Sáng sớm tinh mơ, Lâm Nhĩ Tích ngồi trong phòng trau chuốt lại nhan sắc mĩ miều mê hoặc lòng người. Cô tô đôi môi đỏ mọng, càng tô lại càng thấy xinh đẹp ngất ngây.
“Nhị tiểu thư, mọi người đang đợi dưới lầu”
“Được, tôi xuống ngay”
Cô nắm váy đứng dậy, xoay người hết một vòng, nở nụ cười quyến rũ. Hôm nay cô được mặc trang phục truyền thống của nước Hoa, không cầu kì, lại vô cùng sang trọng.
Đôi hài đỏ lộc cộc trên cầu thang, mọi ánh nhìn đều thu về cô gái vận bộ hỷ phục đỏ tươi tôn lên nước da trắng ngần. Từng đường kim mũi chỉ trên bộ y phục đều được thêu thủ công một cách tỉ mỉ. Đúng là nhà giàu cưới dâu!
Lâm Nhĩ Tích bước xuống đại sảnh, đứng cạnh Hà Thanh Trà. Kì lạ, cả hai cô gái đều mặc y phục đỏ, nhưng rõ ràng là Lâm Nhĩ Tích nổi bật hơn nhiều. Hà Thanh Trà đứng cạnh lâu lâu lại liếc sang ganh tị.
“Được rồi, nhà trai đang đợi” \- Hà Bảo Dương nóng lòng hối thúc hai cô con gái bước ra xe. Hôm nay rước dâu, nhưng không có người họ Vũ nào đến đón, chỉ có người làm thôi.
Nghe nói nhà họ Vũ vừa có đám tang của lão gia quá cố cách đây vài tháng, nên việc tổ chức hỷ sự sẽ vô cùng đơn giản cho qua kì để tang, thậm chí là còn không thèm tổ chức.
Hai cô gái lên hai chiếc xe Mer đen khác nhau, Lâm Nhĩ Tích sau khi vào trong lại chống tay lên cằm nhìn ra ngoài suy tư.
Tiếp theo nên nghĩ kế sách đối phó với người nhà họ Vũ.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Chốc lát, hai chiếc xe đã đỗ vào trong khuôn viên khổng lồ nhà họ Vũ. Tài xế cung kính mở cửa mời Lâm Nhĩ Tích bước ra, cô cố quan sát xung quanh nơi này.
Diện tích ở đây, chỉ có thể nói là hơn chứ không kém Lâm Bang, thảo nào họ lại là gia tộc đứng đầu nước Hoa.
Một người phụ nữ trung niên mặc đồ truyền thống màu tối bước ra, khuôn mặt nghiêm nghị: “Tôi là đại quản gia. Mời hai thiếu phu nhân vào trong”
\[Đại quản gia? Nhà này rộng đến mức phải cần nhiều quản gia?\] \- Lâm Nhĩ Tích bắt đầu cảm thấy đề phòng với gia tộc này rồi.
Theo chân đại quản gia vào trong đại sảnh, Lâm Nhĩ Tích đã thấy mấy người ngồi sẵn trên bộ ghế sofa trắng đắt đỏ.
Một bà lão đầu gần bạc trắng ăn mặc sang trọng, một người đàn ông trung niên khí chất ngời ngời, hai người phụ nữ trông vô cùng quý phái, và… một người quen của cô đang đứng cạnh bà lão.
Theo quán tính, cả Hà Thanh Trà và Lâm Nhĩ Tích đều lễ phúc dập đầu chào. Bà lão mỉm cười đôn hậu: “Hai cháu dâu, ngước mặt lên cho ta xem”
Cả hai ngẩng mặt lên, bà lại nhìn vào hai tấm hình chụp trên tay, đưa một ngón tay chỉ về Hà Thanh Trà: “Cháu là…”
“Cháu là Thanh Trà, là con gái lớn ạ” \- Hà Thanh Trà sốt sắng trả lời.
Bà lão gật gật, lại nhìn sang Lâm Nhĩ Tích rất lâu. Vũ Ngưng \- lão gia hiện thời thấy vậy liền tiếp lời: “Ta là ba chồng của hai con, kế đây là mẹ, và dì” \- Ông đưa tay chỉ về hai người phụ nữ ngồi đối diện.
Hai cô cười cười chào niềm nở, nhưng hai người còn lại thái độ không tốt lắm. Hạ Vi Vi \- phu nhân họ Vũ liếc nhìn hai cô không mấy thiện cảm. Còn Mạn Thư \- thiếp của Vũ Ngưng tuy miệng cười nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ thăm dò.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sau một màn ra mắt nhà chồng đơn sơ, Lâm Nhĩ Tích và Hà Thanh Trà bị gọi lên phòng “nghỉ ngơi”. Cái gì mà nghỉ ngơi, thực chất là bị giam lỏng để đợi hai cậu quý tử của nhà này đi chơi về đây mà.
Lâm Nhĩ Tích ngồi trên ghế bành, hai chân bắt chéo để lên bàn, lôi chai sơn móng ra tô tô trét trét. Cô cũng không để tâm lắm đến người chồng trên danh nghĩa này, thậm chí nếu hắn không về luôn cũng được.
“Cốc cốc”
Lâm Nhĩ Tích liếc ra cửa, bỏ chai sơn móng xuống bàn, chỉnh lại y phục rồi ra mở cửa.
“Chào chị hai, em là Phương Nghi” \- Cô gái trẻ trung tầm 16\-17 tuổi niềm nở vẫy tay.
Lâm Nhĩ Tích cười trìu mến chào lại, chắc đây là con út của nhà họ Vũ.
“Lúc sáng em bận ở trường, bây giờ mới được gặp chị. Chị hai quả là xinh đẹp hơn người”
Cô cười khiêm tốn: “Là em quá khen rồi, Phương Nghi trông cũng thật đáng yêu”
Vũ Phương Nghi cười rạng rỡ, nói mấy câu rồi lại chào tạm biệt và lượn đi nhanh như 1 cơn gió. Ngôi nhà này, người nào cũng kì lạ như vậy à?
\-\-\-\-\-\-\-
Đến tối, hai cậu quý tử vẫn chưa về. Lâm Nhĩ Tích lúc này đã tắm táp xong xuôi, cũng tẩy trang rồi trèo lên giường. Hơn 10h đêm rồi, cô cười gian xảo rồi khóa trái cửa, cẩn thận kéo chiếc ghế lại chắn trước cửa ra vào.
\[Chồng con kiểu này, chỉ không cho ngủ trong phòng đã là quá nhân từ\]
Lâm Nhĩ Tích tâm đắc với ý tưởng của mình, cô thoải mái trèo lên chiếc giường lớn được trải ga đỏ lăn qua lăn lại rồi ngủ khi nào không hay.
Hơn 12h đêm, ngoài ban công phòng ngủ có tiếng động lạ. Một người đàn ông cao lớn từ từ trèo lên, mở cửa kính vô cùng nhẹ nhàng.
Anh nhìn cô gái xinh đẹp đang nằm ngủ say trên giường, cong môi một cái.
\[Vợ con hư đốn, dám không đợi chồng về\]
Anh đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ, từ từ tiến sát lại gần giường ngủ. Tưởng chợp lấy cơ hội ngay lúc Lâm Nhĩ Tích đang ngủ say, nhưng không ngờ cô đột nhiên bật dậy, giơ hai tay nắm lấy cổ áo sơ mi, xoay người một cái đè anh xuống giường.
Cô bật đèn nhanh như chớp, cố nhìn thật rõ người đàn ông trước mặt. Cái khuôn mặt này, gặp sắp chai rồi!!!
Vũ Hạo cười gian tà: “Gì vậy? Không ngờ em thích chủ động?”
Lâm Nhĩ Tích bật dậy, bỏ hai tay khỏi cổ áo anh, giọng điệu giận hờn: “Chủ động cái đầu anh! Ai kêu anh đột nhập vào phòng tôi chứ?”
Cô lại nheo mắt buông lời răn đe: “Mà nói cho anh biết, bây giờ tôi có chồng rồi. Đợi chồng tôi về nhất định anh chết chắc. Tranh thủ phắng đi còn kịp”
Vũ Hạo cố nhịn cười: “Thì chồng em về rồi mà?”
“Đâu?”
“Đây!”
Vũ Hạo chỉ ngược về người mình. Lâm Nhĩ Tích càng nhìn anh nghi hoặc.
“Ai chứng cho anh? Chồng tôi đâu cầu trèo ban công?”
“Em chắn ghế như vậy thì tôi đi cửa chính bằng cách nào?” \- Vũ Hạo phản biện, chỉ tay ra cửa.
“Tôi vẫn không tin anh là chồng của tôi”
Vũ Hạo cong môi, chờm người mở hộc tủ kế bên lấy ra một xấp tài liệu.
“Giấy khai sinh, hộ khẩu, căn cước công dân, ảnh chụp gia đình năm 1 tuổi, năm 10 tuổi, năm 20 tuổi,… Em tin chưa?”
Lâm Nhĩ Tích lần lượt xem từng giấy tờ, từng tài liệu một, lại trố mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
\[Tôi nghĩ mình bị san chấn tâm lí rồi!!!!!\]