Hứa Trạch Phong đố kỵ cùng nghi kỵ cũng không tránh được ánh mắt Lê Mộc, chỉ bất quá hắn lười chấp nhặt với loại người bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa không nội hàm này mà thôi.
Vốn lúc mới gặp Hứa Trạch Phong đến tặng hoa, Lê Mộc tuy rằng quyết định rời xa Lãnh Huyên, nhưng tâm lý xuất phát từ bản năng lại đối hắn có điểm ghen tuông, nhưng ấn tượng đối người này, vẫn có chút hảo cảm, cả người rõ lưu loát, tuy rằng Lê Mộc tự kỷ cho rằng Hứa Trạch Phong lớn lên chẳng suất bằng hắn, nhưng cũng coi như là nhân tài kiệt xuất, hơn nữa thoạt nhìn thực có thể có điểm tiểu bối cảnh vân vân, bằng vào tư bản này tới tặng hoa cho Lãnh Huyên cũng thật không có bôi nhọ nàng.
Ai biết từ sau khi Lê Mộc bị Lãnh Huyên tuyên bố bổ nhiệm bí thư, Hứa Trạch Phong liền hiện ra bụng dạ hẹp hòi, chỉ là ghen cũng thôi đi, không nghĩ tới ngay cả tình tự oán hận cũng biểu lộ ra. Bởi vậy cho thấy, người này nội tâm cùng bề ngoài không hợp, thuộc cái loại khẩu thị tâm phi ngụy quân tử, phật viết: không thể giao.
Hứa Trạch Phong nào biết vỏn vẹn một ánh mắt ghen tị, khiến cho Lê Mộc đem cả người hắn đều nhìn thấu, hiện đang vì mình biểu hiện ra ngoài như không có việc gì mà tự đắc ý.
Lãnh Huyên tuyên bố xong tân nhậm bí thư, lẽ ra nên đề nghị mọi người vỗ tay chúc mừng cho Lê Mộc mới đúng, nhưng nàng rõ ràng trong lòng có tâm sự, những lời này cũng không có nói, chỉ đối chúng nữ hài tử xin lỗi nói một câu: “Hy vọng mọi người ăn uống thoải mái.” Sau đó liền mỉm cười đứng lên đối Hứa Trạch Phong nói: “Hứa tiên sinh… Cảm ơn hoa của ngài, chúng rất xinh đẹp… Tôi rất thích.”
Nghe Lãnh Huyên khen hoa xinh đẹp, Hứa Trạch Phong không kịp lại đi cân nhắc chuyện Lê Mộc vì sao được làm bí thư, vội vàng đánh rắn tùy côn đứng lên nói: “Lãnh Huyên, hoa tái xinh đẹp cũng không có xinh đẹp bằng cô… Đêm nay có thể mời cô cùng đi ăn tối hay không?” Chỉ cần Lãnh Huyên đáp ứng, vậy có nghĩa là nàng tâm động, về sau nghĩ muốn phát triển như thế nào còn không phải ta định đoạt? Hứa Trạch Phong đắc ý nghĩ, có thể đem Lãnh thị tổng tài truy tới tay, đó cũng là một kiện việc vui đáng giá kiêu ngạo, quay đầu lại thế nào cũng phải cho mấy gia hỏa kia hâm mộ chết mới được…
Thật là vô sỉ. Lê Mộc bĩu môi một bên nhìn lại, lại thấy Tư Đồ Tuyết cũng đang đối với Hứa Trạch Phong bộ dáng khinh bỉ không ngừng, trong lòng không khỏi vui một cái: khó được hắn cùng Tư Đồ Tuyết ý kiến đạt thành nhất trí.
Hứa Trạch Phong tính toán rất tốt, nắm chắc thời cơ cũng không sai, nhưng Lãnh Huyên lại không có dựa theo hắn nghĩ như vậy mà đáp ứng hắn, Lãnh Huyên nghe Hứa Trạch Phong mời cũng lộ ra một nụ cười kỳ quái, sau đó trêu đùa quay đầu nhìn thoáng qua Lê Mộc, chỉ thấy Lãnh Huyên rõ ràng trước mắt thâm tình nhìn Lê Mộc lại đối Hứa Trạch Phong nói: “Đúng vậy, đêm nay có chút công sự muốn đi xử lý.”
Cô từ chối thì từ chối đi, làm chi còn muốn xin chỉ thị ta? Gặp Lãnh Huyên phiêu chính mình liếc mắt một cái sau, Lê Mộc liền nhìn ra, Lãnh Huyên đây là cố ý làm cho Hứa Trạch Phong chuyển dời trọng điểm đến trên người hắn từ đó có thể hoàn toàn thoát khỏi Hứa Trạch Phong, mạc danh kỳ diệu bị nhấc lên Lê Mộc cũng cảm thấy thực câm nín, nhưng dù sao chính mình vẫn là một lão công trên danh nghĩa có nghĩa vụ đảm đương bia đỡ.
“Cùng với tân nhậm bí thư của cô sao?” Hứa Trạch Phong âm dương quái khí hỏi, ngữ khí kia làm cho người ta cảm giác cực kỳ không thoải mái, hắn cũng nhìn ra thời điểm Lãnh Huyên nói có việc phải xử lý nhìn Lê Mộc liếc mắt một cái, lửa đố kỵ mới vừa áp chế bùm một phát liền nổi lên lại. Một tiểu nhân công lớn lên coi như tạm được mà thôi, hắn dựa vào cái gì có thể cùng ngươi ở chung buổi tối a, nói không chừng trong lúc đó các ngươi có cái chuyện gì không thể gặp người thì sao? Đáng giận, dám ở trước mặt ta cùng nhiều người như vậy cự tuyệt ta mà lựa chọn hắn.
Là người nếu nhìn đến Hứa Trạch Phong ngữ khí không lễ phép như vậy đều sẽ tức giận, nhưng ai ngờ Lãnh Huyên quả thật mỉm cười, như là đoán chắc Hứa Trạch Phong sẽ tức giận. Kỳ thực, Lãnh Huyên trong lòng đối với kẻ tự cho mình siêu phàm như Hứa Trạch Phong chưa nói tới có cái gì hảo cảm, đương nhiên, không có thâm giao qua, cũng không nói ra được hắn có khuyết điểm gì.
Tóm lại, Hứa Trạch Phong mặt lớn lên còn tạm được, gia thế cũng không sai, lão tử lại là Q thị thường vụ Phó thị trưởng, trong tay nắm đại quyền kiến thiết quy hoạch cho Q thị, thuộc loại nhân vật thực quyền. Nếu không vì cá nhân mà vì Lãnh thị tập đoàn, giao một cái bằng hữu như vậy vẫn là có thể. Nhưng nếu nói đến cái loại cảm tình nam nữ, Lãnh Huyên đối hắn thật đúng là một chút ý tứ cũng không có.
Hứa Trạch Phong dưới cơn xúc động bị lửa ghen thiêu đốt, đem phong độ thân sĩ khó khăn lắm mới giả bộ được cả nửa ngày toàn bộ đều ném sang một bên. Tay trái chỉ mũi Lê Mộc hỏi Lãnh Huyên: “Cùng hắn ở chung buổi tối? Hắn tính cái gì? Cô thế nhưng đi cùng với hắn?”
Lãnh Huyên lúc này lại thái độ khác thường lộ ra một ánh mắt đặc biệt ôn nhu hơi làm nũng nhìn về phía Lê Mộc, sau đó thần tình ý cười nhìn phía Lê Mộc ôn nhu nói: “Lão công, Hứa công tử lại lần nữa mời em đi, anh nói em có đi hay không a?”
“Cái gì, lão công?” Tin tức này tựa như quả bom ở trong lòng mọi người nổ mạnh, Hứa Trạch Phong không thể tin được lỗ tai mình, hắn sao lại chưa bao giờ biết Lãnh Huyên đã kết hôn, hơn nữa còn là cùng cái công nhân viên chức bình thường như vậy, sau đó khống chế không được ghen tỵ cao giọng nói: “Cô nói cái gì? Hắn là chồng cô?!!! Cô sao có thể coi trọng hắn một bộ dạng nghèo kiết hủ lậu này.”
Hắn vừa nói như vậy Lê Mộc liền không vui, cúi đầu nhìn chính mình một thân hưu nhàn trang cũng không đắt tiền lắm, hắn mặc thành như vậy chỉ là vì cảm thấy thoải mái, mặc chính thức như kia để làm chi, nếu hắn thật sự muốn khoe ra, lấy thực lực Lê gia nghĩ muốn mặc cái gì quần áo không có, bất quá Lê Mộc hiện tại cũng biết Lãnh Huyên là để cho hắn ra tay.
Nếu đem Tư Đồ Tuyết đổi thành Lãnh Huyên, Tư Đồ Tuyết dám khẳng định mình sẽ đem hoa ném lên trên mặt Hứa Trạch Phong, bởi vì Hứa Trạch Phong phó sắc mặt vừa rồi kia thật sự làm người ta ghê tởm, Lãnh tổng còn chưa có đáp ứng làm bạn gái của ngươi, dù có thực đáp ứng ngươi cũng không thể bôi nhọ mặt mũi nàng như vậy a? Nhìn một cái lời ngươi nói vừa rồi, đây không phải là trước mặt nhiều người như vậy đánh mặt Lãnh tổng sao? Chẳng lẽ người theo đuổi Lãnh tổng liền tố chất như này?
Buông chân gà gặm hơn phân nửa trong tay, Lê Mộc rút ra khăn tao nhã xoa xoa tay, sau đó khốc khốc tà tà cười nói nói: “Ha ha, muốn biết ta là ai? Nhưng ngươi còn không xứng biết thân phận của ta.” Tư Đồ Tuyết thiệt tình cảm thấy khi đó Lê Mộc thật sự đặc biệt cool, Lê Mộc biểu tình chọc tức người thẳng đem Hứa Trạch Phong nghiến răng ken két.
Lê Mộc đứng lên chậm rãi đi tới trước mặt Lãnh Huyên, sau đó như tú ân ái đối Lãnh Huyên cười một cái. Ngay sau đó ôm lấy đống hoa trong tay Lãnh Huyên bước nhanh đến phía cửa sổ mở cửa vươn tay, gần trăm đóa hoa hồng kia như ánh nắng chiều bay múa phiêu hướng dưới lầu.
Tức giận nhất là Lê Mộc còn vừa nhìn hoa hồng rơi xuống vừa độc thoại chậc chậc nói: “Hoa này đúng là thật xinh đẹp a, tiêu không ít tiền đi…”
“Ngươi…” Mắt thấy Lãnh Huyên cùng Lê Mộc thân mật, quan trọng là… hoa hồng bị ném, Hứa Trạch Phong cơ hồ tức giận muốn hộc máu, môi run run gần như nói không nên lời, chỉ biết nhìn Lê Mộc một cái lắp bắp “Ngươi ngươi ngươi…”.
“Ta ta ta, ta làm sao vậy a?” Lê Mộc lại đi đến bên người Lãnh Huyên một phen lãm qua eo nàng, hắn rõ ràng cảm giác được Lãnh Huyên thân thể cứng đờ, nhưng xem tình hình hiện tại lại không có tránh ra tùy ý Lê Mộc ôm, sau đó quay đầu đối Lê Mộc ấm áp cười một cái, trong mắt mọi người xung quanh đó là đang tú ân ái, nhưng ở Lê Mộc xem ra thì phải là trắng trợn uy hiếp a, ngay sau đó Lê Mộc cũng cảm giác được thịt bên hông tê rần, nhưng vẫn tiếp tục khởi động tươi cười làm bộ thâm tình nhìn Lãnh Huyên.
Lãnh đại lão bản cô có cần véo ác như vậy không, đau quá a, ai bảo cô cố ý cho tôi kiếm chuyện, có tiện nghi tội gì không chiếm.
Lê Mộc không để ý đau đớn lại lãm thật chặt Lãnh Huyên vào lòng, sau đó khiêu khích đối Hứa Trạch Phong đã muốn tức giận đỏ ánh mắt nói: “Hứa công tử, ta nghĩ ngươi cũng nghe rõ ràng, Lãnh Huyên bây giờ là thê tử hợp pháp của ta, cho nên mời ngươi về sau không cần lại quấy rầy nàng nữa, hiện tại ngươi là tự mình đi, hay là ta gọi người đến mời ngươi đi đây?”
“Ngươi… Thật sự là không nói lý, hừ, chờ xem!” Hứa Trạch Phong rốt cục nói ra đầy đủ nửa câu sau.
“Phụng bồi đến cùng nga.” Khiêu khích ngữ khí mang theo bất cần đời.
Hứa Trạch Phong nhìn Lê Mộc phó bộ dáng tiểu nhân đắc chí này, tức giận hai tròng mắt đều tái rồi, cắn răng cũng vang canh cách, muốn nói vài câu khí phách đến gỡ gạc thể diện, nhưng vừa cúi đầu lại phát hiện nhóm nữ hài tử đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, hắn lúc này mới hiểu được bây giờ còn đang ở địa bàn của người ta mà. Quân tử báo thù, mười năm không muộn, Lãnh Huyên a Lãnh Huyên, ta liền chờ xem đi!
Hứa Trạch Phong cực lực áp chế cơn tức dưới đáy lòng, đối Lãnh mỹ nhân lộ ra một nụ cười so với khóc còn muốn khó coi hơn, nói: “Chúng ta đây gặp lại sau.” Nói xong lại trừng mắt nhìn Lê Mộc một cái, giống như muốn đem bộ dáng của hắn chặt chẽ nhớ kỹ.
Vốn đang vì chuyện linh hồn Lê thiếu buồn rầu, vô duyên vô cớ bị Hứa Trạch Phong mắng. Kỳ thực ở thời điểm Hứa Trạch Phong chỉ vào mũi mình mắng, hắn liền quyết định không nể mặt Lãnh Huyên, để cho Hứa công tử tự cho là đúng này hiểu được một chút cái gì mới là quân tử chân chính nho nhã lễ độ. Đương nhiên phương pháp hắn dạy học có chứa chút sắc thái hơi bị…, nhưng hắn lại cho rằng đó là biện pháp hữu dụng duy nhất đối người như Hứa Trạch Phong, dạy một lần có thể làm cho hắn khắc cốt minh tâm cả đời không quên a.
Kỳ thực, hiện tại Lê Mộc cũng dần hiểu được tên thoạt nhìn dạng người mặt chó kia nói không chừng có điểm tiểu bối cảnh, Lãnh Huyên sở dĩ thu hắn hoa là nể mặt người phía sau hắn, bất quá người tái lợi hại đi nữa có bằng lão nhân nhà hắn lợi hại sao.
Quả nhiên, sau khi Hứa Trạch Phong nhanh chóng chật vật thoát đi Lãnh thị, Lê Mộc lại hướng Lạc Lạc hỏi thăm lai lịch của hắn, khi nghe nói lão tử của hắn là người nắm giữ Q thị thường vụ Phó thị trưởng, hắn mới hiểu được Lãnh Huyên vì sao phải nhận hoa của hắn, Q thị là Lãnh thị đại bản doanh, Lãnh thị phát triển không thể ly khai chống đỡ từ đại bản doanh.
Bất quá làm cho Lê Mộc không nghĩ tới chính là hợp đồng này còn ký chưa được vài ngày, tác dụng đã bắt đầu phát huy, hiện tại xem ra đó rõ ràng chính là khế ước bán mình, đáng tiếc lúc trước bản thân bị tình tự mê luyến Lãnh Huyên che mất lý trí, hiện tại ngẫm lại thật hối hận không nhìn kỹ xong mới ký sau, bất quá mình hiện tại chuyện gấp gáp nhất vẫn là giải quyết Lê thiếu.
Chờ Hứa Trạch Phong rời khỏi, Lê Mộc lập tức thu hồi tay đang ôm Lãnh Huyên, sau đó vì không để hoài nghi chỉ có thể im lặng không lên tiếng bịt thắt lưng của mình, nhưng mà hông đau đến nhỏ máu.
Nhìn Lê Mộc vẻ mặt biểu tình táo bón, Lãnh Huyên rốt cuộc nhịn không được bật cười phụt một cái, nhất tiếu khuynh đảo chúng sinh, ở trong phòng ăn hết thảy mỹ mạo của chúng nữ hài đều lâm vào ảm đạm thất sắc, có lẽ chỉ có Lê Mộc mới có thể làm cho nàng cười phát ra từ nội tâm như vậy.
Lãnh Huyên đi đến trước mặt Lê Mộc sau đó cười nói: ” Tân nhậm tiểu bí thư của tôi, cùng tôi đến văn phòng một chuyến.”
Lê Mộc trong lòng buồn bực: có chuyện gì không thể ở chỗ này nói sao? Còn thế nào cũng phải đi văn phòng, mấu chốt là nửa cái chân gà kia ta còn chưa ăn xong đâu, còn nữa, ta nhìn chằm chằm đĩa chân giò kho tàu kia cả buổi, còn chưa gắp miếng nào mà đã đi như vậy rồi, còn có canh hải sâm ta cũng muốn uống, ta còn chưa ăn cái gì mà, hay là đại lão bản chúng ta ăn xong lại đi bái…
Nhóm tiểu mỹ nữ một bên sớm bị sợ ngây người thẳng lăng lăng nhìn Lê Mộc, trong lòng đều đối hành động vừa rồi của Lê Mộc đặc biệt sùng bái, Lê Mộc trong lòng có khổ không chỗ nói đành phải đối chúng nữ hài tử cười gượng một tiếng: “Mọi người tùy tiện ăn… Đừng khách khí a, tôi trước đi văn phòng Lãnh tổng một chuyến.” Thiếu chút nữa nói các ngươi ăn hải sản ta ăn giò… Nói xong lại một lần nữa lưu luyến nhìn đĩa chân giò kho tàu kia liếc mắt một cái sau, lúc này mới đi ra nhà ăn, tâm không cam lòng không muốn.
Lê Mộc cùng Lãnh Huyên đi rồi nhà ăn cũng không có an tĩnh lại.
“Ôi chồi, Lê Mộc vừa nãy động tác ném hoa hảo suất a, nếu ta cũng có một người bạn trai như vậy thì tốt rồi…” Mỗ cô nương không biết tên vẻ mặt mê trai.
“Đúng vậy đúng vậy, hắn cùng Lãnh tổng cùng một chỗ từ khi nào, hình như đều đã lĩnh chứng, sao lại thế này a, phía trước Lãnh tổng không phải hờ hững hắn sao?” Mỗ muội tử không biết tên vẻ mặt bát quái.
“Không chừng, Lãnh tổng rốt cục bị cảm động bái, nếu là ta ta sớm đã bị cảm động…” Mỗ mỹ nữ không biết tên vẻ mặt sùng bái.
Các mỹ nữ trợ lý bộ đều chém gió khí thế ngất trời, Tư Đồ Tuyết khác thường không có gia nhập, mà luôn đắm chìm ở thời điểm Lê Mộc nói ra chân tướng vừa rồi, còn Mạc Tích Vũ lại là yên lặng ở một góc bưng ly rượu giống như có thâm ý.