Kỳ Thực Không Phải Ta Muốn Biến Cong

Chương 4: Hoàng thượng giá lâm



Bên trong lư hương thiêu đốt hương liệu không biết tên, dị thường dễ ngửi. Nhưng ta bây giờ không có tâm tình đi nghiên cứu nó, ta đờ đẫn nằm trên giường, biểu tình ngây ngốc nhìn chằm chằm nóc giường vàng sậm, cảm giác thế giới đều là màu xám tro, cảm giác sẽ không tái yêu! Hóa ra ta không tên “Hàn Thanh (清)”, mà tên “Hàn Thanh (青)”, kém có một chữ a! Hu hu ~ lão tặc thiên này! Nghĩ đến việc ta một thiếu nữ xinh đẹp thanh xuân vô địch đến từ thế kỷ 21, còn chưa khai huân, liền bỗng dưng đi tới nơi cổ đại không biết tên này, ức, xin hãy quên đi việc trước đó ta hết sức phấn khởi. Thế này là đủ đáng thương rồi, mà hắn lại, lại, lại để cho ta chuyển kiếp thành nam, còn là một tên con nhà giàu háo sắc, vô học, nam nữ thông ăn danh tiếng kém không phải chỉ một chút xíu, tuy rằng gương mặt bên trong gương đồng này cũng không tệ lắm, nhưng mà, nhưng mà không có cái rắm gì dùng!

Một trận tiếng bước chân vội vàng vang lên, ta nằm ở trên giường vẫn không động đậy.

“Hoàng nhi a, ngươi đây là thế nào a, khó chịu chỗ nào sao? Đến đây, mau nói cho mẫu hậu.” Thái hậu mặt đầy thương tiếc nhìn ta. Bàn tay trơn nhẵn nắm thật chặt tay ta, nhẹ nhàng vỗ.

Không biết ta xúc động cái dây thần kinh yếu ớt nào, ta cầm lại tay nàng, nhìn cặp mắt tràn đầy cưng chiều cùng lo lắng kia, trong lòng tràn đầy chua xót, hận không thể đem tất cả ủy khuất đều phát tiết ra ngoài, ta nhào vào trong lòng Thái hậu gào khóc. Không biết khóc bao lâu, cảm giác hô hấp đều khó khăn mới dừng lại, qua một phen phát tiết, trong lòng buông lỏng không ít.

Ta ngẩng đầu, đối diện cặp mắt sưng đỏ kia của Thái hậu, nhìn nàng mặt mũi tiều tụy, ta toàn thân chấn động một cái. Ta có cái gì mà bi thương, ta chuyển kiếp tới, vốn chính là có thêm một cái mạng, có một mẫu thân đau ta như vậy, bản thân càng là muốn tiền có tiền, muốn người có người, muốn thân phận có thân phận, còn có cái gì không biết đủ. Trước mắt vị mẫu thân hiền lành này, ngay cả con trai mình đã sớm chầu trời cũng không biết, còn đem toàn bộ tình yêu vô tư kia của nàng đưa cho tên kẻ trộm như ta, ta có lý do gì mà không hảo hảo hồi báo nàng? Không phải tất cả mọi người đều sẽ vô tư để cho ngươi đi tùy ý phung phí tình yêu của bọn họ, chỉ có người yêu thương ngươi mới sẽ đối tốt với ngươi, sống phải biết đủ, phải đối đãi tử tế với người yêu thương mình, ta nghĩ, ba mẹ ở hiện đại, nhất định cũng muốn ta trôi qua vui vẻ đi. Từ nay về sau, ta phải thay thế con trai nàng tới hảo hảo hiếu thuận nàng.

Nghĩ thông suốt những thứ này, ta nghẹn ngào giơ ngón tay lên, lau đi nước mắt khóe mắt Thái hậu, vô cùng áy náy nói: “Để cho mẫu hậu lo lắng, hài nhi không sao, khả năng là trúng độc đầu kích thích, để cho tâm tình thất thường mới sẽ như vậy.”

“Chẳng lẽ là độc còn sót chưa tẩy sạch, mau truyền thái y!” Thái hậu mặt khẩn trương nói.

“Không có việc gì, hài nhi đã tốt hơn nhiều, mẫu hậu không cần khẩn trương, hài nhi về sau nhất định hảo hảo làm người, không để mẫu hậu lo lắng.” Ta lau khô nước mắt, hơi nhếch mép một cái, lộ ra một nụ cười.

Thái hậu cũng theo đó lộ ra nụ cười đầu tiên trong suốt nhiều ngày vừa qua, nháy mắt cả phòng sáng ngời. Người đẹp quả nhiên vẫn là để cho người ta cảnh đẹp ý vui. Trong khi ta cùng Thái hậu nhỏ giọng tán gẫu, một loạt tiếng bước chân vang lên.

“Hoàng thượng giá lâm!” Một âm thanh nghe như gian tế vang lên.

Đang lúc ta chuẩn bị lần mò cấp hắn quỳ xuống, Thái hậu kéo ta lại, quở trách: “Ngươi con khỉ này, khi nào thì quy củ như thế, đã nói huynh đệ nhà mình, thời điểm không người ngoài đừng có làm mấy nghi lễ xã giao.”

“Ha ha, mẫu hậu nói đúng, đã sớm miễn những thứ lễ hỏi phí hơi giả dối cho đệ, chẳng lẽ sinh cái bệnh, đem đầu Thanh đệ cháy hỏng rồi.” Ta ngẩng đầu, nhìn thấy một suất ca mày kiếm mắt sáng, anh vũ bất phàm, mặc một thân y phục tương tự hán phục nền đen thêu hoa văn màu vàng, đầu đội kim quan, bước gấp tới, nở nụ cười.

Ta giật mình, thuận thế tiếp lời: “Hoàng huynh nói phải, đệ lần này từ hôn mê tỉnh lại, quả thật cảm giác đầu óc mông lung, rất nhiều chuyện đều không nhớ được.” Ta thuận thế làm ra vẻ mặt ảo não.

“Hoàng nhi còn có chỗ nào không thoải mái, mau truyền thái y!” Thái hậu mặt khẩn trương hỏi. Ta bắt đầu nhức đầu, bà mẹ cổ đại này của ta cái gì cũng tốt, chỉ là thích động một chút là kêu thái y, aiz.

Hoàng thượng lộ ra mặt trầm tư, nói: “Vậy Thanh đệ liền ở trong cung ở thêm chút thời gian dưỡng bệnh, cũng bồi bồi mẫu hậu nhiều hơn, cần gì cứ việc nói, chúng ta là huynh đệ ruột thịt, không cần cố kỵ thứ khác.”

“Tạ hoàng huynh!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.