[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 43



“Thay hình đổi dạng?” Long Thiên Lý giật mình nhìn Tiểu Tứ Tử, thái độ hoài nghi, “Có thể làm sao?”

“Tất nhiên là có thể làm!” Tiểu Tứ Tử ngồi xuống, nói với Long Thiên Lý, “Ngươi đừng lo công phu luyện không thành, nhưng là, ngươi phải có khí thế mạnh mẽ!”

Long Thiên Lý nháy mắt mấy cái, hỏi, “Cái kia, khí thế?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, nhìn nhìn quần áo Long Thiên Lý, “Từ người ngươi mà nói đi, ngươi không phải quan viên sao? Không có quan phục?”

“Ách, có thì có…… Bất quá, lớn một chút.” Long Thiên Lý nhỏ giọng trả lời.

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Kia, vì cái gì không sửa nó lại nhỏ một chút?”

Long Thiên Lý mặt đỏ, một lúc lâu sau cũng không nói ra lời.

Tiểu Tứ Tử tò mò nhìn hắn, khó hiểu hỏi, “Làm sao vậy?”

Vẫn là Long Lượng phía sau giúp hắn trả lời, “Tiểu công tử a, ngươi có điều không biết, thiếu gia nhà ta là không có tiền!”

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc nhìn nhau, “Không có tiền?”

“Huyện quan mỗi tháng bổng lộc hữu hạn.” Long Thiên Lý cười gượng hai tiếng, nói, “Ta mua một chút sách, lại cứu tế người nghèo một ít, sau đó liền phát hiện không còn tiền, lại ngại không muốn trong nhà biết.”

Tiểu Tứ Tử theo dõi hắn thật lâu, mới nói ra một câu, “Tiểu am thuần nha.”

“Ân?” Long Thiên Lý giương mắt nhìn Tiểu Tứ Tử.

“Cái kia…… Ngươi thực sự, hảo vô dụng a.” Tiểu Tứ Tử trừng mắt nhìn, nói.

Long Thiên Lý nháy mắt bị đả kích, vẻ mặt ỉu xìu thở dài, Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm vỗ vỗ vai hắn, “Kì thật ta cũng vậy nha, ta lớn như vậy, bản thân cũng không có gì đáng giá đâu. Bất quá sau một lần giúp đỡ tri phủ Hồ Châu bắt được người có mưu đồ tạo phản, hoàng thượng bởi chúng ta lập công phá án, thưởng cho mỗi người chúng ta một ngàn lượng hoàng kim, ta có tiền, có thể cho ngươi mượn trước, chờ ngươi có tiền thì trả lại ta là được rồi!”

Long Thiên Lý mở to hai mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi thật giỏi nha, nhỏ như vậy mà kiếm được một ngàn lượng vàng a?”

Tiểu Tứ Tử có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói, “Ta cũng là lần đầu tiên làm bộ khoái, cho nên nói, tiểu am thuần ngươi phải tự tin lên!” Tiểu Tứ Tử theo ghế nhảy xuống, đưa tay tiếp nhận Tiểu Thiên Thiên trong tay Tiêu Lương, nói với Long Thiên Lý, “Chúng ta đi mua xiêm y đi? Thuận tiện ta cũng muốn mua cho bảo bối một ít quần áo cùng ít tã.”

“Ta đi chuẩn bị xe ngựa!” Thanh Ảnh xoay người ra ngoài chuẩn bị xe, theo sau, Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu Thiên Thiên, cùng Tiêu Lương, Long Thiên Lý, Long Lượng, còn có Thạch Đầu chui vào xe ngựa. Thanh Ảnh đánh xe, Xích Ảnh cưỡi ngựa đi một bên, Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh vẫn như cũ âm thầm đi theo, mọi người ra khỏi nha môn tri phủ, náo nhiệt đi trên đường Huy Châu phủ.

“Tiểu Tứ Tử, ta nên mặc quần áo gì nha?” Long Thiên Lý hỏi Tiểu Tứ Tử, “Ta gầy như vậy, mặc cái gì cũng rất khó coi.”

Tiểu Tứ Tử đưa tay bóp bóp cánh tay Long Thiên Lý một chút, lắc đầu thở dài, tâm nói, thư sinh này cùng phụ thân giống nhau, cánh tay hảo gầy nha, trên người cũng không có mấy lượng thịt.

“Ân… Nếu gầy, hẳn là mặc xiêm y màu đen đi?” Tiểu Tứ Tử giương mắt nhìn Tiêu Lương, “Có phải hay không nha, Tiểu Lương Tử?”

Tiêu Lương dở khóc dở cười, hắn có chút lo lắng cho Long Thiên Lý, đem chính mình cho Tiểu Tứ Tử thay đổi, thật đúng là không biết biến thành bộ dáng gì nữa, liền gật gật đầu, nói, “Quần áo màu sắc đạm nhạt dễ dàng làm người có vẻ thực suy nhược, màu đen thoạt nhìn đỡ hơn một chút.” (= =” *chỉ tay* anh đúng là trọng sắc mà)

“Xem đi?!” Tiểu Tứ Tử cười hì hì nói, “Vậy đổi thành một thân màu đen đi, nếu còn gầy nữa, có thể nhét chút gì lên người, sau đó sửa sang lại tóc, đổi thành kiểu tóc của quân nhân, lại đeo thêm một binh khí!”

“Binh khí?” Long Thiên Lý liên tục xua tay, “Binh khí nó biết ta nhưng là ta không biết nó a, mang theo thứ gì đừng đâm phải người nhà là tốt rồi.”

Tiểu Tứ Tử nhìn thấy dáng vẻ hắn như vậy liền nhăn mặt, nói, “Không tiền đồ!”

Tiểu Thiên Thiên trong lòng cũng không tán thành Long Thiên Lý, “Bá lạp bá lạp” hai tiếng.

Long Thiên Lý khó xử, “Nhưng là ta thật sự không được a.”

“Không mang bên người làm sao có thể thay đổi bộ dáng a!” Tiểu Tứ Tử cười hì hì nói, “Có binh khí có thể uy hiếp người khác, thoạt nhìn cũng thực uy vũ!”

Long Thiên Lý nghĩ nghĩ, cảm thấy có đạo lý.

Tiêu Lương ở một bên dở khóc dở cười, nhích lại gần hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, có nặng hay không, ta ôm Thiên Thiên cho ngươi?”

Tiểu Tứ Tử ôm thiên thiên cười tủm tỉm, “Không sao, bằng không nó lại khóc a.”

Lại nhìn Tiểu Thiên Thiên, chỉ thấy nó hai bàn tay nắm lại thành quyền, gắt gao cầm cổ áo Tiểu Tứ Tử, nhìn Tiêu Lương, như là nói — ta mới không cần đi, tuyệt đối không đi!

Tiêu Lương bất đắc dĩ, đành đưa tay sờ sờ đầu nó, đem Tiểu Tứ Tử ôm lại đây, làm cho hắn dựa vào mình, ngồi thoải mái một chút.

Long Thiên Lý thấy Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương bộ dáng thân mật, trên mặt hơi hơi phiến hồng, cúi đầu không nói.

Rất nhanh, xe đi đến tiệm may khá lớn ở Huy Châu phủ, Tiểu Tứ Tử chờ mọi người xuống xe, cũng vỗ vỗ Thạch Đầu bị dồn trong xe nãy giờ, kêu nó đi xuống, Tiểu Tứ Tử nói sẽ mua cho nó một cái khăn quàng cổ mới.

Thạch Đầu tuy rằng là sủng vật, nhưng là Tiểu Tứ Tử vẫn luôn mang trên cổ nó một cái khăn quàng cổ to hình tam giác, hoa văn khác nhau. Tiêu Lương buồn bực vì cái gì mà phải mang thứ này, Tiểu Tứ Tử còn thực nghiêm túc nói, “Nếu có một con trảo li khác thì sao? Đến lúc đó không phân biệt được liền không xong!”

Tiêu Lương không nói gì, võ lâm trung nguyên này chỉ sợ cũng chỉ có tiểu Thạch Đầu vẫn là trảo li. (Ta nghĩ ý Tiêu Lương nói Thạch Đầu bự như vậy nhìn giống hùng hơn)

Vào tiệm may, lão bản lập tức nhiệt tình ra đón, ông là người làm ăn, vừa thấy mấy người này liền biết lai lịch không nhỏ, liền xoa xoa tay, hỏi, “Mấy vị, có gì phân phó? Muốn mua quần áo? Mới đây có ra một kiểu, có muốn thử nhìn qua hay không nha?”

Tiểu Tứ Tử cười gật gật đầu, nói, “Muốn, ông chủ a, ta muốn quần áo màu đen, hoặc là…… Ân, chính là màu sắc đậm một chút, có thể làm cho người ta mặc vào thoạt nhìn cao lớn uy mãnh!”

Lão bản nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, lại nhìn nhìn Tiêu Lương phía sau hắn, hai ảnh vệ, xoay mặt, chỉ thấy một thư sinh…… Nhìn có chút quen mắt, còn có một tiểu thư đồng. Lão bản gật gật đầu, hỏi Tiêu Lương cùng hai ảnh vệ phía sau, “Ba vị, vị nào mặc? Ta tìm bộ thích hợp.”

Tiêu Lương cùng hai ảnh vệ nhìn nhau, đều lắc đầu, giơ tay vỗ vỗ bả vai Long Thiên Lý đang mặt đỏ tai hồng đứng kế bên, nói, “Là hắn mặc.”

Lão bản giương miệng sửng sốt cả buổi, liền nói, “Ách… Nếu vị công tử này mặc, thì áo dài màu trắng, màu xanh đều có vẻ thích hơp, chúng ta nơi này có rất nhiều màu để lựa chọn, vừa nhẹ lại thanh lịch, thực thích hợp với người đọc sách!”

Tiểu Tứ Tử khoát tay chặn lại, còn nghiêm túc nói, “Không cần, ta lấy màu đen, lấy loại nào mặc vào trông cao lớn uy mãnh ấy!”

Lão bản dở khóc dở cười, nhưng là bất đắc dĩ, liền gật đầu, kêu tiểu nhị lấy hai cái giá quần áo quân nhân đến.

Quần áo đẩy ra, lão bản giới thiệu cho Tiểu Tứ Tử bọn họ, này là mẫu mới, này là đại tướng quân, này là bộ khoái trong nha môn, này là đại hiệp hay mặc.

Tiểu Tứ Tử đứng trước cái giá quay a quay, chọn hai kiện quần áo, nghe nói là tướng quân uy vũ hay mặc, liền lấy đưa cho Long Thiên Lý, nói, “Tiểu am thuần, ngươi thay thử xem!”

Long Thiên Lý tiếp nhận quần áo có chút choáng váng, nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, quần áo này…… Hảo lớn a!”

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Không sợ, ngươi trước cứ mặc thử đi!”

“Nga.” Long Thiên Lý chạy tới thử quần áo.

Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, hỏi lão bản, “Lão bản nha, nơi này có hay không bán quần áo của tiểu oa nhi a?”

Lão bản cúi đầu nhìn nhìn tiểu bảo bảo đáng yêu trong lòng Tiểu Tứ Tử, nhanh nhẹn gật đầu, “Có, có!” Vừa nói vừa lấy ra một đống quần áo màu sắc rực rỡ, đưa cho Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử đang chọn thử, lão bản kia chơi với Tiểu Thiên Thiên, vừa cười nói, “Oa nhi này lại [què] là mệnh hỏa [huǒ] sao?”

Tiểu Tứ Tử sửng sốt, xoay mặt nhìn lão bản, “Cái gì thiếu [quē] tiền [huò] a?”

Lão bản nở nụ cười, đưa tay chỉ chỉ cái ngân khóa trên cổ oa nhi, nói, “Ngân khóa này phía trên khắc hỏa thiêu tường vân, là chuyên môn cấp cho mấy đứa nhỏ thiếu hỏa mang, hẳn là thỉnh trên Nam Sơn vô lượng Lưu đại tiên cấp cho đi?”

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc nhìn nhau một cái, Tiêu Lương hỏi, “Ông chủ, ngân khóa này có thể nhìn ra là của Lưu đại tiên gì đó sao?”

Lão bản cầm ngân khóa nhìn nhìn, gật đầu, “Các ngươi xem, nơi này có dấu hiệu của hắn nha!”

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương tiến lại gần nhìn kĩ, chỉ thấy phía dưới ngân khóa, có hai chữ — Vô Lượng.

“Đây là Vô Lượng quan.” Lão bản cười nói tiếp, “Vô Lượng quan này rất lợi hại a, Lưu đại tiên nhi trừ tà phục quỷ cái gì mà không làm được, am hiểu nhất chính là coi tướng số cho bọn nhỏ. Hắn có thể chế tạo ra bảo khí bán ra, được hoan nghênh nhất là loại khóa này, bình thường đứa nhỏ ngũ hành đều thiếu giống nhau, người nào thiếu cái gì thì mua thêm cái đó! Đứa nhỏ này dùng loại ngân khóa đắt tiền này, nhiều người dùng đều là áo lí bên trong, loại ngân khóa này, chỉ có nhà có tiền mới mua được.”

Tiểu Tứ Tử vừa nghe liền cao hứng, xoay mặt nhìn Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, chúng ta xem như có manh mối, lát nữa chúng ta đi Vô Lượng quan xem thử, lưu đại tiên kia nói không chừng là nhận được mẫu thân đứa nhỏ này nha.”

Tiêu Lương cũng gật gật đầu, nói, “Ta cảm thấy mẫu thân của thiên thiên rất có thể đã đưa nó tới chỗ lưu đại tiên coi tướng số, sau đó trên đường về mới bị cướp! Chắc là lúc nàng làm xong mọi việc trở về.”

Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Tiểu am thuần coi như còn chút phúc khí, xuất hiện là có manh mối.”

Khi nói chuyện, chỉ thấy tấm rèm chỗ thử quần áo kéo ra, Long Thiên Lý kéo ống quần dài rộng đi ra, vẻ mặt đáng thương nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử a, quần áo này quá lớn, mặc hảo dọa người!”

Tiểu Tứ Tử thì thấy rất thích thú, liền “khụ khụ” vài cái thanh thanh cổ họng, nói tiếp, “Tiểu am thuần nha, ngươi có biết chính mình vì cái gì không có lực uy hiếp không?”

Long Thiên Lý lăc đầu.

“Bởi vì ngươi rất đơn bạc nha!” Tiểu Tứ Tử nói xong, kêu chưởng quầy đi lấy vải vụn cùng sợi bông đến, sau đó liền hướng tay áo cùng ngực Long Thiên Lý mà nhét vào. (= =”” *hắc tuyến*)

Trong chốc lát, quần áo Long Thiên Lý được chỉnh lại đưa đến, bên trong nhồi thêm sợi bông, cánh tay cũng thô, chân cũng thô, chính là một thứ nguyên lai vẫn không đổi, cổ vẫn còn rất nhỏ.

“Ân, như vậy thoạt nhìn khí thế hơn!” Tiểu Tứ Tử vừa nói, vừa quay qua chưởng quầy, “Quần áo này muốn một bộ, ngươi làm cho bên trong quần áo hắn dày lên một chút, hắn lần sau mặc vào, muốn không có bông, cũng phải hiệu quả như vậy nha!”

Lão bản vui vẻ nhận, theo sau, Tiểu Tứ Tử cầm lấy mấy cái áo khoác nhỏ nhỏ xinh xinh cấp cho Tiểu Thiên Thiên, đối Long Thiên Lý đang vất vả thay quần áo vẫy vẫy tay, “Tiểu am thuần, chúng ta đi, đi Vô Lượng quan xem thử.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.