Dừng trước phòng thí nghiệm cả bốn nhìn nhau cau mày,cánh cửa phòng ngay lúc đấy lại mở toang.Nhìn sang cả ba,Ken chủ động xông vào.
Anh kéo Nike sang một bên ánh mắt rực lửa gật gật đầu.
_Thằng khốn! Mày đang làm cái trò gì vậy?
*Bịch*
Sờ nhẹ lên môi,Nike cười khẩy nhìn thẳng vào Bin,nó nhanh chóng ngồi dậy nhìn cả hai mặt trắng bệch.
_Có chuyện gì vậy?
Ken chết đứng khi nhìn thấy áo vest và cà vạt của ai đó nằm dưới sàn nhà,quay sang con người bên cạnh anh trừng mắt.
Áo của Nike không cài cúc,người bên cạnh là Bin đang rất giận,nhìn người con gái sợ hãi ngồi ở Sofa,mặt anh đanh lại đưa tay nắm lấy cổ áo Nike kéo về phía mình.
_Mày đang làm cái gì vậy?Con bé mà mày cũng dám đụng tới!
*Bịch*
Cú đấm thứ hai trong ngày,Nike nhìn Ken như mất kiên nhẫn,cả đám chứng kiến chết lặng.Bin tiến đến cạnh nó đưa tay kéo nó đứng dậy rồi ôm chặt.Áp vào lồng ngực anh,nó bật khóc thành tiếng.
Đưa mắt nhìn sang Paul,Anny cau mày.Rốt cuộc họ quen biết nhau sao?
_Có anh ở đây! Không sao đâu! Không ai làm gì được em hết! Ngoan!
Không khí xung quanh hiện tại đầy căng thẳng,Ji quay sang Anny thở dài.
____________________
Ôm chặt gấu teddy nó khẽ tựa lưng vào thành giường sợ hãi,dù đã không sao nhưng thật sự rất sợ.Cái ôm và cái vết cắn nhẹ ở vùng cổ vẫn khiến nó ớn lạnh.Anh ta đúng là rất hạ lưu!
*Cạch*
Người bước vào là Ken,nhìn anh nó vội vã nằm ngay ngắn xuống giường nhắm chặt mắt,người con trai kia khẽ khàng đóng cửa rồi tiến lại.
Khụy gối xuống dưới,anh đưa tay vuốt nhẹ nhàng mái tóc nó cười khì.
_Em còn sợ lắm sao?
Nó im lặng xiết chặt gấu teddy,anh thở dài rồi cúi mặt mình xuống cạnh khuôn mặt nó hôn nhẹ lên má.
Mở mắt, nó vội vàng đẩy anh ra,cả người nhanh chóng ngồi dậy ôm lấy gấu teddy bước xuống giường,né cái nhìn của người trước mặt.
_Được rồi! Anh không như vậy nữa! Mau lên,lại đây với anh!
Ken đứng dậy đi về phía nó gật đầu,nhìn anh nó im lặng lùi lại đến cạnh cửa sổ.
_Khiết Như! Em..
*Cạch*
_Anh 2! Anh tạm thời đi ra ngoài được không?Anh làm người ta sợ rồi kìa!
Cô vừa bước vào đã hét lên,nhìn Anny anh nhăn mặt,cô nhanh chóng đặt chiếc khay chứa thức ăn lên bàn rồi quay lại nhìn Ken.
_Ra ngoài! Không được vào đây nữa,nghe chưa?
_Em..
_Không em anh gì ở đây hết! Mau đi ra ngoài! Nhanh lên!
Đưa tay đẩy đẩy anh ra ngoài,cô đóng nhanh cửa rồi khóa chặt lại.Quay sang nó,cô nhanh chóng tiến lại kéo nó về phía mình mỉm cười.
_Không sao! Có tao ở đây rồi!
Ai kia tự tin nói,nó nhìn cô khẽ cười nhạt.
_Tao đói!
Bộ dạng xoa xoa bụng của nó khiến cô bật cười kéo nhanh nó lại phía bàn ăn.Ngồi xuống đối diện cô,nó đưa tay lấy đũa gắp thức ăn bỏ vào bát của mình.
Đứng bên ngoài Ken lắc đầu.
____________________
__Biệt thự Hạo Gia__
*Phịch*
Ngã xuống Sofa ở phòng khách Paul thở dài đưa mắt nhìn lên trần nhà.Cảm xúc hiện tại hỗn độn đến khó tả khi nghĩ về nó,không ngờ hoàn cảnh của nó thật sự đáng thương đến mức đó.
*Cộp*
_Anh! Anh!
Nhìn lại phía sau Paul mỉm cười,người trước mặt là Shyz và con gái nhỏ của anh.Ngồi xuống đối diện Paul,Shyz nhướng mày.
_Cháu làm sao vậy?Bộ dạng này là đang thất tình sao?
Ai kia lên tiếng nói móc,miệng Paul méo xệch đứng dậy kéo cô công chúa nhỏ bên cạnh anh về phía mình.
_Trúc Thi! Em có thấy anh Paul giống người thất tình không,hả?
Anh cười cười,cô bé nhỏ nhìn anh gật gật rồi chạy nhanh sang Shyz,mặt Paul khó coi gãi gãi đầu,giống lắm hay sao?
Giữ chặt đứa bé trong tay mình,làn môi Shyz khẽ cười.
_Cả Trúc Thi cũng gật đầu,xem ra,Paul nhà ta đang thất tình thì phải! Nói xem,là ai khiến cháu của Hạo Duy Thần này say mê vậy?
Đưa mắt nhìn Paul,anh hỏi.Người trước mặt anh cười cười.
_Cô bé ấy là một cô bé rất đặc biệt,vừa lạnh lùng nhưng lại rất trẻ con.Vừa kiêu ngạo nhưng lại rất gần gũi.Vừa bé nhỏ khiến người khác phải bảo vệ,nhưng lại rất mạnh mẽ.Vừa có cảm giác rất bình thường nhưng lại rất bí ẩn.Nói chung,cô bé đó giống như một khối rubik nhiều màu cần phải khám phá!
Sau khi nghe xong những lời này Shyz bật cười,có vẻ con người này khá thú vị nhỉ? Thật sự làm anh liên tưởng đến cô bé năm đó,ừ thì rất đặc biệt và cũng rất khó quên.
_Cô bé đó thật sự đặc biệt đến vậy sao?
Người con trai đối diện Paul trầm tư hỏi,nhìn thái độ của ông chú họ,anh cau mày.
_Thật sự rất đặc biệt.Cả thân phận cũng rất đặc biệt.Vừa giống lọ lem nhưng lại rất giống công chúa! Dù lúc nhỏ không được hạnh phúc,nhưng..lại là người rất hạnh phúc.
Khóe môi Paul cười tươi khi nhắc về ai đó,người đối diện Paul cười nhạt đưa tay đặt nhẹ lên lồng ngực trái của mình.Tự dưng lại cảm thấy thiếu một cái gì đó,kì thật,anh cũng không thể hiểu.
_Hôm nào rảnh có thể để chú gặp người đặc biệt của cháu được không?
_Dĩ nhiên là được rồi!
*Cộp*
Một cô gái trẻ từ trong bếp bước ra nhìn cả ba trước mặt mỉm cười,đứa bé vừa thấy mẹ đã vội chạy đến.
_Hai người mau vào trong đi,hôm nay có món mà anh và Paul rất thích.
Đình Đình cười tươi nhìn thẳng vào chồng và Paul,đối mặt với vợ anh cười nhạt.
____________________
_Màu sắc của Rubik thật đẹp nhỉ?Sao không giống như cuộc sống của mình?Chỉ hai màu đơn điệu,chính xác là u buồn và ảm đạm.Kì thật,không thể hiểu được!
Cô bé trong chiếc đầm ren trắng đứng nhìn ra biển lẩm bẩm,trên tay là khối rubik nhiều màu đang xoay về đúng vị trí.Mái tóc màu hồng nhạt xõa dài phất phơ trong gió,làn môi căng mọng khẽ mỉm cười.
Người con trai ở phía sau cũng đang dần tiến lại đến cạnh bên nó nhưng khoảng cách rất xa.Hướng mắt về nơi cuối trời anh thở dài trong mệt mỏi,quay sang người con gái đang cầm khối rubik kia anh khẽ lắc đầu.
_Khiết Như! Mày phải cố lên! Không được là một đứa trẻ yếu đuối như lúc trước nữa! Màu sắc của rubik chính là tính cách sau này của mày,không phải là hai màu đơn điệu như lúc trước có nghe không?
Hướng mắt ra ngoài xa xăm nó hét lớn,người bên cạnh nhìn sang nó bất giác đứng hình,quá khứ ngủ quên một lần nữa khơi dậy.Không nhầm người con gái đó..
_Khiết Như!
Lời nói phát ra từ phía sau khiến anh giật mình,là Bin sao?
Quay lại nhìn người vừa gọi mình nó mỉm cười rồi chạy nhanh lại phía Bin.
Người con trai bên cạnh mỉm cười trong nước mắt,có thật đây là sự thật không?Nhưng..năm đó không phải…
_Tại sao anh biết em ở đây?
_Vì anh luôn ở bên cạnh em,dù bất kể ở đâu,anh cũng sẽ cố gắng tìm ra em-Bin cười xoa nhẹ đầu nó_Chuyện của Nike,em đừng sợ,sau này nó sẽ không làm gì em nữa đâu!-Lời nói người con trai chắc nịch,nhìn anh nó cúi mặt cười nhạt,đôi mắt bỗng bất giác dừng lại ở chiếc khuyên tai.
Chiếc khuyên tai hình ngôi sao màu đen được thiết kế rất đặc biệt,cả vị trí bấm cũng rất giống nhau,không chỉ một lỗ mà rất nhiều lỗ bấm.Cả Ken cũng như vậy,không hề khác một điểm nào.
_Bin! Khuyên tai của anh sao rất giống với Ken vậy?Cả Paul nữa?
Nó thắc mắc.
_Vì bọn anh là bạn thân cho nên..đây là phong cách riêng của nhóm,khuyên tai này chỉ có duy nhất do nhà thiết kế của bọn anh đã tạo ra!
Anh giải thích,nhìn Bin nó khẽ gật đầu.Hóa ra bọn họ đều là bạn thân của nhau,thảo nào đều giống nhau như vậy.
_Hì..em hiểu rồi!
Đôi môi người con gái trước mặt anh khẽ cười,ngay tức thì người con trai ở bên cạnh tiến lại.
Quay sang đối diện người con trai đó nó bất giác lùi lại về phía sau,thả lỏng khối rubik xuống bờ cát trắng.Tại sao lại là Shyz?
Shyz cúi người xuống nhặt khối rubik lên rồi đứng dậy nhìn thẳng vào nó.
_Tại sao lại để anh gặp được em trong hoàn cảnh này?Tại nhà hàng anh đã có cơ hội tại sao anh lại không nhận ra em?Ở trung tâm thương mại cái tên đó khiến anh nhớ đến em,tại sao anh vẫn không đuổi theo em?
_Ahihi! Anh nhận lầm người rồi! Tên có thể giống nhau mà!
Lấy lại bình tĩnh nó nói,khẽ áp sát vào Bin đưa tay ra phía sau giật giật áo anh.
_Đúng vậy Shyz! Một cái tên không thể hiện được là con người đó! Hiện tại anh đang có một gia đình hạnh phúc,anh đừng để vợ anh phải buồn phiền vì anh!
Mím chặt môi nó quay người về phía sau cố gắng để hít thở bầu không khí trước mặt,nhưng mãi vẫn xuôi theo một cảm giác.Cảm giác bị nghẹt thở đến vô ngần.
_Phải rồi! Anh đúng là có một gia đình hạnh phúc! Cô ấy cũng rất tốt với anh,còn có cả con gái của anh nữa!
Người con trai đó cười,quay lưng về phía anh nó lau vội nước mắt rồi chạy vụt đi.Nhìn theo sau,Bin khẽ thở dài.
_Phải! Con bé là người anh yêu thương,là người bị ràng buộc bởi câu nói vớ vẩn,là người bị ba anh khinh miệt,anh vừa lòng chưa hả?
Lùi lại phía sau Bin nói rồi từ từ bỏ đi,cầm chặt khối rubik nhiều màu trên tay anh cười trong nước mắt.
Ánh hoàng hôn trên biển dần dần xuất hiện,u ám và ảm đạm đến xiết bao.Người con trai khụy xuống hai tay xiết lấy những hạt cát đau đớn,anh đã làm gì sai sao?Hay năm năm trước đã lựa chọn một con đường lệch hướng?