[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 9



“Có thể là nha đầu mà hôm nay gặp được trong tửu lâu.” Tiêu Lương thấp giọng nói.

“Nha đầu kia quả nhiên là có vấn đề.” Triệu Phổ lấy tay sờ sờ cằm, “Lại biết Lui Cốt Công, buổi tối lẻn vào nơi này tìm ngươi cùng Tiểu Tứ Tử, người này đến tột cùng là có ý gì.”

“Vương gia…… Khinh công, thân hình hắn cùng với bóng đen bay ra từ biệt viện kia không quá giống nhau.”

Triệu Phổ gật gật đầu, “Xác thực, mặc dù có thể dùng Lui Cốt Công phóng đại cơ thể, nhưng cảm giác vẫn thực không đồng dạng.”

Tiêu Lương ở bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn Triệu Phổ, “Thực cảm thấy Vương Nhất Phách bị chết thật kì quái.”

“Nếu đã bị người theo dõi, các ngươi trước hết phải biết cẩn thận a.” Triệu Phổ nói xong, đứng lên, vỗ vỗ Công Tôn, “Thân ái, đi thôi.”

Công Tôn nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử đang ngủ say sưa trong lòng, có vài phần không nỡ, giơ tay nhẹ nhàng mà kéo tay Tiểu Tứ Tử ra, Tiểu Tứ Tử đột nhiên liền nhíu nhíu mày.

“Ân……” Sau đó lại khẽ hừ một tiếng, Tiểu Tứ Tử một phen ôm Công Tôn, liều mạng hướng vào trong lòng Công Tôn cọ cọ, tựa hồ như còn có chút sốt ruột, “Phụ thân……”

Công Tôn làm sao buông tay được a, ôm Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng mà vỗ vỗ, quay đầu lại nhìn Triệu Phổ cùng Tiêu Lương.

Tiêu Lương cười cười, nói, “Đêm nay tiên sinh cứ ngủ ở đây vậy, đợi trời gần sáng, ta sẽ đánh thức tiên sinh.”

Công Tôn gật đầu, có chút xin lỗi nhìn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ vỗ vỗ bả vai hắn, rồi dựa vào bên cạnh hai phụ tử họ, cùng Công Tôn và Tiểu Tứ Tử ngủ.

Tiêu Lương đến chiếc giường đối diện nằm xuống, cười khổ. Hôm nay thật vất vả mới lấy được cái cớ trời lạnh, lừa Tiểu Tứ Tử nằm ngủ chung với hắn…… Nếu như có một ngày, Tiểu Tứ Tử khi ngủ kêu tên hắn, thì dù có nằm mơ hắn cũng sẽ cười……

Ngày hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, Công Tôn tỉnh dậy, thật cẩn thận đem tay Tiểu Tứ Tử ở bên hông mình dời đi, sau đó đắp lại chăn cho hắn. Công Tôn hôn lên trán Tiểu Tứ Tử một cái, nhéo nhéo tay hắn, đi theo Triệu Phổ cùng nhau trở về gian phòng.

Tiêu Lương tiễn bước hai người, rồi ngồi xuống bên giường, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử mặt mũi đỏ bừng, khóe miệng còn mang theo ý cười, cúi đầu, ở quai hàm nộn nộn của hắn hôn một cái.

Chờ ánh mặt trời lên cao, Tiêu Lương ngồi ở bàn bên cạnh lau đao, Tiểu Tứ Tử hừ hừ hai tiếng, mở mắt.

Tiêu Lương buông đao, nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tỉnh?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử đứng lên, ngồi trên giường dụi dụi đôi mắt.

“Ngủ có ngon không?” Tiêu Lương hỏi hắn.

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, sau lại nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhìn Tiêu Lương nói,”Tiểu Lương Tử, ngươi biết không, tối hôm qua ta nằm mơ thấy phụ thân đó.”

Tiêu Lương đi qua ngồi bên cạnh hắn, “Thật sự?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Ta mơ thấy phụ thân đến ngủ với ta, trước khi đi còn hôn ta nữa.”

“A……” Tiêu Lương có chút buồn cười, tiểu ngốc tử này cũng sâu sắc a.

Tiểu Tứ Tử nói xong, bắt đầu mặc quần áo.

“Sớm như vậy mà đi đâu?” Tiêu Lương hỏi hắn.

“Ân!” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Chúng ta chẳng phải cần đi nha môn sao. Từ hôm nay trở đi ta đã là bộ khoái, không thể ngủ nướng như vậy nữa. Mặt khác, ta cũng muốn giảm béo.” Tiểu Tứ Tử vẫn rất để ý đến chuyện Tiêu Lương nói hắn béo ngày hôm qua.

“Giảm béo?” Tiểu Tứ Tử nói một câu mà làm cho Tiêu Lương hoảng sợ, tâm nói ngươi nếu rớt xuống một hai lạng thịt, thì Công Tôn kia còn không giết ta a?

Tiểu Tứ Tử mặc xong quần áo, tiểu nhị đưa nước tới, để Tiểu Tứ Tử rửa mặt, Thạch Đầu lại mò tới, ở trên đùi hắn cọ cọ, kêu hai tiếng.

“Thạch Đầu, có phải đói bụng hay không nha?” Tiểu Tứ Tử vừa hỏi, vừa đưa tay vỗ vỗ lên cái đầu xù lông của nó, “Mang ngươi đi ăn điểm tâm, sau đó, chúng ta lại đến nha môn nha, lam bộ khoái!” Nói xong, Tiểu Tứ Tử vẫy tay với Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, đi thôi!”

Hai người đi trên đường, mới biết được trong nhà Huyện ông đã lập linh đường. Mọi người toàn thành Hồ Châu gần như đã biết chuyện Vương Nhất Phách đã chết. Tâm tính mọi người đều mâu thuẫn, cùng lúc, cảm thấy Vương Nhất Phách đã làm nhiều việc ác, chết rồi thì bao người hả dạ, nhưng về phương diện khác, cảm thấy hắn tuổi còn trẻ, liền như vậy mà chết thì thật đáng tiếc.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đi vào tửu lâu ăn điểm tâm, Tiểu Tứ Tử cho lấy cho Thạch Đầu vài cái bánh bao, còn mình thì chỉ ăn một chén hoành thánh.

“Cẩn nhi, sao chỉ ăn mỗi hoành thánh thôi a?” Tiêu Lương có chút sốt ruột, “Như thế này nếu đói bụng thì biết làm sao bây giờ?”

“Đói bụng thì mới có khả năng gầy đi a.” Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn Tiêu Lương một cái, nhỏ giọng nói thầm.

“Đói bụng rất khó chịu.” Tiêu Lương nói, “Như vậy đi, ngươi ăn thêm một cái bánh bao nhân rau cũng tốt a, bánh bao nhân rau không nhiều thịt, nhưng có thể phòng đói a.”

Tiểu Tứ Tử kiên định lắc đầu, tự nhéo nhéo cánh tay mình, “Béo muốn chết.”

Tiêu Lương dở khóc dở cười, vén tay áo của mình ra, đưa cánh tay mình ra so cùng cới Tiểu Tứ Tử, nói, “Ngươi xem a, ta so với ngươi còn thô hơn nhiều như vậy, ngươi một chút cũng không béo a!”

Tiểu Tứ Tử không xem thì không sao, vừa xem liền biết biết miệng, nhìn thấy cánh tay Tiêu Lương như vậy, đều là xương cốt, rắn chắc, nhìn nhìn lại cánh tay mình, mềm mềm nhũn nhũn, đều là thịt. Tiểu Tứ Tử bị đã kích lớn hơn nữa, xoay mặt, “Tiểu nhị, không cần tiểu hoành thánh, đổi thành đậu hũ hoa!”

Tiêu Lương mở to hai mắt, bốn ảnh vệ ở bàn bên cạnh lo lắng a lo lắng. Xa xa, lại thấy Công Tôn hùng hổ sắn tay áo, “Người nào hỗn đản dám nói bảo bối nhà ta béo, để buổi sáng chỉ ăn một chén đậu hũ hoa…… Tiểu Tứ Tử, ta muốn mang ngươi trở về Tiêu Diêu đảo!”

Triệu Phổ liền nhanh chóng ôm Công Tôn, nói, “Thân ái, ngươi đừng kích động, giao cho bọn họ đi, sẽ có biện pháp, yên tâm!”

Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc Triệu Phổ một cái, cắn răng, “Con ta ăn bao nhiêu ta cũng sẽ ăn bấy nhiêu, nếu hắn chỉ ăn đậu hũ hoa, ta cũng chỉ uống mỗi canh!”

=口= Triệu Phổ há to miệng, thân ái nhà hắn vốn người đã gầy rồi, giờ còn không ăn cơm? Quay đầu đối với bọn ảnh vệ xa xa trừng mắt, tâm nói, còn không mau nghĩ biện pháp? Tiểu Tứ Tử mà gầy một chút, thì ta cũng đánh các ngươi “một chút”.

Mấy ảnh vệ xúm lại cùng nhau bàn bạc trong chốc lát. Thanh Ảnh đứng lên, đi vào trong phòng bếp.

Không lâu sau, đậu hũ mà Tiểu Tứ Tử gọi được mang ra, chỉ thấy tiểu nhị dùng khay mang một bát canh đi lên, đặt xuống trước mặt Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử cúi đầu nhìn xuống, há hốc mồm……

Trước mắt, một cái bát canh lớn ước chừng nửa cái chậu rửa mặt, Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nhìn tiểu nhị, “Tiểu nhị ca, ta muốn ăn đậu hũ hoa.”

“Đúng vậy.” Tiểu nhị tươi cười trả lời, “Tiểu công tử, đây là đậu hũ hoa a, là đặc sản của bổn tiệm, đậu hũ hoa!”

Tiểu Tứ Tử cầm lấy cái thìa, khấy vào trong chén một phen, chỉ thấy bên trong nào là trứng gà, thịt viên, nấm mèo, còn có tôm…… Đậu hũ hoa.

“Đậu hũ hoa này, trong tiệm các ngươi chỉ bán hai đồng một chén a?” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn tiểu nhị.

“Đúng vậy đúng vậy.” Tiểu nhị liên tục gật đầu, tâm nói, bạc này đã được vị khách quan hung hăng kia trả rồi.

“Tiệm các ngươi làm như vậy là muốn lỗ vốn a!” Tiểu Tứ Tử nghiêm trang nói, “Ở chỗ nào lại có người bán đậu hũ hoa như vậy nha.”

“Hắc hắc.” Tiểu nhị nhìn Tiểu Tứ Tử cười cười, nói, “Khách quan, ngươi cứ thong thả mà dùng, tiểu nhân cáo lui.” Nói xong, xoay người rời đi.

Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn một đống đồ ăn trong chén, cảm thấy có chút chán ngán, nghĩ nghĩ, Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn mấy bàn bên cạnh, bọn họ cũng ăn hoành thánh cùng đậu hũ hoa, nhưng chén của người ta lại là chén nhỏ a.

Tiểu Tứ Tử phản ứng lại ngay, xoay mặt trừng bốn ảnh vệ phía sau. Bốn ảnh vệ kia đang giả vờ nhìn ngó xung quanh, thấy Tiểu Tứ Tử quay đầu, lại nhanh chóng rụt đầu về, làm bộ như không có việc gì, tiếp tục ăn điểm tâm.

Tiểu Tứ Tử tuy rằng ngốc, nhưng ngốc thì cũng không phải là hồ đồ, hắn lập tức hiểu được, chén đậu hũ hoa này chính là do bốn ảnh vệ làm cho. Thấy mấy người bên cạnh nhìn hắn mà cười cười, mọi người đều nghĩ là — một thiếu niên đáng yêu như vậy, như thế nào lại ăn nhiều điểm tâm như thế a? Là cái tiểu thùng cơm sao?

Tiểu Tứ Tử có chút giận, buông thìa xuống, đứng lên, “Ta không ăn.” Nói xong, dẫn Thạch Đầu xuống lầu, “Chúng ta đi nha môn.”

“Cẩn nhi!” Tiêu Lương thuận tay cầm lấy vài cái bánh bao trên bàn, gói lại vào trong giấy dầu, nhét vào trong lòng rồi lao xuống lầu, đuổi theo Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, đừng nóng vội a, ngươi không ăn điểm tâm thì sẽ đói!”

Tiểu Tứ Tử tâm nói, ta đã sớm đói bụng. Tiêu Lương lại lôi kéo Tiểu Tứ Tử, “Nhóm ảnh vệ cũng là thương ngươi, ngươi như vậy lại giận mà bỏ đi thì bọn họ sẽ rất thương tâm a?”

Tiểu Tứ Tử hơi hơi sửng sốt, quay đầu, chỉ thấy bốn ảnh vệ đi theo phía sau cắn cắn khăn tay, giống như đã làm sai chuyện gì.

“Ta lại không có giận.” Tiểu Tứ Tử có chút hối hận, nhìn bốn ảnh vệ.

“Còn có a.” Tiêu Lương chỉ chỉ Thạch Đầu chạy chạy lại chỗ mấy cái bánh bao trong người hắn, “Thạch Đầu còn chưa có ăn no đâu.”

Tiểu Tứ Tử thấy Thạch Đầu ngẩng đầu nghiêm mặt nhìn hắn, càng thêm hối hận, thấp giọng nói, “Là ta không tốt.”

“Cẩn nhi, ngươi dù có muốn gầy đi, cũng không nhất thiết là phải chịu đói.” Tiêu Lương cười nói, “Hoạt động nhiều một chút là tốt rồi!”

“Hoạt động nhiều?” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Tiêu Lương.

“Ân.” Tiêu Lương gật gật đầu, lôi kéo Tiểu Tứ Tử đến một hàng điểm tâm bên cạnh ngồi xuống, lấy ra bánh bao ở trong lòng uy Thạch Đầu, vừa kêu chưởng quầy lấy hai chén hoành thánh cùng hai khối đồ ngọt, rồi lại nhìn Tiểu Tứ Tử nói, “Ngươi đừng nhìn ngươi bình thường ăn như vậy là nhiều, không phải chỉ là ăn hai khối hoa quế cao, hai nắm gạo nếp thôi sao. Lúc ăn cơm, ngươi không phải chỉ ăn một chén cơm nhỏ hay sao, có đôi khi ngay cả cơm cũng không ăn.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Điểm tâm nhỏ so với cơm ăn ngon hơn.”

“Ngươi nhìn chúng ta xem.” Tiêu Lương nói, “Thanh Ảnh bọn họ là thùng cơm, trong một lúc có thể ăn hết mấy chén cơm lớn, ngươi thấy bọn họ có béo không?”

“Thanh Ảnh bọn họ ăn nhiều như vậy nha?” Tiểu Tứ Tử có chút giật mình.

“Đúng vậy!” Tiêu Lương gật đầu.

Mấy ảnh vệ phía sau lại thì thầm to nhỏ, nam nhân ăn mấy chén cơm mà cũng bị coi là thùng cơm sao? Nhớ lại thời điểm theo Triệu Phổ đánh giặc, mỗi người một thùng cơm, mấy cái chén kia thì tính là gì? Bốn người bọn họ nghĩ nghĩ rồi lại nghĩ nghĩ…… Vẫn là thùng cơm.

Khi nói chuyện, chưởng quầy đã bưng lên chén hoành thánh thơm ngào ngạt thêm chút mùi bạc hà thoang thoảng. Chén hoành thánh này nhìn thật ngon a, nước dùng thì lấy từ nước hầm xương, đắc biệt thơm. Hơn nữa, còn có vị bạc hà, vừa ngửi thấy là mê người.

Tiểu Tứ Tử cảm thấy bụng thật là đói a.

Tiêu Lương múc một muỗng hoành thánh, đưa đến bên miệng Tiểu Tứ Tử, “Ngươi ngoan ngoãn ăn bữa chính, sau đó thì ăn chút ít điểm tâm, sắp tới chúng ta phải làm bộ khoái, sẽ ngày càng bề bộn nhiều việc, như vậy ngươi cũng phải vận động nhiều, tự nhiên sẽ gầy xuống thôi.”

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, “Thật sự?”

Tiêu Lương gật đầu, “Ngươi nếu không ăn, đến lúc đói rồi bị bệnh, ngược lại không tốt!”

Tiểu Tứ Tử cảm thấy rất có đạo lý, liền há mồm, ăn miếng hoành thánh mà Tiêu Lương đã đưa tới bên miệng, ăn ăn, rồi tự cầm thìa tự mình múc ăn.

“Hô…….” Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhỏm.

Ăn trong chốc lát, Tiểu Tứ Tử kêu chưởng quầy đến nói nhỏ.

Chưởng quầy hơi hơi giật mình, nhưng vẫn là gật đầu đi vào. Không lâu sau, hắn liền bưng ra bốn chén hoành thánh, bốn chén bánh đúc, bốn tô mì bò, bốn chén đậu hũ hoa, còn có bốn cái bánh chưng, bốn khối bánh ngọt, đưa đến trước mặt bốn ảnh vệ, nói, “Này là tiểu công tử kia mời các ngươi ăn.”

Bốn ảnh vệ nhìn chằm chằm vào cái bàn đầy ắp thức ăn thực dở khóc dở cười, Tiểu Vương gia thật sự coi bọn họ là thùng cơm a.

Tiểu Tứ Tử ăn hai chén hoành thánh, kéo kéo tay Tiêu Lương, nói, “Ta muốn cùng Ảnh Ảnh bọn họ giải thích.”

“Không cần để ý như vậy.” Tiêu Lương khoát tay, “Bọn họ sẽ không để bụng đâu.”

Bốn ảnh vệ gật đầu a gật đầu.

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, còn nghiêm túc nói, “Không phải, ta vừa rồi hiểu lầm bọn họ, ta chỉ nghĩ bọn họ muốn ta ăn nhiều một chút, mới cố ý làm một chậu lớn đậu hũ hoa như vậy cho ta. Bây giờ ta mới hiểu được, cái kia không phải đậu hũ hoa mà người thường ăn, mà là thùng cơm đậu hũ hoa, bọn họ không phải cố ý!”

“A……” Bốn ảnh vệ cùng hít một ngụm khí lạnh, chịu đựng đả kích mà quay đầu ăn điểm tâm, miệng thì lẩm bẩm, “Thùng cơm đậu hũ hoa, thùng cơm đậu hũ hoa……”

Xa xa, Công Tôn cùng Triệu Phổ cũng nấp trong một quán điểm tâm, Công Tôn vừa ăn vừa nở nụ cười.

“Cười gì vậy?” Triệu Phổ giơ tay đưa cho Công Tôn trứng gà luộc nước trà.

Công Tôn nhìn những ngon tay thon dài của Triệu Phổ đang linh hoạt bóc trứng gà, nói, “Tiểu Lương Tử thật không tồi.”

“Ha ha.” Triệu Phổ cười, “Là Tiểu Tứ Tử dễ bị lừa thôi.”

Công Tôn uống một ngum sữa đậu nành, lắc đầu, thản nhiên nói, “Quả thực là không tồi…… Điểm ấy hắn giống ngươi.”

Bàn tay đang bóc trứng gà của Triệu Phổ dừng lại, lập tức mỉm cười, đưa trứng gà có màu nhạt nhạt cẩm thạch tới cho Công Tôn…… Không biết vì cái gì, trứng gà luộc nước trà này, thoạt nhìn lại đặc biệt thuận mắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.