Phế Sài Truy Mỹ Ký

Chương 48



Đi vào trong phòng làm việc, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Tìm tôi… có chuyện gì không?” Lê Mộc ngữ khí rõ ràng mang theo chút xa cách, hắn vừa mới làm hết thảy kia, chỉ là muốn đơn thuần giúp chiếu cố Lãnh Huyên mà thôi, giống bằng hữu như vậy, ít nhất hắn là ở trong lòng nói như vậy thuyết phục chính mình.

Lãnh Huyên lẳng lặng ngồi trên ghế sa lon, sau đó nghĩ nghĩ sự tình tiếp theo ngẩng đầu đối Lê Mộc nói: “Lê Mộc, từ ngày mai trở đi anh đến nhà tôi ở đi.”

“Cái gì? Tôi cũng không phải đi ở rể, vì sao phải đi nhà cô ở? Với lại chúng ta còn không có xử lý hôn lễ đâu, liền như vậy trụ cùng nhau có phải hay không không tốt lắm…” Lê Mộc tuy rằng biết là giả, nhưng vẫn vẻ mặt không được tự nhiên nói, vốn đang nghĩ đến làm vợ chồng trên danh nghĩa thì tốt rồi không ngờ còn phải đến ở cùng.

Lãnh Huyên nghe được nghi vấn của Lê Mộc, đối với Lê Mộc thản nhiên đáp: “Tôi cùng ma ma nói chúng ta tạm thời sẽ chưa lo liệu hôn lễ, cuối cùng ma ma đồng ý, nhưng bà nói nếu chúng ta đều đã lĩnh chứng thì chính là vợ chồng, ở cùng một chỗ theo lý phải làm, bởi vì nhà tôi cách công ty so ra tương đối gần, cho nên trước khi xử lý hôn lễ đều phải ở tại nhà tôi, thế nên anh ngày mai liền dọn qua đi.”

Nhìn đến vẻ mặt lo lắng của Lê Mộc, Lãnh Huyên biết Lê Mộc là sợ bị chính mình ba ba ma ma vạch trần, sau đó còn nói thêm: “Anh không cần lo lắng quan hệ chúng ta bị bọn họ nhìn ra, bọn họ mấy ngày nữa sẽ xuất ngoại nghỉ phép, mà chúng ta chỉ cần mấy ngày nay ở trong nhà biểu hiện ân ái là đủ.”

Lê Mộc âm thầm thở dài một hơi, nếu vài ngày còn có thể, nếu quả thật làm cho hắn mỗi ngày đều cùng Lãnh đại mỹ nhân ân ân ái ái cùng một chỗ, hắn thật sợ mình sẽ lại một lần nữa rơi vào tay giặc. Lê Mộc nhớ tới một chuyện phi thường trọng yếu, sửa sang lại một chút suy nghĩ sau đó đối với Lãnh Huyên nói: “Có thể, chuyện này nghe lời cô. Bất quá, chuyện chúng ta kết hôn tôi còn chưa nói cho người trong nhà biết, tôi lát nữa liền nói cho bọn họ biết, bất quá cô yên tâm bọn họ sẽ không phản đối.”

“Vậy anh mau chóng thông tri.” Nói tới đây Lãnh Huyên dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Hôm nay chuyện Hứa Trạch Phong làm phiền anh, bất quá về sau loại chuyện này anh còn phải làm rất nhiều lần. Từ ngày mai trở đi anh chính là bí thư của tôi, một ít chuyện thuộc bổn phận bí thư đều phải làm tốt, không biết thì đến hỏi Lạc Lạc đi.”

“Cô không phải thật sự muốn cho tôi đi theo cô làm bí thư chứ, tôi cũng không hiểu chuyện của công ty a.” Lê Mộc vẻ mặt vô lời, nguyên bản hắn còn tưởng Lãnh Huyên chỉ là cùng hắn diễn trò, hắn nhiều lắm chính là tạm thời đảm đương danh bí thư, nhưng không nghĩ tới Lãnh đại lão bản thế mà lại nghiêm túc.

“Sau khi về đến nhà ở trước mặt ba mẹ tôi biểu hiện tốt chút, nhớ rõ không được lộ tẩy.” Ngữ khí băng lãnh chân thật đáng tin, sau đó đối Lê Mộc nói, “Phòng làm việc của tôi có một ít sách về kinh doanh cùng vận hành công ty, còn có một ít hồ sơ tư liệu của Lãnh thị, anh đều cần xem hết, sau đó tôi sẽ dạy cho anh một ít phương diện về trù tính kế hoạch, anh về sau, liền theo tôi cùng đi làm.”

“…” Lãnh mỹ nhân cô không phải nói giỡn đi, cô xác định tôi sẽ làm tốt bản chức công tác sẽ không cho cô thêm phiền sao, cô sẽ không sợ tôi đem công ty nhà cô lộng suy sụp sao? Bất quá Lãnh đại lão bản hình như không thèm để ý chút nào…

“Còn có một việc.” Lãnh Huyên đột nhiên nhớ tới một chuyện trọng yếu, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Lê Mộc liếc một cái, sau đó như uy hiếp nói: “Về sau không cho anh uống rượu.”

“Làm bí thư cùng uống rượu có cái gì quan hệ a? Tôi lại không uống ở thời điểm đi làm…” Lãnh mỹ nhân tại sao lại nghĩ đến chuyện uống rượu, nhưng cái này cùng chuyện vừa mới nói có cái gì quan hệ sao, nói sau, vì cái gì đột nhiên không cho hắn uống rượu, hắn cũng không phải thường xuyên uống.

“Không có quan hệ gì.” Lãnh Huyên thản nhiên nhìn Lê Mộc liếc mắt một cái, lại nhớ tới Lê Mộc hai ngày trước đi nhà nàng uống nhiều quá sau thiếu chút nữa làm chuyện xấu, nàng liền cáu.

“Vì cái gì?” Ngữ khí ngốc lăng lăng làm cho Lãnh mỹ nhân cảm thấy buồn cười.

“Không có vì cái gì.” Lãnh Huyên tựa hồ nhất thời tìm không thấy lý do nào tốt, sau đó lạnh lùng hồi đáp Lê Mộc một câu: “Chính là tôi rất không thích người khác uống rượu, nguyên nhân này đủ chưa?”

“Đủ rồi…”

Lê Mộc ở trước mặt người khác vừa mới thần kỳ xong, đến trước mặt khí chất nữ vương của Lãnh Huyên thỏa thỏa mà túng bần, cái này đã định hắn khổ bức một đời.

Lê Mộc dùng điện thoại cùng Lê ba ba liên lạc, nói cho Lê Tân biết chuyện hắn kết hôn, không nghĩ tới Lê Tân một chút cũng không kỳ quái, chỉ nói Lê Mộc hảo hảo mà sống, thế nhưng đều không có ý muốn về.

Công tác bàn giao bí thư của Lê Mộc tiến hành thực thuận lợi, sáng sớm hôm sau Lãnh Huyên liền mang theo tân nhậm tiểu nam bí của mình đi gặp hộ khách.

“Lê Mộc, vị đang đợi gặp kia là Charles tiên sinh hộ khách hàng đầu cho Lãnh thị mở rộng thị trường Âu Châu, cho nên lần gặp này rất trọng yếu, đừng làm tôi lộng thất bại.” Lãnh Huyên lạnh lùng đi ở phía trước, Lê Mộc còn lại là thí điên thí điên theo ở phía sau, hai người đi đến một khách sạn xa hoa.

Tiến đến khách sạn liền bởi vì Lãnh Huyên dẫn đường mà đến một phòng đặt trước ở lầu hai.

Cửa mở, một người bộ dáng có vẻ là bí thư đem Lãnh Huyên hai người đón vào, thanh âm dễ nghe lễ phép nói tiếng Anh chính tông: “Come in.” Bản thân người Âu Châu làn da trắng trắng phối hợp sóng mũi thật cao cùng màu mắt xanh thẳm, chỉ có thể nói nam nhân này bộ dạng thật xinh đẹp, tái phối hợp dáng người kia hoàn toàn là một bộ dạng tiểu thụ.

“Tôi là Lãnh Huyên, xin hỏi Charles tiên sinh…” Lãnh Huyên khách khí dùng tiếng Anh trở lại, gật gật đầu đến bên trong nhìn lại.

Phòng đặt không gian không lớn, cũng chỉ là hơn mười thước vuông, nhưng trang sức rất có cách điệu, ở chỗ góc tường phía nam có một phiến cửa nhỏ màu đỏ thắm, xem ra kia là một phòng xép. Trong phòng có một bàn tròn không lớn, ngồi ở một bên bàn chỉ là một nam nhân Âu Châu diện mạo bình thường, ước chừng ba bốn mươi tuổi, thông qua phía trước ảnh chụp Lãnh Huyên biết đây là Charles tiên sinh, nghe nói Charles có chút ham mê bất lương, thích dưỡng nam sủng đến ngược đãi, nghĩ đến vừa mới mở cửa chắc chính là đó, thật đúng là đáng tiếc.

“Ha ha… Lãnh tổng đến đây nha, đến đến đến, ngồi một chút…” Thấy Lãnh Huyên đã đến, Charles cũng không có bao nhiêu phản ứng, nhưng vừa nhìn thấy Lê Mộc bên cạnh Lãnh Huyên, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, vội vàng đứng dậy liên tục chào hỏi, ánh mắt luôn ở trên người Lê Mộc phiêu đãng, xem đến Lê Mộc lông tơ dựng đứng.

Xem trên bàn hầu như chỉ có vài chén trà, cũng không có thức ăn, Lãnh Huyên liền biết bọn họ đây là đang chờ mình đến sau mới mang thức ăn lên, dù sao giống Charles kẻ có tiền như vậy cũng không quan tâm tiền cơm bữa tiệc này, nhưng Lãnh Huyên nhìn đến ánh mắt Charles nhìn Lê Mộc lại cảm giác không thoải mái.

“Charles tiên sinh, hôm nay trên đường đặc biệt đông, đã tới chậm, thật có lỗi.” Vừa đi vào phòng, Lãnh Huyên liền đối với Charles tiên sinh gật đầu tỏ vẻ xin lỗi.

Charles tiên sinh ha ha nở nụ cười một tiếng đứng lên sau đó lễ phép cùng Lãnh Huyên nắm tay nói: “Lãnh tổng khách khí, cũng không có muộn. Bất quá, không biết bên người ngài vị tiên sinh này xưng hô như thế nào a.”

Song phương đều dùng tiếng Anh thuần thục nói chuyện với nhau, thế cho nên chưa từng hảo hảo học tập tiếng Anh như Lê Mộc có chút méo hiểu chuyện gì xảy ra.

Lãnh Huyên nghe được Charles tiên sinh hỏi thân phận Lê Mộc sắc mặt dần lạnh xuống dưới, hỏi ngược: “Charles tiên sinh, hình như tôi mới là hộ khách lần này ngài cần hiệp đàm đi, cùng bí thư của tôi lại có cái gì quan hệ đâu?”

Charles nghe Lãnh Huyên lời nói cảnh giác cũng ý thức được mình quá mức sốt ruột, vội ha ha nói: “Lãnh tổng, là tôi đường đột, chúng ta trước ngồi vào vị trí, vừa ăn cơm vừa đàm công tác.” Nói xong ngồi xuống một chỗ ngồi bên bàn ăn, sau đó còn giống như có thâm ý nhìn Lê Mộc liếc mắt một cái, xem đến Lê Mộc lông dọc cột sống dựng hết cả lên.

Chỉ chốc lát người bán hàng liền bưng lên đồ ăn, đồ ăn là chiêu bài của khách sạn nhưng cũng không đắt lắm, rượu là rượu vang đỏ Pháp Port Margaret. Vốn cảm thấy giá cả đồ ăn không thích hợp Lãnh Huyên xem đến rượu đỏ sau, cũng liền không nói thêm cái gì.

Phải biết rằng, rượu nho đỏ Pháp Margaret là nhãn rượu nổi tiếng thế giới của trang trại rượu nho nổi danh, rượu nho đỏ Port Margaret vang danh thế giới, vị mềm mại tinh tế, phong tình vạn chủng, có danh xưng ” hoàng hậu rượu vang của nước Pháp “, là một trong các nhãn rượu nổi danh được thế giới công nhận, giá cả cũng là một lọ hơn vạn nguyên.

Rượu uống không mấy ly nhưng ánh mắt Charles luôn đặt ở trên người Lê Mộc, nói thật hôm nay Lê Mộc cũng mặc rất suất khí, tiểu tây trang màu trắng phụ trợ gương mặt vốn âm nhu càng thêm trắng nõn, gương mặt tiêu chuẩn mỹ nam phương đông.

Cảm giác được ánh mắt trắng trợn của Charles, Lê Mộc đầu đều thấp đến dưới bàn ăn, sao vừa xuất môn liền gặp biến thái a, tái thế nào cũng đừng có nhìn hắn như vậy a.

“Cô cho hắn theo tôi một đêm, hợp tác lần này tôi lập tức ký hợp đồng.” Charles không hề cố kỵ chỉ vào Lê Mộc đang yên lặng ăn cơm nói với Lãnh Huyên, phó sắc mặt đáng ghê tởm kia thật sự là quá đặc biệt.

Bởi vì Lê Mộc căn bản nghe không hiểu lời hắn nói, cho nên căn bản không biết chuyện, chính là ngốc lăng lăng nhìn Charles chỉ ngón tay vào hắn, còn nghĩ là làm sai sự tình gì, xem ra tất phải đi về học bổ túc tiếng Anh một chút, lúc trước học xong tiếng Anh lúc sau trả hết cho thầy, Lê Mộc ánh mắt vô tội nhìn Lãnh Huyên.

Lãnh Huyên biểu tình lập tức hàng tới điểm đóng băng, sau đó nhẹ nhàng buông nĩa ăn trong tay, tao nhã dùng khăn lau miệng, sau đó một câu cũng không nói kéo Lê Mộc đi ra bên ngoài.

“Lãnh tiểu thư, chẳng lẽ cô muốn buông tha hợp tác cùng công ty chúng tôi sao, ngàn vạn lần đừng hối hận a.” Đi chưa được mấy bước Lãnh Huyên chợt nghe đến phía sau Charles hổn hển uy hiếp.

Lãnh Huyên cước bộ ngừng lại, sau đó ngay cả đầu cũng không quay về lạnh lùng buông một câu: “Charles tiên sinh, tôi nghĩ ông vẫn là đánh giá cao thực lực của công ty các ông.” Nói xong lôi kéo Lê Mộc một đường không ngừng ra khỏi khách sạn.

Lê Mộc lơ mơ căn bản không biết từ đầu tới đuôi xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết là, Lãnh đại lão bản hình như tức giận…

“Làm sao vậy, có phải hắn ức hiếp cô hay không, nhất định là hắn dùng chuyện hợp tác muốn phi lễ cô có phải hay không, Lãnh Huyên đừng sợ, tôi đi giúp cô báo thù.” Lê Mộc nói xong liền thật sự muốn xoay người lại tìm tên Charles tiên sinh kia tính sổ, lại bị Lãnh Huyên một phen kéo về.

“Không có.” Ngữ khí nhàn nhạt.

Lãnh Huyên giống như muốn nói cái gì đó, nhưng muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Lê Mộc, về sau không cần anh theo giúp tôi đi bàn chuyện làm ăn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.