Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 25



Nhìn đứa con gái chạy đi bà Tân cũng không kiềm được nước mắt. Mặc dù bà đối xử lạnh nhạt với nó nhưng khi thấy nó đau bà cũng xót xa. Bà biết những lời nói trong lúc tức giận đó sẽ khiến nó vô cùng tổn thương nhưng không thể làm gì khác, bà không đủ yêu thương để đến ôm nó vào lòng an ủi như một người mẹ thực sự, mỗi khi nhìn vào mắt con bé bà lại nhìn thấy sự phản bội của người chồng đã sống chung mấy chục năm trời khiến bà không thể nào yêu thương con bé được.

Cố gắng đuổi theo An nhưng ông Tân không tài nào đuổi kịp, ông lo lắng con bé sẽ xảy ra chuyện nhưng ông biết tìm nó ở đâu bây giờ. Hết cách, ông đành gọi Thái giúp đỡ vì lúc này ông chỉ có mỗi số điện thoại của Thái mà thôi.

Vừa nghe điện thoại xong, Thái tức tốc chạy đi kiếm khắp nơi. Ông Tân cũng không yên tâm nhưng Thái muốn ông ở nhà vì sợ nếu xảy ra chuyện gì, lúc đó Thái An chắc sẽ không sống nổi.

Thái đến những nơi An có thể đến, trời đã tối như thế này rồi không biết cô bé đi đâu nữa. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với An nhưng chắc chắn cô đang rất đau lòng nên mới trốn chạy hiện thực như thế. Lòng thấp thỏm không yên, cứ mỗi giây trôi qua thì lòng anh càng thêm nặng nề, rất nhiều điều không may lướt qua đầu anh, có khi nào An quá đau lòng nên nghĩ quẩn không, có khi nào cô bị tai nạn hay bị kẻ xấu hãm hại không? Lần đầu tiên Thái trải qua cảm giác lo sợ như lúc này, anh chỉ mong sao gặp được An trong bình an vô sự là được rồi.

An cắm đầu chạy mặc kệ những người đi đường nhìn ngó, lúc này cô chỉ muốn chạy thật xa để không còn nghĩ đến chuyện này nữa, cô muốn được đắm mình trong không gian yên tĩnh, muốn thoát ra khỏi cái thế giới đau khổ này.

Cô gục mặt nơi bờ hồ, ước gì có thể thoát ra khỏi cái quá khứ đau buồn kia nhưng sao lại khó khăn thế này. Cô cảm thấy mình thật yếu đuối, thật vô dụng khi ngay cả suy nghĩ của mình cũng không thể nào điều khiển được, rồi đây cô sẽ như thế nào khi mỗi sáng thức giấc đều không thể quên được những câu nói lạnh lùng của mẹ? Nếu biết trước không cần đứa con gái này thì tại sao còn sinh ra cô trên đời này chứ? Giờ này mẹ và chị đang làm gì, có đang nhớ đến hay vẫn chẳng chút mảy may suy nghĩ về sự vắng mặt này của cô?

Nếu nước mắt có thể trôi đi những tổn thương trong lòng thì chắc cô đã không lãng phí nước mắt mình như thế này

-Thái An, sao em lại ngồi một mình ở đây?

Sau 1 tiếng đồng hồ tìm kiếm, Thái thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy An. Anh đã đi tìm tất cả các con đường An có thể đi, vào từng quán nước cô có thể đến nhưng đều không tìm thấy, cuối cùng khi hi vọng dường như không còn nhiều nữa thì anh nhìn thấy cô, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm như đang mang trong lòng nỗi buồn không thể tỏ cùng ai.

Thái bước đến ngồi bên cạnh, An không nhìn qua cũng chẳng trả lời câu hỏi của anh, cô cảm thấy cuộc sống này sao chông chênh đến thế, cô chẳng còn tin tưởng vào bất cứ điều gì mà người ta cho là vĩnh hằng nữa bởi ngay cả tình thân còn có thể thay đổi theo thời gian.

-Bác trai lo cho em lắm biết không? Anh đưa em về nhé.

-Về đâu? Em không biết mình sẽ đi về đâu nữa làm sao anh biết được chứ?

Giọng nói An không chút cảm xúc, đôi mắt trong veo nhưng đượm buồn làm Thái cảm thấy xót xa, tại sao mỗi lần anh gặp cô đều trở nên như thế này cơ chứ, cuộc sống của cô phải chăng chẳng phải toàn màu hồng như người ngoài vẫn nhìn thấy?

-Thái An, có chuyện gì nói anh nghe được không? Đừng tự làm tổn thương mình như thế nữa, có thể anh không thể giúp em giải quyết nhưng có thể an ủi em mà.

-Em không cần ai hết, anh về đi.

-Đừng có lạnh nhạt với anh nữa được không? Em cứ xem anh như là anh rể cũng được mà.

-Chính vì anh là anh rể nên em càng không thể đến gần được, anh có hiểu cảm giác của người bị cho là anh rể mình cũng cố tình cưa cẩm không?

Nói đến đây An bật khóc, cô nhớ đến những lời nói của chị, cô không muốn tự mình lại rước thêm phiền phức cho mình nữa.

Thái đau lòng khi nghe An nói, phải, chính anh đã khiến cô bé rơi vào hoàn cảnh khó xử nhưng anh cũng không thể bỏ mặc cô bé lúc này được. Nếu bây giờ anh nói anh và Thùy An đã không còn là gì nữa thì chắc cô bé sẽ càng tự trách mình hơn, nhưng thú thật anh rất khó chịu khi cô bé tìm cách tránh né mình. Có lẽ cả hai cần thời gian để có thể vượt qua mớ hỗn độn này.

-Đừng quan tâm đến người khác nói gì chỉ cần em và anh trong sáng là được rồi, nghe anh một lần này được không?

-Em không thể…

Không kiềm nén được nữa, An khóc òa như một đứa trẻ. Thái ôm lấy cô, vỗ về đầy yêu thương, anh nhận ra đây là người con gái đầu tiên trong đời anh có cảm giác yêu thương và muốn bảo vệ như thế, sau này cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng đừng bao giờ có ý định rời xa anh, bởi nếu không có anh sẽ không ai có thể che chở cho em được đâu cô bé à.

Cứ thế, Thái ngồi bên cạnh chỉ để An biết rằng ít nhất trên đời này còn có một người yêu thương và quan tâm cô thật sự, để cô biết rằng cô không hề đơn độc như cô vẫn nghĩ.

An khóc đến lả người, mệt mỏi tựa vào người Thái. Anh lo lắng.

-Ở đây gió mạnh quá, để anh đưa em về.

Người không còn một chút sức lực nào nữa, An để mặc cho Thái đỡ mình ra xe mà không chút phản kháng.

Theo lời dặn của ông Tân, Thái đưa An về nhà ông mà trong lòng rất nhiều thắc mắc.

Vừa nhìn thấy An, ông Tân mừng rỡ.

-Con tìm thấy con bé ở đâu thế?

-Ở ngoài bờ hồ ạ. Để con đưa An vào trong nghỉ ngơi trước đã.

Thái đỡ An vào nhà, gương mặt An xanh xao, đôi mắt sưng húp làm ông Tân càng tự trách mình hơn.

-Ba xin lỗi.

Không nói nên lời, An cố sức ôm chầm lấy ba. Từ nhỏ đến lớn cho dù có bất cứ chuyện gì ba cũng chưa từng bỏ rơi cô, ba là người duy nhất yêu cô hơn bất cứ người nào trên đời này.

-Ba, đừng…ghét…bỏ…con…hức…hức…

An nói trong nức nở làm ông Tân rơi nước mắt, ông hận bản thân mình trước kia quá nhu nhược khiến cô bé trở nên như thế này. Ông lúc nào mang tâm trạng mệt mỏi khi ở trong ngôi nhà đó nên không còn tâm trí để quan tâm đến việc nào khác, có chăng chỉ là an ủi khi đứa con gái yếu đuối tìm đến ông mà khóc thôi. Ông đã không làm đúng trách nhiệm của một người cha, ông thật sự sai rồi.

-Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra, ba lúc nào cũng yêu con hết.

An gục luôn trong lồng ngực ấm áp của ba.

Thái nhẹ nhàng bế cô vào phòng, hôn lên trán cô rồi ra ngoài nói chuyện với ông Tân, anh thật sự rất nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cô gái bé nhỏ kia.

-Bác cảm ơn con, không có con bác cũng chẳng biết tìm con bé ở đâu nữa.

Vẻ mặt ông Tân phảng phất nỗi lo âu, mệt mỏi.

– Không có gì đâu bác, bác có thể cho con biết chuyện gì đã xảy ra được không?

Châm điếu thuốc, ông Tân chậm rãi kể cho Thái nghe những chuyện đã xảy ra, rằng đứa con gái mình đã thiệt thòi như thế nào, nó tủi thân ra sao.

Câu chuyện kể kèm theo nước mắt của ông khiến Thái xúc động, anh chưa bao giờ nghĩ An lại có thể bị tổn thương nhiều như vậy. Lần đầu tiên chạm mặt anh luôn nghĩ An là một cô tiểu thư tinh nghịch nhưng càng tiếp xúc anh lại thấy bên trong tâm hồn cô dường như đang cất giấu một nỗi buồn nào đó nhưng lại không muốn ai biết, cô vui vẻ đấy nhưng rồi có lúc lại rất ưu tư. Anh phải làm thể nào mới có thể chữa lành những vết thương trong lòng cô đây?

-Bác là một ông bố tồi, bác cứ cho rằng mình yêu thương con bé là đủ nên chưa bao giờ làm gì cho nó, bác sai rôì…

Ông Tân tự trách mình, chỉ có hai đứa con gái mà ông không thể kéo chúng lại gần nhau, ông thật là vô dụng.

-Không có đâu bác, trong mắt An bác luôn là một người cha tốt, bác đừng tự dằn vặt mình như thế.

Thái an ủi ông Tân, nhất định anh sẽ mang đến cho An một cuộc sống vui vẻ vì cô xứng đáng được như thế.

….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.