồi anh cẩn thận cất tấm hình ngay ngắn rồi phóng xe rời đi. Không lâu sau đó, trên trang nhất đăng bài cô gái trẻ bị ngã từ tầng ba của khách sạn, đầu dính đầy máu…
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ngày hôm sau, ở phòng hồi sức đặc biệt của bệnh viện.
Người nhà họ Vũ đứng ngoài phòng hai người đi qua đi lại, ai nấy đều ruột gan nhàu lộn, thở thôi cũng thấy vô cùng nặng nhọc.
Đáng thương nhất là Lâm Kỳ Tích, vừa chạy qua bệnh viện phụ sản lo cho Dương Hoa Điền, chốc chốc lại có mặt ở bệnh viện thành phố để trông nom Lâm Nhĩ Tích.
Cuối cùng vì quá bất tiện, anh đành ngậm ngùi giao em gái mình lại cho Kiều Thiên Tinh. Còn người nhà họ Vũ, thật sự anh không tin tưởng nổi.
Ngay lập tức, Kiều Thiên Tinh liền phóng xe đến bệnh viện thành phố, nhưng vừa vào thang máy đã gặp người không muốn gặp.
Thang máy có khoảng 4\-5 người, nhưng cô vẫn cố né xa người đó ra hết mức có thể.
“Người đó” không ai khác là Kiều Mạnh. Thấy bộ dạng của cô, anh cau chặt hàng mày: “Cô làm trò gì vậy? Tôi ăn thịt cô à?”
“Hừ, anh nghĩ anh có cửa ăn thịt tôi?”
“Láo lếu”
“Này thằng ranh, chị lớn tuổi hơn mày đó”
Hai người cứ gặp nhau là như nước với lửa, dù trong thang máy của bệnh viện nhưng vẫn không ngại cãi nhau chí chóe.
Một ông lão đi chung giả ho lấy uy: “E…hèm”
Nghe ông ra hiệu, hai người cũng biết phép lịch sự mà ngậm miệng lại. Thấy vậy, ông mới tự nhiên đưa ra quan điểm:
“Vợ chồng mới cưới tuy sẽ có nhiều bất đồng trong cuộc sống, nhưng quan trọng là phải biết nhường nhịn lẫn nhau…”
Ông lão chưa kịp dứt câu, Kiều Thiên Tinh đã lên tiếng phản bác: “Không đâu ông ạ, thằng nhãi này không phải chồng cháu”
“Vậy sao? Nhưng cách hai đứa nhìn nhau trong rất tình đấy” \- Một người phụ nữ trung niên cười tủm tỉm góp vui.
Kiều Mạnh cũng không chịu im miệng: “Không tình chút nào đâu thím à. Cháu với cô ta là kẻ thù đấy”
“Thật không?”
“Thật! Nếu cháu cưới cô ta, nguyện suốt đời làm chó” \- Kiều Mạnh khẳng định chắc nịch.
“Ting” \- Tiếng thang máy báo hiệu mở cửa, ông lão và người phụ nữ trung niên cũng bước ra. Trước khi đi bà còn cười cười: “Ta chỉ đùa cho vui, nhưng không chừng ghét của nào trời trao của đó đấy các cháu”
Kiều Mạnh và Kiều Thiên Tinh quay đầu nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Ghét của nào trời trao của đó?”
“Ôi trời, vậy chị đây yêu thương thằng nhãi như em chết đi được”
“Cô… À không, tôi cũng quý mến bà chị đến chảy nước mắt…”
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Cùng lúc đó, ở tập đoàn VEQ.
Uy Vũ ngồi trên ghế giám đốc, chăm chỉ giải quyết từng tài liệu một đang chất đầy thành núi.
“Cốc cốc” \- Người ngoài phòng chỉ gõ cửa cho có, sau đó tự nhiên bước vào. Không ai khác đó là A Trác, trên tay anh còn mang theo túi gà rán quen thuộc.
Uy Vũ nhìn thấy anh liền dừng bút, mệt mỏi vươn vai: “Đến giờ nghỉ trưa rồi sao? Hôm nay ăn gì vậy?”
A Trác cười tươi, vừa bỏ gà ra đĩa vừa trả lời: “Gà rán!”
“Cái gì? Gà rán nữa sao?”
“Không phải cậu rất thích ăn gà rán à?”
“Thích thì thích, nhưng một tuần 7 ngày đều ăn gà rán, tôi sắp chịu hết nổi rồi”
A Trác bĩu môi, lại cất ngược mấy chiếc đùi gà vào trong: “Tôi không biết, tưởng cậu thích ăn lắm nên hôm nay đặc biệt nhờ mẹ làm chứ không mua bên ngoài…”
Mắt Uy Vũ sáng rỡ, lập tức phi đến chỗ anh: “Mẹ anh làm thật sao?”
“Phải”
“Được. Tôi ăn”