Editor: Do_oi96
._._._._._._._._._._._._._._._._._._.
Tô Yên dừng bước, quay đầu, nghiêm túc nói, “Không cần cậu nhường.”
Nói xong dừng lại một lúc, “Tôi đi theo cậu, về sau cậu cố gắng ít xuất hiện trước mặt tôi, được không?”
Cô hỏi với vẻ mặt thản nhiên, lời nói ra lại làm người tức chết.
Sắc mặt Diêu Vũ Phỉ xanh mét, nhưng ngẫm lại chuyện gì đó, lại cố nén giân, “Được.”
Lúc này, Tô Yên mới gật đầu, đi theo sau cô ta.
Tiểu Hoa có hơi kinh ngạc, “Ký chủ, cô đừng đi, cô ta không phải người tốt.”
Tô Yên giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuyên tai, nhỏ giọng lẩm bẩm,
“Không sao cả.”
Nói xong, cô hơi nhíu mày, nâng tay lên xoa xoa trán.
Đau đầu quá.
Quả nhiên, không nên nghĩ nhiều.
Nói xong, lấy một viên kẹo sữa dâu trong túi ra, bóc vỏ, cho vào miệng.
Đi theo Diêu Vũ Phỉ xuống dưới tầng.
Hai người nhanh chóng ra khỏi KTV, đi vào một cái hẻm tối tăm gần đó, bên cạnh còn có một cái thùng rác.
Xa hoa truỵ lạc cũng không chiếu sáng tới nơi này, tối tăm lại bẩn thỉu.
Diêu Vũ Phỉ đứng ở đầu ngõ, giơ tay đẩy Tô Yên vào bên trong.
Tô Yên lảo đảo một bước, sống lưng dán vào trên vách tường.
Diêu Vũ Phỉ cười lạnh, “Thật đúng là dễ lừa nha.”
Tô Yên đánh giá xung quanh, nghi ngờ, “Vì sao dẫn tôi tới chỗ này?”
Diêu Vũ Phỉ cười nhạo một tiếng, từng bước một tới gần cô, “Vì sao? Bởi vì muốn cô thân bại danh liệt, sống không bằng chết!”
Sau khi cô ta vừa nói xong, mười mấy tên lưu manh cầm gậy sắt xuất hiện phía sau.
Người cầm đầu là một tên đầu trọc, đeo khuyên mũi, mặt đầy sát khí, “Vũ Phỉ, là người nào không muốn sống đánh em trai anh vào bệnh viện??!”
Ánh mắt của Diêu Vũ Phỉ lạnh lẽo, duỗi tay chỉ vào Tô Yên, “Doãn Khôn vào bệnh viện là do cô ta gây ra, anh Long, người này giao cho anh.”
Kỳ thật Diêu Vũ Phỉ cũng không biết có phải Tô Yên đánh Doãn Khôn vào bệnh viện hay không.
Chỉ là muốn bôi nhọ một phen, mượn cơ hội này dạy dỗ Tô Yên mà thôi.
Tên đầu trọc kia đánh giá Tô Yên, “Cô ta?”
Anh Long nhớ tới bộ dạng của Doãn Khôn trong bệnh viện, nhớ tới lời hắn ta nói.
Sau đó mặt đầy sát khí dò hỏi:
“Cô là Tô Yên?!”
Tô Yên đứng đó, thành thành thật thật gật đâu “Đúng vậy.”
Anh Long không nghĩ tới nữ sinh gầy yếu này là Tô Yên, lúc ấy Doãn Khôn vẻ mặt hung ác miêu tả, còn tưởng rằng là nhân vật lợi hại nào.
Trong lòng tuy rằng cười nhạo, nhưng vẫn không thể thả lỏng cảnh giác.
Có lẽ nữ sinh này đã từng học võ, nếu không muốn đánh 7, 8 người ngã xuống, không phải là chuyện một nữ sinh nhỏ có thể làm được.
Hắn ta giơ tay, gậy sắt đập mạnh vào thùng rác.
Nắp thùng rác lõm vào một lỗ to.
“Mẹ nó, dám đánh anh em của tao, tao sẽ không khách khí chẳng quan tâm mày là nam hay nữ!”
Diêu Vũ Phỉ nhìn tình huống, biết kế hoạch đã thực hiện được.
Cô ta lui về phía sau hai bước, sau đó nở một nụ cười đắc ý, xoay người đi vào KTV.
Phòng bao KTV.
Khương Nhiên đợi trong chốc lát, Tô Yên còn chưa trở lại.
Cân nhắc, thật sự thẹn thùng?
Đứng lên định đi ra ngoài tìm người.
Vừa mới bước ra cửa, cửa sổ ngoài hành lang truyền đến một tiếng vang lớn, vô tình quay đầu nhìn lại, ẩn ẩn nghe được câu nói kia, “Tao sẽ không khách khí chẳng quan tâm mày là nam hay nữ.”
Khương Nhiên lập tức nhớ tới Tô Yên.
Sải bước đi ra ngoài.
Sống lưng Tô Yên dán vào vách tường, nhìn người đối diện khí thế rào rạt
Cúi đầu.
Yên lặng móc ra một viên kẹo, bóc vỏ, ăn.