Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ

Chương 40:



Không kiềm chế được nữa rồi, Vũ Hạo quyết định: “thịt”!

Anh hôn lần xuống cổ cô, rồi xuống đến ngực cô, tay cũng không yên mà sờ mó lung tung.

“Dừng lại…”

“Ngoan đi, tôi hứa sẽ nhẹ nhàng ~”

Lâm Nhĩ Tích: “…”

“Tình tính tinh” \- Tiếng chuông điện thoại reo lên làm cả hai giật mình bật dậy, hứng cảm lúc nãy của Vũ Hạo cũng tuột dốc không phanh.

Lâm Nhĩ Tích đổ mồ hôi, cười trừ cầm điện thoại lên: “Xin lỗi nha ~”

“A lô, em nghe!”

Đầu dây lên kia vang lên giọng Lâm Kỳ Tích: “Muốn đi làm đạo chích không?”

“Em là sát thủ mà”

“Lâu lâu đổi gió một chút. Lần trước anh đi trộm đồ thật sự rất vui”

Lâm Nhĩ Tích cười tươi: “Uhm…thôi cũng được, em cũng muốn thử một lần”

“Nhiệm vụ lần này thú vị lắm đó. Ngày mai em về đi, chúng ta sẽ bàn cụ thể”

“OK” \- Lâm Nhĩ Tích vui vẻ cúp máy, nhìn sang người đàn ông mặt tối sầm bên cạnh. Thật sự là thấy rất có lỗi với anh.

Đột nhiên Vũ Hạo như gạt chuyện ban nãy đi, anh vịn chặt vai cô, ánh mắt kiên định: “Đi giết người rất nguy hiểm, làm trộm cắp cũng không an toàn, em không được đi nữa. Ngày mai tôi sẽ nói với ba vợ…”

Lâm Nhĩ Tích vịn tay anh, khẽ lắc đầu: “Không được. Mỗi lần làm xong một nhiệm vụ, tức là càng đẩy Hoắc Bang thêm một bước ra khỏi giới Hắc Đạo”

Vũ Hạo cau mày, muốn ngăn cản cô nhưng không được. Anh không thể từ chối bất kì yêu cầu nào của cô.

“Được, nhưng phải có tôi đi cùng em!”

Lâm Nhĩ Tích cau mày, thái độ hệt như Vũ Hạo ban nãy: “Chuyện này rất nguy hiểm, anh lại không được đào tạo, nên…”

Vũ Hạo cười gian: “Không được đào tạo, không có nghĩa là không có trình độ”

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Sáng hôm sau, tại trường bắn, Vũ Hạo xuất sắc thể hiện trình độ bắn súng của mình trước mặt Lâm Nhĩ Tích, kĩ thuật lên đến 8/10.

Lâm Nhĩ Tích vô cùng kinh ngạc, còn vỗ tay thán phục: “Đối tác à, không ngờ anh giỏi như vậy đó”

Vũ Hạo ngừng nhắm súng, quay lại cười nham hiểm: “Vậy có thưởng gì không?”

“Một viên kẹo đồng?”

Vũ Hạo: “…”

Sau đó, hai người lại lái xe đi đến Lâm Bang. Trên đường đi, Lâm Nhĩ Tích tò mò hỏi thăm: “Kể ra một công tử như anh bắn súng giỏi cũng thật là tài. Anh luyện bao lâu rồi?”

“Cũng hơn 5 năm rồi”

Lâm Nhĩ Tích nghe xong hơi cau mày, rồi lại khoanh tay trước ngực suy tư. Những thiếu gia như Vũ Hạo, biết bắn súng đã là rất hiếm có, đằng này anh ấy lại luyện đến 5 năm.

Nếu nói là để phòng bị bọn Hạ Vi Vi thì cũng không thỏa đáng cho lắm. Dù Hạ Vi Vi có thủ đoạn đến đâu cũng không đến mức dám động đến tính mạng của Vũ Hạo. Mà nếu có muốn ám sát anh cũng không thể, bên cạnh anh rõ ràng có rất nhiều vệ sĩ, như cái lần họ gặp nhau ở quán há cảo vậy.

Vũ Hạo thấy cô im lặng mới liếc sang: “Em sao vậy?”

Đột nhiên khuôn mặt Lâm Nhĩ Tích trở nên nghiêm nghị, cô nhìn sang Vũ Hạo bằng ánh mắt nghi hoặc: “Tôi đang thắc mắc liệu anh có đang giấu tôi gì không?”

“Giấu em gì chứ?”

“Một thứ gì đó to lớn, chẳng hạn như lý do anh luyện súng 5 năm?”

Vũ Hạo cười cười xoa đầu cô: “Tiểu Tích Tích của tôi đúng là rất thông minh. Khi nào có dịp, tôi nhất định sẽ kể hết cho em nghe”

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Lâm Bang, phòng khách ở khuôn viên phía Tây. Dương Hoa Điền ngồi rót trà cho Lâm Kỳ Tích, Lâm Nhĩ Tích, An Doanh Hạ và Vũ Hạo.

Lâm Kỳ Tích vừa uống trà, vừa cẩn thận bàn bạc kế hoạch.

“Mật báo vừa đưa tin, Hoắc Bang lần này sẽ có một phi vụ mua bán viên đá quý XR với Vương Tổng trên tàu hoàng gia Royalya II.

Ông hoàng đá quý Lahm Rivera cũng muốn mua nó, nhưng vì một số lý do cá nhân, Hoắc Tam\* nhất quyết không bán cho ông ta. Vì vậy Lahm đã giao dịch với chúng ta. Nếu ta lấy được viên đá thật, ông ta sẽ mua nó với giá gấp 3 lần bình thường”

\*Hoắc Tam: Bang chủ của Hoắc Bang.

Lâm Nhĩ Tích lên tiếng: “Gấp 3 là khoảng bao nhiêu?”

An Doanh Hạ phân tích một cách chuyên nghiệp: “XR là loại đá quý hiếm mới được khai quật ở dãy Himalaya vô cùng hiểm trở nên giá thành cũng rất đắt đỏ. Hiện tại giá trên thị trường khoảng 1,5 tỷ USD, nếu nhân 3 thì…”

Lâm Nhĩ Tích đưa tay che miệng: “4 tỷ rưỡi! Tôi sắp thành tỷ phú rồi”

Dương Hoa Điền cười khẩy: “Mình tưởng cậu làm tỷ phú từ năm 18 tuổi rồi chứ?”

Lâm Nhĩ Tích chỉ cười trừ, sau đó lại tập trung vào chuyên môn.

Lâm Kỳ Tích đặt lên trên bàn một tấm hình chụp viên đá quý màu hổ phách vô cùng tinh tế và 2 viên đá giống hệt trong hình, nhìn sơ qua không thể phát hiện thật giả.

“Đây là vật trao đổi của Hoắc Bang với bên mua. Chúng ta sẽ chia làm 2 nhóm, mỗi nhóm giữ một viên đá giả để trao đổi. Đương nhiên tôi sẽ chung nhóm với…”

Vũ Hạo nhanh nhảu cặp vai Lâm Nhĩ Tích: “Anh vợ, em sẽ chung nhóm với Tiểu Tích Tích”

Lâm Kỳ Tích lườm lườm Vũ Hạo rồi lại không nói gì. Lúc đầu anh cũng đâu có định chung nhóm với Lâm Nhĩ Tích chứ.

Sau đó anh lại tiếp tục dặn dò: “Tối ngày mai trên tàu sẽ tổ chức triển lãm và đấu giá đá quý. Tuy nhiên Hoắc Tam sẽ bán cho Vương Tổng riêng trong phòng chứ không ra đấu giá. Đó sẽ là một cơ hội tốt cho chúng ta.

Hoắc Tam sẽ không chính thức ra mặt, nên lần này tìm ra người giao dịch cho ông ta trong số 500 vị khách trên tàu là một vấn đề lớn. Chuyện này là chuyên môn của Nhĩ Tích, nên sẽ giao cho em. Còn về xác định địa điểm giao dịch cụ thể, anh và Hạ sẽ đảm nhận”

Lâm Nhĩ Tích gật đầu, Lâm Kỳ Tích lại nói tiếp: “Còn việc cải trang hành động, Nhĩ Tích và Vũ Hạo sẽ giả làm hai vị khách mời như bình thường, còn tôi và Hạ sẽ trà trộn vào đám nhân viên phục vụ.

Chúng ta sẽ giao tiếp qua bộ đàm, và khi phát hiện điều gì bất thường phải ngay lập tức liên lạc. Tất cả rõ chưa?”

“Rõ” \- 3 người còn lại đồng thanh trả lời. Lâm Nhĩ Tích cười hài lòng, thật sự anh trai của cô rất có phong thái của một người lãnh đạo. Tình hình này, nhất định Lâm Bang sẽ ngày càng đi lên.

Rồi An Doanh Hạ quay sang Vũ Hạo, thái độ có vẻ không tin tưởng: “Nhưng mà…anh rể có làm được không vậy?”

Vũ Hạo đáp trả: “Sao lại không? Cậu làm được thì tôi sẽ làm được”

Lâm Kỳ Tích cẩn thận nhắc nhở: “Dù gì đây cũng là lần đầu làm nhiệm vụ cùng người không trong bang phái, cũng là trường hộ ngoại lệ duy nhất. Chúng ta hết sức cẩn trọng”

Lâm Nhĩ Tích gật đầu: “Em sẽ trông chừng Vũ Hạo thật kĩ, anh không cần quá lo”

Vũ Hạo nhìn Lâm Nhĩ Tích với vẻ thất vọng. Anh có cảm giác cô nói như vậy y như là đang xem anh như một đứa con nít cần phải trông nom cẩn thận.

Anh nắm tay cô: “Em đừng nói như vậy, tôi mới là người trông chừng và bảo vệ em”

Lâm Nhĩ Tích nheo mắt, không chút tin tưởng: “Chắc không? Nếu không làm được thì sao?”

“Nếu không làm được, Vũ Hạo tôi sẽ mang họ Lâm!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.