Vương Tiểu Thạch vẫn kéo căng nỏ, lắp tên, nhắm ngay vào Thái Kinh.
Đây là lần thứ hai hắn và Thái Kinh gặp mặt.
Không, là đối diện.
Cả người hắn đều bất động như núi.
Nhưng đó là núi lửa đang hoạt động, một ngọn núi tùy thời có thể nổ tung, không thể cứu vãn.
Thái Kinh nhìn qua người của Vương Tiểu Thạch, nhìn cung trên tay đối phương, nhìn chăm chú vào mũi tên trên cung, chân của hắn cảm thấy phát lạnh, da đầu cũng bắt đầu tê dại.
Hắn còn cảm thấy hô hấp rất gấp rút, ngực rất khó chịu, rất không thoải mái.
Có thể là do uống rượu? Nguyên nhân đáng sợ nhất cũng trực tiếp nhất, đó là hắn phải đối mặt với ba mũi tên ở trong phòng cũng lập lòe phát sáng, tùy thời có thể đâm vào trong ngực hắn.
Đây là thứ mà ngay cả “nguyên soái” (Nguyên Thập Tam Hạn) cũng không muốn, không dám, không nguyện ý đối mặt.
Hắn bắt đầu cảm thấy không cười nổi.
Nhưng lúc này nhất định phải cười.
Cười, mới không để cho người khác biết được hư thật của hắn.
Cho nên trên mặt hắn vẫn nặn ra nụ cười, nhưng nụ cười này lại rất thiếu tự tin.
Hắn cũng cảm thấy nụ cười của mình nhất định rất miễn cưỡng, cho nên hắn lập tức nói chuyện.
Nói chuyện, có đôi khi là sự che giấu tốt nhất. Trầm mặc và nói chuyện, bình thường đều là hai thái cực của che giấu.
– Ngươi giương cung lắp tên như vậy, không thấy mệt sao?
Câu trả lời của Vương Tiểu Thạch chỉ có một chữ, nhưng càng làm hắn kinh tâm hơn so với ngàn lời vạn chữ:
– Mệt.
Bởi vì hốt hoảng, cho nên hắn lại chủ động khuyên nhủ:
– Nếu mệt mỏi, sao không bỏ xuống? Một khi bỏ xuống, ngươi sẽ không còn là kẻ địch của ta, mà là bằng hữu của ta. Quan cao, lộc lớn, quyền lực, danh vị, tiền bạc của ta đều không thiếu ngươi. Huống hồ nhân tài như ngươi, ta còn cầu như khát nước. Bỏ xuống đi!
Vương Tiểu Thạch bình tĩnh nói:
– Ta mệt, nhưng ta không bỏ được.
Thái Kinh thăm dò:
– Ngươi chỉ cần bỏ xuống, ta bảo đảm nơi này không ai tổn thương ngươi, mặc ngươi tự do ra vào, bình bình an an, công danh phú quý tùy ngươi lựa chọn.
Vương Tiểu Thạch thật thà nói:
– Không.
Thái Kinh kìm nén cơn giận:
– Vậy ngươi muốn thế nào? Muốn cái gì?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Ta mạo hiểm như vậy, đương nhiên không phải muốn công danh phú quý, mà là muốn bằng hữu của ta được sống bình an tự tại.
Thái Kinh nói:
– Ngươi muốn nói…
Vương Tiểu Thạch nói:
– Pháp trường, Phá Bản môn.
Thái Kinh nói:
– Ngươi muốn bọn họ…
Vương Tiểu Thạch nói:
– Dừng công kích, bảo bọn họ trở về, giữ an toàn và tự do cho Phong Vũ lâu và nhân vật võ lâm kinh sư, thả Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu.
Thái Kinh nói:
– Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu là khâm phạm do hoàng thượng hạ chỉ xử trảm, tuyệt đối không thể tùy tiện thả ra.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Mục đích lần này của ngươi không phải là giết Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu, mà là muốn phế bỏ tất cả thế lực bạch đạo võ lâm trong kinh thành, đồng thời hủy diệt thế lực hắc đạo đối kháng với ngươi. Vấn đề là, tính mạng của ngươi quan trọng, hay là hành động của ngươi hôm nay quan trọng hơn? Ngươi hãy tự mình suy nghĩ đi!
Thái Kinh cười lạnh:
– Ngươi đang uy hiếp ta sao? Uổng cho ngươi là đại hiệp, còn làm thủ lĩnh đệ nhất bang hội Kim Phong Tế Vũ lâu trong kinh, lại dùng thủ đoạn đê hèn như vậy!
Vương Tiểu Thạch cười:
– Ta à? Đại hiệp, cám ơn! Ta luôn là người dùng ác chế ác, dùng bạo thay bạo, dùng thiện đãi thiện, tương kế tựu kế. Đối phó với ngươi, ta phải hèn hạ như ngươi mới được.
Thái Kinh cảm khái thở dài nói:
– Vạn sơn bất hứa nhất khê bôn, lan đắc khê thanh nhật dạ huyên, đáo đắc tiền đầu sơn cước tận, đường tiền khê thủy xuất tiền thôn (1). Vương Tiểu Thạch, chúng ta đề phòng ngươi, chú ý ngươi, kiềm chế ngươi, nhưng rốt cuộc vẫn không cản được ngươi.
Vương Tiểu Thạch nghe những lời này, cũng rất cảm động, buột miệng nói:
– Vào lúc này cảnh này, có cảm khái cảm ngộ này, quả không hổ đệ nhất nhân đương triều. Chỉ là đồng đạo nơi pháp trường và Phá Bản môn đang tràn ngập nguy cơ, ta cũng không thể chờ ngươi nghĩ lâu.
Thái Kinh suy nghĩ sâu xa nói:
– Chuyện lớn như vậy, ta phải xin chỉ thị của hoàng thượng…
– Không.
Vương Tiểu Thạch cắt lời:
– Ngươi quyết định được, cũng ngăn cản được. Nếu không, ta, mệt rồi…
Sau đó cặp mắt thâm thúy sáng ngời của hắn nhìn chằm chằm vào Thái Kinh, nói:
– Ta cũng là người, ta cũng sẽ mệt. Sau khi ta mệt, đành phải buông tay…
Thái Kinh nhìn chăm chú vào hắn, chỉ cảm thấy trái tim trầm xống.
(Tên của Vương Tiểu Thạch, hắn tránh được không?)
(Công kích của Vương Tiểu Thạch, người trong tay hắn có thể kiềm chế được không?)
(Uy lực của Thái Dương thần tiễn mạnh đến đâu? “Thương Tâm tiểu tiễn” của Vương Tiểu Thạch phối hợp với Truy Nhật thần tiễn và Xạ Nhật thần nỏ, lực sát thương lớn bao nhiêu?)
(Nghĩ đến hòn đá kia của Vương Tiểu Thạch, trái tim của hắn cũng phát lạnh.)
(Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Vương Tiểu Thạch, tim của hắn lại đông thành băng.)
(Hắn có nên hạ lệnh ngừng phục kích hay không?)
(Nếu như hắn hạ lệnh dừng tất cả kế hoạch lại, Vương Tiểu Thạch liệu có giết hắn hay không?)
(Hắn có tránh được tên của Vương Tiểu Thạch hay không?)
Cung của Vương Tiểu Thạch kéo căng, tên còn chưa phát, nhưng “tâm tiễn” đã phát ra.
Hắn đã “thương” tâm của nhất đại quyền tướng đương triều Thái Kinh.
Tín tâm (lòng tin).
(Nhưng bản thân Vương Tiểu Thạch thì sao?)
(Hắn có thật sự bình tĩnh như vậy hay không?)
(Trong vòng vây của những cường địch như Diệp Thần Du, Nhất Gia, Thiên Hạ Đệ Thất, cho dù Thái Kinh lập tức hạ lệnh ngừng phục giết nhân sĩ chính nghĩa võ lâm trong kinh, nhưng an nguy của chính hắn thì sao?)
(Hắn có thể sống sót rời khỏi đây sao?)
(Hay là, hắn vốn đã không định sống sót ra ngoài?)
Vương Tiểu Thạch vẫn giương cung lắp tên, nhắm vào Thái Kinh, tay và tên nhọn vững như tảng đá.
Người hắn bất động như núi.
Tâm của hắn thì sao? Cũng cứng như sắt đá sao?
Thái Kinh bày ra hai cái bẫy.
Hắn hạ lệnh giết Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu tại pháp trường là giả, chém đầu hai người tại Phá Bản môn lại rất chân thực.
Nhưng ý định của hắn là một lưới bắt hết thế lực võ lâm đối địch trong thành, để cho bọn họ (ít nhất cũng liên lụy đến tập đoàn Hữu Kiều) tàn sát lẫn nhau.
Có điều, dụng ý thực sự của hắn vẫn là thừa dịp này lập kế diệt trừ Vương Tiểu Thạch.
Thế nhưng, Vương Tiểu Thạch và đám cao thủ của Phong Vũ lâu, Thiên Cơ tổ, hai đảng Phát Mộng, Liên Vân trại lại tương kế tựu kế, chia thành hai nhóm nhân mã, phân biệt cứu Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu tại Phá Bản môn và pháp trường.
Thực ra, chủ lực lớn nhất của bọn họ vẫn nằm ở Vương Tiểu Thạch.
Mọi người thu hút sự chú ý của Thái Kinh và cao thủ bên cạnh, Vương Tiểu Thạch thừa dịp này giết vào Hoàng Long, xông vào biệt thự Biệt Dã (nếu như Thái Kinh ở lại phủ tướng gia, cho dù Vương Tiểu Thạch có đại thần thông cũng không thể trà trộn vào được. Nhưng Thái Kinh muốn trực tiếp chỉ huy hành động lần này, nhất định phải trấn giữ tại biệt thự Biệt Dã ở gần pháp trường và Phá Bản môn. Cộng thêm Vương Tiểu Thạch trăm phương ngàn kế an bài, kết hợp với nội ứng do Gia Cát tiên sinh mai phục từ trước, Vương Tiểu Thạch, Lương A Ngưu, Hà Tiểu Hà đã thuận lợi lẻn vào), trực tiếp khống chế Thái Kinh.
Còn lại, Vương Tiểu Thạch có hai con đường.
Thứ nhất là thừa cơ hội tốt này giết chết Thái Kinh.
Thứ hai là uy hiếp Thái Kinh thả Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, cũng miễn truy cứu định tội với quần hùng trong kinh thành.
Có điều đối với Vương Tiểu Thạch, hai con đường này đều không phải là “đường sống”.
Cho dù giết chết Thái Kinh, phải đối mặt với đám cường địch Nhất Gia, Diệp Thần Du, Thiên Hạ Đệ Thất liên thủ, Vương Tiểu Thạch quả thật không có cơ hội sống.
Cho dù Thái Kinh thả Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu, nhưng có thể bỏ qua cho hắn sao?
Hắn đã cưỡi lên lưng hổ.
Đối mặt với Thái Kinh, mà tính mạng của Thái Kinh đang nằm dưới mũi tên nhọn trong tay hắn, hắn không nhịn được toàn thân khẽ run lên vì kích động và kích thích.
Giết Thái Kinh, đây là một chuyện danh động thiên hạ.
Giết Thái tướng, đây là công đức phi thường.
Giết Thái Kinh, đây là một chuyện thay đổi lịch sử…
Có nên buông tay, bắn tên, giết chết tên quyền tướng Thái Kinh gây họa xã tắc, đảo điên thiên hạ này? Hay là nhẫn nhục chịu đựng, suy nghĩ vì đại cục, chỉ uy hiếp Thái Kinh thả Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu, đồng thời miễn đi tội danh của các lộ anh hùng trong võ lâm, để kinh sư có một khoảng thời gian yên bình?
Ngươi nói sao?
Chú thích:
Trích từ “Quế Nguyên Phô” của nhà thơ Dương Vạn Lý thời Nam Tống.
Tạm dịch: (fishscreen)
Dãy núi ngăn cản khe nước chảy
Khiến cho nước suối ồn ngày đêm
Chảy về phía trước nơi chân núi
Dòng nước đường đường đến trước thôn
Trong dãy núi có một khe suối, dãy núi ngăn cản nước trong khe không cho chảy về phía trước, khiến cho dòng nước giữa núi ngày đêm không ngừng náo động; nhưng rốt cuộc vẫn không ngăn được dòng nước, đến khi nó chảy đến nơi tận cùng của chân núi, tiếng nước ồn ào đã hoàn toàn biến thành dòng nước mạnh mẽ, vui vẻ thông suốt chảy đến trước thôn.
Người thời nay dùng bài thơ này để ví von không thể ngăn được trào lưu của thời đại, tất cả hành vi trái với trào lưu chẳng những không có tác dụng, hơn nữa chỉ tạo nên hỗn loạn quấy nhiễu mà thôi.