Di Thu

Chương 14



CHƯƠNG 14

Nửa đêm, Thu Nhi bụng đau như cắt, như thế nào cũng không ngủ được, liền đến gần Tống Lâm nhẹ nhàng lay tỉnh hắn. Tống Lâm vừa giật mình thức giấc đã tá hỏa kéo chăn dịch sát về đằng sau, hắn cho rằng Thu Nhi phi lễ hắn.

Thu Nhi rụt tay lại, ôm bụng nói: “Cầu ngươi cứu ta, giúp ta đi tìm Yến thái y, bệnh của ta chỉ Thái y mới trị được!”.

Tống Lâm hoảng sợ nói: “Ngươi còn không trở về, ta liền đi ra ngoài! Yến thái y kia ta sẽ giúp ngươi tìm xem. Ngươi ra chỗ khác mau! Về chỗ ngươi mà ngủ!” Ở cùng một phòng như vậy, Tống Lâm lo hắn sẽ nửa đêm lặng lẽ sờ mó ổ chăn của mình.

Thu Nhi xấu hổ lui trở về, Tống Lâm chờ một lúc mới nằm về chỗ, bị Thu Nhi dọa một trận khiến hắn không sao ngủ được.

Nghe Thu Nhi bên cạnh ẩn ẩn tiếng rên rỉ, trong lòng Tống Lâm thầm nghĩ: “Tên này cũng quá yếu ớt đi. Đau bụng mà phải đi tìm Thái y, nhẫn vài ba ngày không phải là tốt rồi sao!”.

Ngày hôm sau Tống Lâm theo tướng quân tảo triều, tự nhiên không đem chuyện Thu Nhi để trong tâm trí. Trở lại Tướng quân phủ, quản gia đưa hắn dược, bảo hắn đưa Thu Nhi uống. Tống Lâm mang dược vào, đặt bát thuốc trước mặt Thu Nhi, nói gắt: “Uống thuốc!”

Thu Nhi suy yếu mở to mắt, khàn giọng hỏi: “Ngươi tìm được Yến thái y rồi?”.

Tống Lâm khó chịu răn đe Thu Nhi, nói: “Ngươi đã ra khỏi cung, đừng mơ tưởng Thái y làm gì. Hiện tại ngươi chính là tên hạ nhân. Có bát dược mà uống là tốt lắm rồi!”.

Thu Nhi nháy mắt liền ảm đạm, vô lực trĩu nặng mi mắt: “Ta không uống dược kia đâu, càng uống càng đau!”.

Tông Lâm không hơi sức nuông chiều Thu Nhi, mạnh mẽ đem bát thuốc đặt trên bàn, nói: “Uống với cả không uống! Ngươi cứ từ từ mà chờ Thái y của ngươi đi! Xem ngươi có thể đợi được đến bao giờ!” Hắn nửa khắc cũng không nguyện cùng Thu Nhi một chỗ, lập tức xoay người rời đi.

Tống Lâm là hy vọng duy nhất Thu Nhi tìm được, hắn không thể cứ như vậy bỏ lỡ. Bằng bất cứ giá nào Thu Nhi cũng phải thử: “Cơ thể ta không giống cơ thể các người. Thuốc này không trị được bệnh của ta, không tin ta uống cho ngươi xem! Nếu bệnh ta trở nên trầm trọng, ngươi sẽ tin tưởng ta một lần được chứ?” Thu Nhi cầm chén thuốc uống một hơi cạn sạch.

Đến buổi chiều, quả nhiên Thu Nhi sốt cao, còn đau tới co ro thành đống, nhìn đầu Thu Nhi lấm tấm đầy mồ hôi, Tống Lâm có chút tin tưởng lời hắn nói. Thế nhưng hiện tại hắn cũng chẳng có cách nào tìm Thái y!

Ban đêm Tống Lâm mất ngủ, tiếng Thu Nhi rên rỉ mỏng manh mà yếu đuối, nghe như ai oán như van lơn, ẩn sâu lại có chút mê người. Đến nửa đêm Thu Nhi an tâm, Tống Lâm mới thiêm thiếp được một chút.

Buổi sáng, trước khi Tống Lâm vào triều liền nhìn thoáng qua Thu Nhi. Thu Nhi sắc mặt xám ngoét, ánh mắt trũng sâu không giống người, sợ tới mức Tống Lâm vừa nhìn đã liên tục thụt lùi về sau.

Hắn nghĩ chạy đi tìm quản gia, lại muốn trước tiên xác định tình hình một chút, thế nên mới cả gan kiểm tra hơi thở người trước mặt. Biết Thu Nhi còn sống. Tống Lâm nhẹ nhàng thở ra, quyết định hôm nay phải giúp hắn đi tìm Thái y.

Trong lúc tướng quân vào triều thì Tống Lâm đi tìm Thái giám, nói tướng quân tìm Thái y có việc, liền một đường thuận lợi được người ta dắt tới viện Thái y.

Khi ấy nhóm Thái y đang vây quanh thảo luận cái gì đó, Tống Lâm gõ hạ môn, hướng bên trong gọi: “Xin hỏi Yến thái y…à…ý ta là Ngôn thái y…” Tống Lâm nhất thời không nhớ nổi họ của vị Thái y kia.

May mắn có một vị Thái y trả lời hắn: “Thái y trong viện không có ai họ Ngôn, tệ nhân họ Yến, nhưng hình như chưa từng qua lại cùng tướng quân!”.

Tống Lâm hưng phấn, đối Yến thái y nói: “Thái y có thể ra ngoài nói chuyện được không?”.

Yến thái y theo Tống Lâm ra cửa, tới nơi tương đối yên tĩnh, Tống Lâm nói: “Thái y có biết một tên nam sủng tên Thu Nhi?”.

“Thu Nhi?” Yến thái y kinh hô, “Thu Nhi còn sống, hắn ở nơi nào?”.

“Tướng quân đem hắn về Tướng quân phủ, Thu Nhi bảo ta tới tìm ngài…”.

Chưa chờ Tống Lâm nói xong, Yến thái y liền ngắt lời, sốt ruột hỏi: “Thu Nhi bị bệnh có phải không? Thân mình hắn làm sao có thể chống đỡ lâu như thế! Vị huynh đệ, ngươi chờ ta chuẩn bị một chút, ta cùng ngươi lập tức tới Tướng quân phủ!”.

Thái y này đúng là tính cách nôn nóng, Tống Lâm ngăn cản, nhìn hắn nói: “Thái y ngài an tâm, không có gì phải gấp, muốn về cũng phải đợi Tướng quân nhà hạ tướng cùng về! Tại đây chờ một lúc là được!”.

Yến thái y vội vàng thu thập hòm thuốc, lo lắng bất an cùng Tống Lâm chờ ở cổng. Tướng quân vừa ra, nhìn thấy Thái y thì thập phần kinh ngạc, Tống Lâm giải thích một hồi, tướng quân chỉ nhíu mày, cũng không hỏi lại hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.