Viễn Cổ Hành

Chương 30: Phát lương thực nào



Ngày hôm sau, Lam Nguyệt dậy thật sớm. Sau khi rửa mặt xong, cô đi thu dọn hết những chuyện ngổn ngang trong nhà. Đến trưa, áng chừng bầy lợn rừng đã đi ngang qua chỗ đặt hố bẫy rồi, Lam Nguyệt bèn giục Trát Nhĩ đi xem một chút. Trát Nhĩ đem cô ôm lên, dẫn theo một nửa đội săn thú đi vào trong rừng Lạc Vụ, để một nửa số đàn ông ở lại nơi cư trú để đề phòng chuyện ngoài ý muốn. Lam Nguyệt không yên tâm về hố bẫy, nhất định muốn đi theo, Trát Nhĩ đành phải nhượng bộ. Lúc Trát Nhĩ ôm Lam Nguyệt, cô muốn tự mình đi, nhưng dưới ánh mắt đen sâu thẳm của Trát Nhĩ, Lam Nguyệt chỉ có thể thỏa hiệp. Trát Nhĩ đã tính rất kỹ, nếu có nguy hiểm thì sẽ ôm Lam Nguyệt chạy, người ở nơi cư trú đều cực lực đồng ý với quyết định của Trát Nhĩ.

Ôm đi ôm đi. . Chị đây càng lúc càng giống động vật nhuyễn thể rồi. Người ta mảnh mai yếu ớt đến thế sao?

Đi dọc theo những ký hiệu trên cây, đến chỗ đặt hố bẫy, cả đội săn thú và cả Lam Nguyệt đều kinh hãi. Xung quanh là một khung cảnh hỗn loạn, khoảng cách ngày hôm qua phát hiện bầy lợn rừng cho đến gần hố bẫy đều bị quần nát, cây cỏ xung quanh hố bẫy giống như có gió lốc cuốn qua, bị đạp nát không nhìn ra hình dáng, những cây nhỡ bị xô gãy hoàn toàn, mặt đất ở khu vực quanh hố bẫy sạch bóng lá khô, khắp nơi không một chiếc lá. Có thể tưởng tượng được khi bầy lợn rừng bởi vì giẫm phải hố bẫy mà tạo thành thương đã hoảng loạn đến mức nào. Xem ra chúng chưa từng gặp phải thiên địch có thể lặng lẽ gây ra thương vong cho chúng như vậy, nên mới hoảng loạn tìm cách phá nát khu vực xung quanh bẫy. May mà hôm qua khi làm ký hiệu bẫy, Lam Nguyệt đã tính toán trước mà làm ở trên cây to chọc trời, không bị bầy lợn rừng xô gãy, đại thụ mấy trăm năm đúng là kiên cố.

Trát Nhĩ và Mộc Sa dẫn theo đội săn thú đi kiểm tra từng hố bẫy. Trong những hố bẫy gần khu vực ngày hôm qua phát hiện bầy lợn rừng nhất đều đâm chết hai con, lợn đực lợn cái đều có. Những hố bẫy nằm trên nửa đường đến núi đá chỉ cắm chết một con, có hố bẫy chỉ có một con lợn rừng nhỏ, cũng đã bị cây trúc to nhọn đâm chết rồi. Còn những hố bẫy ven rừng Lạc Vụ thì không có lợn, cũng không có động vật khác, có thể do bầy lợn rừng gây náo động mà sớm chạy mất tăm rồi. Lam Nguyệt thống kê từng hố bẫy, tổng số lợn rừng trưởng thành và lợn nhỏ trong hố bẫy có đến gần tám mươi con. Bầy lợn rừng không biết hố bẫy mà hoảng loạn, chết hơn phân nửa, số còn lại bặt vô âm tín, căn cứ vào dấu vết móng lợn để lại thì số lợn rừng còn lại đã chạy về chỗ sâu trong rừng Lạc Vụ. Nhìn con lợn rừng cắm trên cây trúc, Lam Nguyệt cười tươi rói.

Thịt đó. . . . Nhiều như vậy. . . . Có thể làm thực phẩm dự trữ cho mùa đông rồi. . . .

Trát Nhĩ và đội săn thú vẫn còn ngây người trước nhiều con mồi to lớn như vậy, cậu thiếu niên Hoắc Lí đã sùng bái nhìn Lam Nguyệt, nhưng lại bị ánh mắt sâu thẳm của Lam Nguyệt dọa cho nhảy dựng.

Ánh mắt của Lam thật đáng sợ, cô ấy sẽ không nhào tới gặm thịt tươi đấy chứ? Không phải cô ấy vẫn dạy mọi người phải ăn đồ nấu chín sao?

“Hoắc Lí, quay lại núi đá gọi toàn bộ đàn ông đến đây, mang con mồi về”, Lam Nguyệt quay đầu lại vẫy vẫy tay, ra lệnh cho cậu thiếu niên Hoắc Lí.

Bọn Trát Nhĩ và Mộc Sa cũng đã tỉnh táo lại, vội vàng đi đến cạnh hố bẫy, dùng dây gai cột vào người con lợn rừng, hợp lực kéo con lợn rừng lên. Một lát sau, Hoắc Lí mang người đến, mọi người đồng tâm hiệp lực kéo lợn rừng từ trong hố bẫy ra. Lam Nguyệt bảo mọi người lấy cây gỗ đưa qua sợi dây trói lợn rừng, mấy người một tổ khiêng lợn rừng lên. Sau khi kéo toàn bộ số lợn rừng lên, Lam Nguyệt lại bảo mọi người lấp một số hố bẫy, chỉ để lại mấy hố để dùng, phân công người đi đặt lại hố bẫy, khắc ký hiệu cho rõ ràng. Đến khi xử lý ổn thỏa cả bầy heo rừng này thì mặt trời đã sắp xuống núi, Lam Nguyệt cùng với một người đi sau cùng đang khiêng một con lợn con quay trở lại núi đá.

“Lam nha đầu, ôi. . . . Tốt quá, . , , , ” Già Sơn đi đón bọn Lam Nguyệt, lời nói đã hơi lộn xộn.

“Sơn, sau này sẽ tốt hơn ” Trát Nhĩ cũng rất vui mừng, vỗ vỗ vai già Sơn. Lam Nguyệt nhìn khắp nơi cư trú đều là những ánh mắt nóng bỏng, có chút không chịu nổi.

“Trát Nhĩ. . . Ừm. . . Mang lợn rừng đi xử lý đi. . . . Buổi tối tôi muốn làm thịt hun khói. .”

Trát Nhĩ biết Lam Nguyệt vừa da mặt mỏng vừa mặt liệt, không quen bị người khác nhìn chằm chằm, liền hô mọi người ra bờ sông xử lý lợn rừng. Mấy người phụ nữ cũng cầm giỏ trúc đi theo đi xếp thịt vào, rồi bảo nhóm đàn ông mang về khu đất trống.

Thịt lợn rừng rất nhiều, mấy giỏ trúc không đựng hết được. Lam Nguyệt xếp rất nhiều đống lửa, ngoài mấy đống lửa để cho bọn họ nấu cơm ra, còn lại thì lấy cành cây bắc lên, rồi trải từng miếng thịt lợn rừng lên để hun. Thịt hun xong thì dùng dây đay xâu lại treo trên cây trúc ở phía ngoài hang để cho nguội, lại bảo mấy người đàn ông mang cây trúc xếp vào trong cái hang mới đào xong cách đây ít lâu, cứ như vậy hang dự trữ đã xếp đầy thị hun khói. Lam Nguyệt nhìn thịt vẫn tiếp tục được đưa lên hun, chỉ có thể bảo mấy người đàn ông đi chặt thêm cây trúc mới, treo tại cửa hang, đợi đến ngày mai bố trí người đi đào thêm cái hang dự trữ thịt nữa, thịt lơn rừng nhiều quá.

Lam Nguyệt bảo Trát Nhĩ đừng bỏ mấy thứ như gan, thận với dạ dày lợn đi, mà cho treo lên hun cùng, ruột lợn thì Lam Nguyệt bảo bọn họ quăng đi, thứ này quá lớn. Trước khi xuyên qua, Lam Nguyệt rất ngu ngơ trong sinh hoạt hàng ngày, cô không biết làm lạp xưởng, cũng không biết xào ruột già, nhưng nên giữ lại toàn bộ mỡ lá (tấm mỡ ở hai bên sườn lợn) thì Lam Nguyệt vẫn biết. Thời đại này không có dầu thực vật, trong các loại mỡ động vật thì mỡ lá có lượng dầu cao nhất. Cô bảo Trát Nhĩ bỏ toàn bộ số mỡ lá vào trong giỏ trúc trống, để ngày mai thắng mỡ, hôm nay phải làm thịt hun khói, không có thời gian để thắng mỡ.

Toàn bộ người ở nơi cư trú bởi vì thịt lợn rừng mà bận rộn không ngơi tay, cứ như vậy đến tận khi mặt trăng lên cao giữa trời mới xử lý xong toàn bộ số thịt lợn rừng. Tất cả mọi người ngồi quây quần trên khu đất trống ăn cơm. Mặc dù hôm nay ăn cơm rất muộn, mọi người đều đói đến mức bụng sắp dán vào lưng rồi, nhưng khuôn mặt ai cũng tươi cười rạng rỡ. Hoắc Lí và thiếu niên vừa ăn vừa nói tình trạng xung quanh hố bẫy hôm nay. Nhìn nơi cư trú đâu đâu cũng treo thịt lợn rừng, mọi người thỏa mãn ăn thịt nướng uống canh, lại nghe Hoắc Lí nói chuyện, Lam Nguyệt cũng mỉm cười ôm Ô Lệ húp canh, dạy Ô Lệ cách dùng đũa.

“Lam nha đầu đúng là một cô gái tốt, có đôi khi tôi cảm thấy cô gái này không phải là phụ nữ mà giống như dũng sĩ ấy”, già Lưu vừa ăn cơm vừa cảm thán với già Sơn.

“Đúng vậy, cuộc sống của chúng ta trước khi cô bé tới như thế nào, hiện tại như thế nào. Đứa nhỏ này đúng là phúc âm của chúng ta. Chỉ là đàn ông hơi ít, aiz, có vẻ như nha đầu này không thích người đàn ông nào khác ngoài Trát Nhĩ “, già Sơn lẩm bẩm theo.

“Lam, tôi muốn làm đàn ông của cô”, một người thanh niên cầm lông vũ gà rừng đi tới trước mặt Lam Nguyệt, “Tôi cũng thế”, “Tôi cũng muốn làm đàn ông của cô” lại có hai thanh niên không cam chịu yếu thế, lấy lông vũ đi tới trước mặt Lam Nguyệt.

“Lam, bọn họ đều tốt lắm, nhận hết đi”, mấy người phụ nữ ở bên cạnh khuyến khích Lam Nguyệt. Mặt Trát Nhĩ đã đen như đáy nồi.

“À. . . Chuyện này. . . . Tôi có Trát Nhĩ là đủ rồi. . . . Không phải là ghét bỏ gì các anh…. . . Tôi chỉ coi các anh như người thân. . . À. . . . Chuyện này. . . . Tóm lại tôi có Trát Nhĩ là đủ rồi”, Lam Nguyệt ấp úng từ chối xong, xoay người bỏ chạy mất tăm, bỏ lại mấy người đàn ông trái tim đang rỉ máu. Đàn ông ấy mà, chị đây không thể tiếp nhận được, chỉ một Trát Nhĩ còn chưa lo nổi, haizz…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.