Con người khi còn sống có rất nhiều lựa chọn, thời điểm Lê Mộc mang theo Lãnh Huyên chạy trốn liền chọn sai đường, nếu quả thật lại cho hắn cơ hội lựa chọn một lần nữa, Lê Mộc vẫn sẽ tuyển con đường kia, bởi vì hết thảy bên trong u minh đều có định số.
Khi nhìn đến Lê Mộc bọn họ hướng về một lối rẽ chạy xa, Nhâm Kiện hổn hển đối nhóm côn đồ nói: “Còn không mau truy cho ta a, còn thất thần làm gì, ta con mẹ nó dưỡng các ngươi làm cái gì không biết.”
Ba tên côn đồ trong đó nghe được lập tức mạo hiểm mưa đuổi theo, kết quả gã còn lại gọi lại bọn hắn, đối với Nhâm Kiện nói: “Thiếu gia, chúng ta không thể đuổi theo, ngược lại phải nhanh xuống núi mới tốt.”
“Làm sao vậy.” Nhâm Kiện vẻ mặt không hài lòng.
“Thiếu gia, tôi từng nghe lão nhân nói qua trời mưa lớn như thế không thể lên núi, nhất là khi nhìn thấy mặt đất nứt ra khe hở, cậu xem thổ địa bên kia cùng tình huống đó rất tương xứng, hơn nữa cậu nghe một chút xem, có vẻ bọn họ chạy trốn bên kia có tiếng vang không tầm thường, các lão nhân nói đây là dấu hiệu muốn phát sinh đất đá trôi cỡ lớn, mỗi một lần đều chết rất nhiều người.”
“Hỗn đản! Thế mà ngươi con mẹ nó không nói sớm!” Nhâm Kiện xoa xao cái mông ngã đau, hắn dù sao cũng là cái công tử ca ở nhà ấm lớn lên, chưa bao giờ gặp tình huống nguy cơ như vậy, lập tức liền kích động lên, không lâu sau lại thoải mái.
“Hừ! Lê Mộc Lãnh Huyên ta cho các ngươi chạy, hảo hảo hưởng thụ trận đất đá trôi này đi, bất quá ta đoán các ngươi vĩnh viễn ra không được ha ha ha!!!”
Thời điểm Nhâm Kiện nói ra lời này có điểm điên cuồng, nhưng không trì hoãn mang theo bốn người nhanh chóng hạ sơn.
Trời mưa tựa hồ không lớn như tưởng tưởng, chỉ là vì mới vừa vào mùa thu, Lê Mộc hai người mặc quần áo vốn là ít đến đáng thương, hơn nữa mưa ngấm một cái, Lãnh Huyên lạnh đến run lập cập, Lê Mộc ở bên trong mưa, lại không thấy rét lạnh, chưa kể vội vã chạy trối chết nên cũng không có chú ý tới tình huống của Lãnh Huyên.
Đợi hắn phát hiện tình huống của Lãnh Huyên, liền nghĩ muốn tìm một chỗ gần đây tránh mưa. Lúc này một luồng cảm giác cực kỳ nguy hiểm xuất hiện trong lòng hắn, chính thời điểm lần đó khi hắn xảy ra tai nạn xe chết mất tiêu cũng là cảm giác này, chỉ bất quá lần này, cảm giác nguy hiểm đến cực kỳ mãnh liệt, cơ hồ có một loại ý chỉ tai ương ngập đầu.
Lê Mộc đột nhiên ý thức được cái gì liền hô một tiếng: “Mau chạy lên trên núi “. Nói xong, một bàn tay kéo Lãnh Huyên, hướng bãi đất phụ cận chạy đi.
Lãnh Huyên vốn đang rét lập cà lập cập, lại không rõ ý của Lê Mộc, đang đi êm đẹp, làm chi không mục đích chạy lên núi, một cái nam, một cái nữ, mưa ngấm trên đầu, ngay cả ánh mắt đều mở không ra, bị Lê Mộc gần như là bức ép kéo đi, bước nặng bước nhẹ chạy lên trên núi.
Hai người dọc theo đường đi ngả nghiêng lảo đảo, không chạy được bao xa, chợt nghe đến một trận lay động, thanh âm không lớn, lực xuyên thấu lại rất mạnh, thẳng tắp đụng vào màng nhĩ hai người.
Lê Mộc vừa nghe đến trận tiếng động này, sắc mặt trở nên khó coi cực kỳ, bản thân năng lực có mạnh hơn nữa, cũng không có khả năng so sánh với uy lực của thiên địa, lúc này duy nhất có thể làm, chính là chạy, hướng lên núi liều mạng chạy.
Lãnh Huyên cũng nghe thấy tiếng động này, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, biểu hiện cũng không còn lạnh nhạt như vậy nữa, nhưng dù sao vẫn là nữ tử yếu đuối, lúc này dầm mưa cả nửa ngày, thân mình chạy cũng không còn khí lực.
Lê Mộc gấp đến độ hô to: “Mau chút nữa, đất đá sắp trôi đến đây rồi!” Vừa nói, vừa dùng sức kéo Lãnh Huyên chạy về phía chỗ cao.
Trong nháy mắt, một dòng đất đá trôi, phô thiên lật địa xuất hiện trong mắt hai người, một đường phía trên, vô số đá lớn, cây cối, nháy mắt đã bị gói vào, chỉ trong chốc lát nữa, sẽ đến dưới chân Lê Mộc.
Lãnh Huyên đâu còn có khí lực lên núi, vừa rồi lúc đang đi bởi vì trên đường lầy lội chân của nàng đã có chút trật, hiện tại nàng chỉ có thể dùng tốc độ rất chậm hướng về phía nơi cao hơn một chút.
Lê Mộc biết không thể tiếp tục kéo dài, một phen bồng lấy Lãnh Huyên, sử xuất toàn thân khí lực liều mạng hướng chỗ cao chạy như điên.
Lãnh Huyên rõ ràng bị hành động của Lê Mộc làm hoảng sợ, lập tức liền nhìn thấy đất đá trôi thế như chẻ tre hướng lại đây, đem mọi dấu chân Lê Mộc lưu ở phía sau, đều thôn tính vô ảnh vô tung, chỉ cần Lê Mộc bước hơi chậm, tức khắc sẽ bị đất đá trôi nuốt hết.
Lãnh Huyên giờ đây bị Lê Mộc bồng chạy, trong lòng cũng hoảng loạn cả lên. Bởi vì Lê Mộc cấp tốc chạy trốn, vô số bụi gai cành cây, vô tình quật lên mặt Lê Mộc, đeo theo vệt vệt vết máu, nhưng hắn ngay cả đau đớn cũng quên kêu lên.
Đất đá trôi đến đỉnh điểm, rốt cục trong lúc Lê Mộc chạy như điên, trôi qua, lúc này hắn ngay cả cấp bách hay kinh sợ, cũng không còn sức nữa, hai chân mềm nhũn, thẳng tắp ngã nhào trên mặt đất, nhưng thời điểm ngã sấp xuống vẫn tiếp tục đem Lãnh Huyên hộ vào trong lòng không bị thương tổn, đất đá trôi phía sau, cùng chân của hắn cách xa nhau chưa đến một thước.
Lúc này Lãnh Huyên mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, lại vội vàng kéo dậy Lê Mộc, từng bước một leo về nơi càng cao hơn. Thật vất vả, rời đi bên cạnh vùng đất trôi hơn hai mươi thước, Lãnh Huyên vô luận thế nào cũng không kéo động được Lê Mộc nữa, hai người thẳng tắp nằm trên mặt đất, cũng dậy không nổi nữa.
Chờ Lê Mộc hồi lại một hơi sức, lại nhìn địa phương vừa đi qua, không khỏi hút hơi khí lạnh, dòng suối nhỏ ban đầu bọn họ chạy qua, biến thành một đoạn chiến hào cự đại, vô số cây cối đá lớn vẫn còn trong chiến hào chậm rãi lưu động, Lê Mộc hai người nếu chậm nửa giây, lúc này chỉ sợ sớm đã làm hồn ma trong núi lớn, phách lạc giữa sống sâu.
Khuôn mặt Lê Mộc nguyên bản hồng nhuận hiện tại cũng trở nên có chút tái nhợt, ở trước mặt thiên nhiên, mình cái gì cũng không phải, gặp được loại tai nạn kinh thiên động địa này, thiên nhiên như trước luôn có thể dễ dàng đem chính mình tan thành tro bụi, lần này xem như là tìm được đường sống trong chỗ chết, không biết ở trong rừng rậm, loại chuyện sinh tử lướt qua râu tóc này, còn có thể có bao nhiêu? Lê Mộc rời đi đô thị, lần đầu tiên cảm thấy so sánh với thiên nhiên, nhân loại nhỏ bé, bản thân bất lực. Tâm tình cũng dần chìm vào yên tĩnh, hắn biết đây không phải là thời điểm ngẩn người.
Nghiêng ngả lảo đảo đi hồi lâu, hai người mới đến đến một chỗ lưng chừng núi, thoạt nhìn địa phương tuyệt đối an toàn, địa phương là tuyệt đối an toàn, nhưng một chỗ che gió tránh mưa cũng tìm không được, lúc này chân trời lại vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Lãnh Huyên vẫn nghĩ muốn tiếp tục đi xuống, không thể tiếp tục ở lại chỗ cao này, đành phải kéo Lê Mộc đi về phía chân núi, Lê Mộc lòng còn sợ hãi thấy muốn đi xuống chân núi, liền chết cũng không chịu, ngồi ỳ trên mặt đất, không nhúc nhích.
“Lãnh Huyên, mau tới đây xem, nơi này có cái sơn động.” Lê Mộc tìm kiếm nửa ngày mới phát hiện một nơi có thể tạm thời tránh mưa.
Lãnh Huyên nghe vậy cũng đi qua, phát hiện đúng là một cái sơn động có thể tránh mưa, hai người cũng vội vàng vào trong sơn động tìm một chỗ khô làm địa phương ngồi xuống. Tìm nửa ngày trong sơn động kiếm được chút cành cây khô ráo cùng một ít cỏ dại khô rụng, xuất ra zippo đánh lửa lừa được từ chỗ Cao Tiểu Triều, vẩy vẩy nước ở trên, Lê Mộc loay hoay cả nửa ngày mới phát ra lửa, ánh lửa chiếu rọi xuống, trong sơn động cũng nhiều hơn một tia ấm áp.
“Chúng ta có lẽ nhất thời ra không được, cũng chỉ có thể chờ bọn họ phát hiện được tờ giấy của tôi rồi tới cứu chúng ta.” Lê Mộc tiếp thêm chút củi vào đống lửa, thuận tiện cởi áo khoác của mình sưởi ấm.
Đợi nửa ngày cũng không thấy Lãnh Huyên đáp lời, Lê Mộc ngẩng đầu nhìn, liền thấy Lãnh Huyên ôm hai đầu gối ngồi ở bên kia đống lửa, toàn thân cao thấp đều ướt đẫm. Trong sơn động nhiệt độ rõ ràng so với bên ngoài lạnh hơn rất nhiều, hơn nữa trời mưa, mặc dù có lửa sưởi ấm, nhưng có thể rõ ràng nhìn ra Lãnh Huyên phát run, sắc mặt cũng rất tái nhợt.
Lê Mộc vội vàng đi đến bên người Lãnh Huyên ngồi xuống, không để ý thân thể mình cảm giác vô lực, không hề do dự cởi xuống áo khoác ướt đẫm của Lãnh Huyên, rồi đem áo khoác trong tay mình hơ cho khô của mình phi tới trên người Lãnh Huyên, ngay sau đó nói: “Quần áo thấm ướt không thể mặc nữa, dưới tình huống như vậy dễ dàng sinh bệnh, nếu thể lực không thể mau chóng khôi phục, có lẽ chúng ta đều nhịn không qua được đêm nay.”
Lãnh Huyên nhấp đôi môi tái nhợt, tuy rằng quần áo mặc trên người nàng vẫn còn ướt, nhưng áo ngoài Lê Mộc mới vừa hơ khô cũng có vẻ ấm áp hơn rất nhiều, ít nhất không còn lạnh như vậy.
Hơ khô y phục cho Lãnh Huyên lúc sau, Lê Mộc lại đem nó khoác ở trên người Lãnh Huyên, ngồi phía sau Lãnh Huyên, sau đó mở cánh tay đem Lãnh Huyên lãm vào trong lòng, dùng thân thể bao vây lấy Lãnh Huyên, hy vọng có thể khiến Lãnh Huyên càng ấm áp hơn một chút.
“Bên ngoài mưa không biết khi nào thì dừng lại, nơi này củi gỗ lại không có bao nhiêu, chúng ta như vậy ôm lẫn nhau có thể sưởi ấm, bằng không sợ là chúng ta chịu không được đến lúc bọn họ đến cứu viện.”
Nghe được Lê Mộc lời này, Lãnh Huyên ngừng giãy dụa, có lẽ bởi vì giằng co một đêm mệt chết đi, Lãnh Huyên thế nhưng ở Lê Mộc trong lòng ngủ mất, nghiêng đầu một bên.
Nhìn tuyệt mỹ dung nhan ngủ say trong lòng, Lê Mộc một chút cũng không dám động, sợ quấy nhiễu nhân gian tiên tử.
Lãnh Huyên lúc ngủ cũng không còn bộ dáng nghiêm túc như ngày thường, khóe miệng nhếch lên một độ cung xinh đẹp, mày lại đôi khi khẽ nhíu lại, đôi môi khêu gợi nổi bật dưới ánh lửa càng thêm kiều diễm ướt át, Lê Mộc nhìn đến muốn hôn lên phương dung này, nhưng chung quy vẫn không có khí phách dũng cảm như lúc kèm ép Nhâm Kiện nữa, Lê Mộc nhát chết cuối cùng cũng chỉ có thể ôm thật chặt Lãnh Huyên vào trong lòng, ôm Lãnh Huyên nặng nề mà ngủ.
Ngoài sơn động tiếng mưa rơi không ngừng, tựa hồ cũng khiến cho một màn ấm áp này càng thêm mỹ diệu.