Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 50: Khóc cười khó phân



Tư liệu của Thái Tuyền nhanh chóng được đưa tới.

Những ghi chép “ngọn nguồn” này, ở đây có tổng quản họ Tôn sắp xếp chỉnh lý cho hắn. Trong biệt thự Biệt Dã, thân phận của Tôn Thu Bì cũng giống như Dương Vô Tà ở bên cạnh Tô Mộng Chẩm vậy.

Thái Kinh vừa nhìn, lại nhất thời khóc cười khó phân.

Hóa ra Thái Tuyền lại không phải là con gái ruột của hắn.

Chuyện này đương nhiên rất hoang đường, một người làm sao ngay cả con gái của mình có phải là ruột thịt hay không cũng không nhớ được? Huống hồ với sự khôn khéo xảo trá của Thái Kinh, càng không đến mức hồ đồ như vậy.

Một kẻ đại gian đại ác, bình thường còn thông minh hơn so với người trung thành chính trực.

Nói cách khác, gian thần thông thường con xảo trá hơn so với trung thần.

Nhưng thế sự vẫn luôn có chuyện không thể tưởng tượng như vậy. Lúc ấy mặc dù nam nữ hạn chế nghiêm ngặt, cũng hết sức chú trọng luân thường cương kỷ, nhưng bởi vì bản thân hoàng đế hoang dâm lãng phí, thậm chí trên làm dưới theo, mọi người nói một đàng làm một nẻo. Kết quả là dân gian bách tính giữ nghiêm cương thường, còn những người có quyền đắc thế trong triều, chỉ cần đột nhiên hứng thú là dâm loạn với nhau, luân thường hạn chế gì đó đã sớm ném ra ngoài chín tầng mây rồi. Rất nhiều hào môn thế gia căn bản là cùng một giuộc, làm bừa làm ẩu.

Thái Kinh khi ấy có thể nói là nhân vật đắc thế. Ngoại trừ hoàng đế ra, ai có thể hạn chế quyền lực của hắn? Cho dù là thiên tử cũng chưa chắc đã không nghe lời hắn, bởi vì mất đi người này, làm hoàng đế sẽ không được thoải mái như vậy. Do đó Thái Kinh muốn làm gì thì làm, không hề e ngại, thê thiếp thành đoàn, tôi tớ như mây.

Thê thiếp đã nhiều, con cái càng nhiều không thể đếm.

Nhiều đến mức thậm chí ngay cả bản thân Thái Kinh cũng không biết rõ lắm.

Hắn không rõ, nhưng hắn không hề lơ mơ. Giống như trong cung đình có thái giám chuyên ghi chép những chuyện lớn nhỏ xảy ra, ở đây cũng có người ghi chép cẩn thận cuộc sống thường ngày, chi tiết gia đình của hắn.

Người giám sát và ghi chép những chuyện này là tổng quản Tôn Thu Bì.

Thái Tuyền chính là một “trường hợp” đặc biệt như vậy.

Nàng vốn là hậu duệ của quan coi ngục Chương Tái. Chương Tái bởi vì dâng thư trần tình với hoàng đế, nói rằng Thái Kinh tự ý đổi “luật phiếu muối”, in phiếu hủy phiếu, ra sức mưu lợi, nguy hại thiên hạ, cầm phải ngăn chặn kiềm chế hắn. Triệu Cát không chịu nghe theo, lại giao cho Thái Kinh xử lý. Thái Kinh giận dữ, tước chức quan của y, còn khắc chữ lên mặt y, đày đi sung quân, giữa đường lại độc chết. Vừa rồi khi Vương Tiểu Thạch tức giận mắng Thái Kinh diệt trừ phe đối lập, đã đề cập đến người này.

Còn về cả nhà thanh quan Chương Tái này thì đều bị cách chức làm nô lệ. Trong đó có Chương Tuyền Nhi và em ruột Chương Hương Cô, bởi vì dáng dấp tuyết ngọc khả ái, vừa may được người thiếp thứ năm của Thái Kinh là Trần Thị nhìn trúng. Trần thị cũng không có con, cho nên thu nhận làm con gái nuôi.

Lúc ấy, Chương Tuyền Nhi và Chương Hương Cô tuổi tác còn nhỏ, một người tám tuổi, còn một người bảy tuổi. Mọi người cho rằng bọn họ còn chưa hiểu chuyện, cũng không để ý đến. Trên thực tế, gia tộc Thái Kinh đã bành trướng vô hạn, tiền nhiều thế lớn, nhân số thịnh vượng. Hắn cũng không biết con trai, con gái nào là khô hay là ướt, ruột thịt hay là nhận nuôi.

Thực ra, Chương Tuyền Nhi và Chương Hương Cô đã hiểu chuyện. Bọn họ tận mắt nhìn thấy phụ thân cả nhà bị hãm hại, hiện giờ lại bán thân vào Thái gia, chịu đủ khổ cực. Vì muốn sinh tồn, bọn họ đành phải nhịn nhục khóc thầm.

Trần Thị bảo hai chị em này đổi sang họ Thái, bỏ đi một chữ cuối cùng trong tên, vì vậy thành Thái Tuyền, Thái Hương. Thế là Thái Kinh lại có thêm một đôi “con gái”.

Lâu ngày, Thái Kinh cũng quên mất đôi bảo bối này có phải thật sự do mình sinh ra hay không. Huống hồ, hắn vì tranh quyền không tiếc gạt em giết con, vì dâm dục cũng không sợ loạn luân thông gian. Thái Tuyền và Thái Hương rốt cuộc có phải “con gái” hay không đã không quan trọng nữa.

Vấn đề là, có phải là con gái của cừu gia hay không lại vô cùng quan trọng.

Còn hết sức quan trọng.

Bởi vì đây là chuyện chết người.

Hiện giờ đã tra được “kết quả”, Thái Tuyền lại là con gái của Chương Tái.

Chẳng trách vào giờ phút quan trọng này lại đâm mình một giáo. Thái Kinh thầm nghĩ đúng là nguy hiểm. Hắn là một người luôn cẩn thận. Một người trong tay nắm giữ quyền hành, lại có đầy đủ thông minh, hắn sẽ dùng nó để suy nghĩ tính toán làm thế nào để củng cố quyền lực và tài phú của mình, một việc khác mà hắn chú trọng là làm thế nào bảo toàn tính mạng, kéo dài tuổi thọ.

Hắn nghĩ đến sau này mình phải đề phòng nhiều hơn. Vương Tiểu Thạch có thể xâm nhập vào trong biệt thự, Thái Tuyền lại là nội ứng quanh năm ở bên cạnh… nếu như mình còn sơ ý, e rằng mạng già khó mà giữ được.

Đã không có mạng, còn có phú quý gì nữa? Còn nói gì đến chuyện hưởng thụ?

Cho nên, sau này hắn càng coi trọng an toàn của bản thân, càng tốn nhiều công phu, khiến cho những hiệp khách chí sĩ mưu sát hắn đều không thể thuận lợi thành công.

Đây giống như là mặt trái của việc Vương Tiểu Thạch dùng tên ép bức Thái Kinh, muốn hắn hạ lệnh thả tù nhân.

Thái Kinh cũng lập tức hạ lệnh cho Tôn Thu Bì truy xét tung tích của một tên “gian tế” khác, đó là Thái Hương.

Tôn Thu Bì lập tức lĩnh mệnh.

Cho tới nay, bởi vì hắn phát giác Thái Kinh và Thái Tuyền có chuyện ám muội, cũng không tiện cẩn thận tra xét lại lịch của Thái Tuyền. Hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, hắn biết Thái Kinh khó tránh khỏi sẽ giận lây sang hắn. Vì bảo vệ bản thân và gia đình, hắn cố sức điều tra, ngay cả gia thế lai lịch của ngũ thiếp Trần Thị cũng bị tra xét.

Có điều vào bảy năm trước, Thái Hương đã “mất tích một cách thần bí” rồi.

Thái Tuyền và Vương Tiểu Thạch chạy trốn, còn Thái Hương thì mất tích.

Tung tích hậu nhân của Chương Tái đến đây thì bị cắt đứt.

Thái Kinh biết ở trước mặt những người này, không thể tỏ ra thất bại, cho nên hắn phải cười.

Cười luôn đại biểu cho thành công và thắng lợi.

Nhưng nụ cười của hắn lại có phần khóc cười khó phân.

Cho dù là ai, đột nhiên phát hiện con gái của mình lại phản bội mình đều không dễ chịu. Huống hồ người mà hắn nuôi dưỡng nhiều năm này lại không phải là “con gái” của mình.

Còn may, tổng quản lão Tôn là một người rất thông minh, nhạy bén, hơn nữa còn hiểu ý người khác.

Hắn trình báo những tư liệu bất lợi kia đều là lén lút.

Khi Thái Kinh tra xét những tư liệu kia, Tôn Thu Bì lại liều mạng nói chuyện với mọi người. Nói chuyện không phải là đánh nhau, có lẽ không cần liều mạng, nhưng Tôn Thu Bì đúng là nói đến mức “bán mạng”.

Hắn muốn thu hút sự chú ý của mọi người, để cho Thái Kinh có thể hồi phục, che giấu.

Cũng chính vì đặc điểm này của Tôn Thu Bì, Thái Kinh mới không tiếc dùng lễ lớn mời mọc, đưa hắn khi đó đang là tổng quản của Sơn Đông Đại Khẩu Thần Thương Tôn gia đến làm đại tổng quản của phủ đệ mình.

Một trợ lý tốt đương nhiên biết lúc nào phải đứng ra thay chủ nhân làm “ác nhân”.

Mọi người đều muốn âm thầm quan sát sắc mặt của Thái Kinh lúc xem “báo cáo”, nhưng lại bị Tôn Thu Bì đông hỏi một câu, tây cười hai tiếng, nhiễu loạn tâm thần.

Một vị chủ quản tốt, vào giây phút quan trọng dĩ nhiên phải biết giúp lão bản của mình tranh thủ cơ hội “nghỉ một hơi”.

Tại thời điểm mấu chốt này, Tôn Thu Bì thà rằng mình không được thở một hơi, cũng phải nhường chủ tử thở bảy tám hơi trước rồi lại nói.

Hắn đã thành công.

Thái Kinh đã đổi sắc mặt.

Thực ra Tôn Thu Bì cũng không cần quá cực khổ, quá cố sức. Bởi vì hắn có một chủ công luôn cao thâm khó lường, vui giận không hề đổi sắc, lỡ may thất thố cũng có thể nhanh chóng khôi phục.

Thái Kinh một tay ném “tư liệu” và “báo cáo” xuống đất (đương nhiên Tôn Thu Bì sẽ lập tức thu dọn), giống như không quan tâm cười ha hả nói:

– Ta có lòng tốt giúp tham quan Chương Tái nuôi lớn con gái, hôm nay nó lại lấy oán báo ơn, cấu kết với nghịch đảng Vương Tiểu Thạch, đúng là biết người biết mặt khó biết lòng. Ta đã sớm biết nó có âm mưu, nhưng luôn cho nó cơ hội hối cải. Nó ba lần giết ta không thành, không ngờ lại cấu kết với Vương Tiểu Thạch, hôm nay trở giáo đâm ngược.

Đồng Quán hậm hực nói:

– Quá đáng hận. Tướng gia đúng là khoan dung nhân hậu, lấy đức báo oán. Bọn chúng là thứ gì chứ, dám động thổ trên đầu thái tuế. Chúng ta nên đối phó với đám nghịch tặc này như thế nào?

– Ta sẽ xin hoàng thượng bố cáo thiên hạ, xin các lộ anh hùng hảo hán, nha sai nha dịch cần phải truy bắt Vương Tiểu Thạch. Ta, Vương huynh, Đồng tướng quân và cao thủ các phái sẽ ngàn dặm truy sát Vương Tiểu Thạch và đồng đảng của hắn đang lẩn trốn.

Lúc nói đến chuyện giết người, những nếp nhăn trên mặt Thái Kinh xem ra lại có vẻ hiền lành:

– Ta sẽ truyền lệnh cho kinh kỳ, không cho phép Vương Tiểu Thạch lại bước vào kinh thành nửa bước.

Vương Phủ chợt hỏi:

– Vương Tiểu Thạch đương nhiên tội không thể tha, nhưng lần này quan binh ở hai nơi pháp trường và Phá Bản môn đều bị loạn đảng cướp tù tấn công, đám bạo dân ác tặc này một ngày không giết, kinh thành há có ngày bình an?

Thái Kinh cười hà hà, muốn nói lại thôi.

Hắn đương nhiên cũng muốn một lần diệt trừ tất cả những kẻ phản đối hắn, không chừa một mống, nhưng hắn cũng nhớ lại lời của Vương Tiểu Thạch.

Ngươi muốn truy cứu, chỉ có thể truy cứu chủ mưu.

Ta chính là kẻ chủ mưu.

Ngươi ít nhất có bảy đạo chiếu chỉ giả mạo rơi vào trong tay ta.

Chỉ cần ngươi không giữ lời, ta sẽ nhờ người trình đến chỗ thánh thượng. Cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, xem lần này hoàng thượng còn tin ngươi nữa không.

Do đó Thái Kinh rũ mắt xuống, giống như nhìn thấy góc râu của mình có một con nhện nhỏ đang giăng lưới, chỉ cười hà hà. Tôn Thu Bì lập tức nói tiếp:

– Chuyện này đương nhiên, nhưng bắt giặc phải bắt vua trước. Trước tiên bắt lấy thủ lĩnh của loạn tặc, những kẻ khác còn sợ không chém đầu từng tên sao.

Đồng Quán, Vương Phủ là nhân vật nào, đã lăn lộn trên quan trường đến mức thành tinh, làm người đến mức nhập yêu, vừa nghe đã hiểu được ba bốn phần, nhìn lại càng hiểu rõ thêm năm sáu phần, đều nói:

– Đúng, trước tiên giết chết tên đầu sỏ Vương Tiểu Thạch này rồi hãy bàn.

– Đúng vậy, Vương Tiểu Thạch chưa diệt trừ, còn lại tiểu binh tiểu tốt có giết một ngàn một vạn tên cũng không có ý nghĩa.

Lúc này Thái Kinh mới cười, cùng mọi người rời khỏi biệt thự Biệt Dã, thương nghị làm thế nào đồng loạt dâng tấu thiên tử, xin hoàng đế tự mình hạ lệnh giết chết Vương Tiểu Thạch, lại tiện thể tố cáo Gia Cát Tiểu Hoa, nói hắn cấu kết loạn đảng mưu phản, tàn hại đại thần trong triều, Thái Dương thần tiễn để lại trong biệt thự Biệt Dã chính là tội chứng tốt nhất.

Nếu nói Thái Kinh hận Vương Tiểu Thạch, không bằng nói hắn “sợ” Vương Tiểu Thạch.

Một người thần uy khó lường giống như hắn, từ trước đến nay cao cao tại thượng, nhưng Vương Tiểu Thạch mỗi lần đều có thể tiến đến gần hắn, uy hiếp hắn, khiến hắn mất hết mặt mũi.

Mặc dù với địa vị “tướng gia” đường đường của hắn, lại sợ một bình dân chợ búa như Vương Tiểu Thạch, đúng là một chuyện không thể nói nổi.

Nhưng người mà hắn hận hơn lại là Gia Cát Chính Ngã.

Hắn “sợ” Vương Tiểu Thạch, chỉ cần tìm cách đẩy Vương Tiểu Thạch ra xa ngàn dặm, sẽ không lo Vương Tiểu Thạch đối phó với hắn.

Nhưng người thật sự có thể uy hiếp hắn lại là Gia Cát Tiểu Hoa, diệt trừ Gia Cát lão nhi mới là việc khẩn cấp trước mắt.

Điểm này hắn hiểu rất rõ, vô cùng minh bạch.

Sau khi bọn họ rời khỏi biệt thự Biệt Dã, Tôn Thu Bì bắt đầu sai người thu dọn “tàn cục”, sửa chữa “tình cảnh”.

Thực ra tất cả “tình cảnh lớn”, bất kể là trước hay là sau, nhất định phải có loại người như hắn tới xử lý thu xếp, mới có thể “thượng trường (vào sân)”, “hoàn trường (toàn vẹn)”.

Hắn đặc biệt cẩn thận lần lượt thu hồi những tư liệu có liên quan đến chị em họ Thái (Chương). Hắn biết Thái Kinh nhất định sẽ còn tra xét những “tư liệu” này, nhưng lại không cho bất kỳ người nào ngoại trừ hắn có thể nhìn thấy.

Điểm này rất quan trọng. Người không hiểu điểm này, căn bản không giúp được bất kỳ “đại nhân vật” nào, cũng sẽ không cho phép hắn đến gần bên cạnh, trở thành thân tín.

Tôn Thu Bì còn tự mình đi thu hồi tờ giấy Vương Tiểu Thạch để lại, do Hắc Quang Thượng Nhân phát hiện ra.

Lúc hắn bắt được tờ giấy, còn đặc biệt dùng tay ước lượng, để ý xem thử.

Tờ giấy hơi nặng một chút.

Quả nhiên trên viền giấy có khảm một vòng lưỡi dao.

Một khi lưỡi đao khảm vào mép giấy, dĩ nhiên là có sức nặng. Cho dù tờ giấy này tùy tiện rơi xuống đất, chỉ cần không phải là đá, nhất định sẽ giống như một mũi phi tiêu cắm vào trong đất.

Thái Kinh đương nhiên sẽ không viết một tờ giấy sỉ nhục mình như thế. Kẻ địch ở trong phủ đệ của hắn tự nhiên ra vào, hoành hành phóng túng, dù sao cũng là một chuyện rất không vinh quang.

Nhưng tờ giấy lại là do Hắc Quang Thượng Nhân phát hiện ra trước, là hắn đưa cho Thái Kinh.

Sau khi Thái Kinh đọc vong, liền ném xuống trên bàn gỗ đàn rộng lớn, sau một tiếng “phụp”, tờ giấy lập tức cắm vào trong mặt bàn.

Thái Kinh đã lộ thủ đoạn, mọi người đều nhìn thấy.

Xem vậy là đủ rồi, mọi người đều rất bội phục Thái Kinh thâm tàng bất lộ, nội lực thâm hậu. Tất cả đều cho rằng, dù Vương Tiểu Thạch có thật sự bắn tên vào hắn, cũng chưa chắc đả thương được thừa tướng đại nhân.

Tôn Thu Bì thấy được tờ giấy này, lại bội phục một người khác.

Hắc Quang Thượng Nhân.

Chẳng trách hắn có thể lên làm quốc sư, còn mình chẳng qua là tổng quản của tướng phủ mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.