Landulf nhìn con thỏ nhỏ nào đó vùi đầu vào nệm chăn ngủ đến thơm ngọt, khóe môi không nhịn được nhếch lên thật cao. Nguyên nhân khiến hắn không thể ở lúc này đánh dấu cậu chỉ là bởi vì cậu còn chưa có phân hóa xong, những cơ quan kia chưa hoàn thiện, cưỡng ép mở ra đối với cậu là cực kỳ quá sức. Đợi đến kỳ phát tình chính thức lần đầu tiên của cậu hắn lại làm đi.
Việc đánh dấu vĩnh viễn là hình thức tốt nhất để bảo vệ cậu khỏi những kẻ khác, hắn đương nhiên sẽ không thoái thác. Nhưng mà lúc này không được.
Hắn còn có thể tranh thủ khoảng thời gian này trêu chọc cậu.
Huyết tộc Alpha thân vương phong độ thân sĩ ngời ngời nào đó ôm ý tưởng tốt đẹp như vậy cho vớt lấy con thỏ nhỏ vào lòng rồi vui vẻ chìm vào mộng đẹp.
Thật sự là mộng đẹp, bởi vì hắn bỗng nhiên mơ thấy quãng thời gian mấy trăm năm trước, khi lần đầu tiên hắn gặp con thỏ nhỏ. Sau đó là hắn cùng cậu ở bên nhau mấy chục năm cho đến khi cơn đại dịch lớn nhất lúc đó bùng phát, mang cậu đi. Đó có thể nói là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong suốt kiếp sống làm một huyết tộc của hắn. Hắn cưng chiều cậu, nâng niu cậu hết mức. Thế nhưng kỳ quái hắn lại chưa từng nghĩ để cậu ở lại, cứ thế để mặc cậu rời đi thế gian.
Mặc cho sau đó là năm dài tháng rộng cô đơn cùng biến cố đáng sợ đối với tất cả huyết tộc phương Tây lúc đó.
Không chỉ huyết tộc, người sói, phù thủy… Tất cả những chủng tộc không phải con người đều bị thanh tẩy.
Ngẫm lại thời điểm đó, hắn thật sự chưa từng có lần nào hối hận vì đã không giữ cậu lại. Có lẽ lúc đó có phần nào là do cậu chưa từng bày tỏ thái độ này với hắn, bản thân hắn thì nghĩ cho cậu thuận theo tự nhiên. Tựa như hoa hồng có lúc nở thì sẽ có lúc tàn, cưỡng ép nó ở lại thế gian, liệu rằng nó có còn như lúc đầu nữa không. Cho nên hắn để cậu đi.
Đến hiện tại, khi hắn biết ý đồ của cậu không chỉ có một chút thì hắn vẫn chưa muốn nghĩ đến chuyện giữ cậu lại vĩnh viễn.
Không phải hắn vẫn giữ ý nghĩ như lúc đầu, ít nhất sau khi nhìn thấy cậu bày ra trạng thái thống khổ như vậy hắn đã không còn khăng khăng nữa. Nếu có một lúc cậu thật sự mở lời muốn ở lại bên cạnh hắn mãi mãi, có khi hắn sẽ làm theo. Nhưng vẫn là do chính miệng cậu nói, không phải hắn nghĩ.
Rốt cuộc thì Kỷ Dụ đã ở lại biệt thự Napoli trải qua kỳ phân hóa. Tuy chưa đạt đến điều cậu muốn nhưng cậu lại không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy… Thật lòng thì thời điểm nhớ ra tất cả những chuyện phát sinh lúc đó trong lòng cậu hoảng loạn vô cùng. Cho dù sau đó nhìn thấy người đàn ông đối với cậu giống như trước đây thì cậu vẫn có chút lo lắng, không biết làm sao đối mặt với người đàn ông kia. Cho nên khi nghe hắn hỏi tới cậu lựa chọn giả bộ mình không biết gì cả.
Thời điểm kia cậu thật sự là có bị kỳ phân hóa tác động, gần như đánh mất tĩnh táo, hoàn toàn là theo bản năng phản ứng với những chuyện xảy ra xung quanh mình. Lúc bị hắn hất ra… Cậu thật sự như chết rồi. Nếu hắn thật sự không nhận cậu, hất hủi cậu, cậu thật không biết nên sống sao nữa…
Thành ra những lời bộc bạch trong lúc thương tâm kia cũng không phải hoàn toàn là lời trong lúc đánh mất lý trí. Ở thời khắc đó, cậu thật sự đã nghĩ bất chấp mọi thứ, được ăn cả ngã về không mà nói ra tất cả. Dù sao thời điểm ấy cậu đã cho rằng hắn thật sự không cần cậu. Nếu nói ra tất cả mà vẫn không khiến hắn nhìn nhận thậm chí là thương hại giữ lấy cậu, vậy cậu…
“Làm gì vậy? Kỳ phân hóa của em vừa mới ổn định xuống đã muốn lăn lộn nữa hay sao?”
Suy nghĩ tiêu cực của Kỷ Dụ cứ như vậy bị âm thanh trầm thấp này cho cắt ngang. Nhưng còn chưa đợi cậu có phản ứng thân hình đã bay lên, bị người bế đi vào giường, cửa sổ còn bị hắn thuận tay cho đóng lại. Gió lạnh trong núi lập tức bị chặn ở bên ngoài.
“Landulf…”
Kỷ Dụ nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng điển trai của người đàn ông, lại không nhịn được gọi.
Landulf không nói nhưng cúi đầu nhìn xuống, trong mắt toàn là ý hỏi.
Nhưng bị hắn nhìn, môi Kỷ Dụ mấp mấy vài lần, cuối cùng vẫn là nhịn không có hỏi ra những lời kia. Rốt cuộc thì cậu vẫn là một Carey nhút nhát khép nép, có rất nhiều thứ cậu vẫn không dám đối mặt. Đó cũng là phần nào lý do tại sao cậu lại chưa từng nói ra suy nghĩ của mình với hắn. Trong suốt khoảng thời gian ở bên hắn cậu luôn ngoan ngoan, cậu chưa từng có đòi hỏi hay tỏ ra được chiều sinh kiêu. Lúc đó cậu là sợ bị bỏ rơi, một lần nữa đối diện với cô độc nơi đáy xã hội. Lúc này cậu vẫn sợ… Sợ nhận lấy câu trả lời có khả năng khiến lòng cậu tan nát. Ngoài cố gắng bám dính lên người hắn, cậu chẳng thà không đối mặt với lời thật lòng của hắn. Có lẽ chỉ cần cậu cố gắng, cậu vẫn sẽ được ở lại bên cạnh hắn, hèn mọn cũng được, thấp kém cũng được…