Có lẽ vì để càng dung nhập tốt hơn thân phận tiểu bạch lĩnh hiện tại của hắn, Lê Mộc ngày hôm sau cũng không có ngồi xe nhà, mà là sáng sớm đi đến Lãnh thị bằng xe giao thông công cộng.
(*) tiểu bạch lĩnh: dân văn phòng
Tòa nhà Lãnh thị tổng bộ đứng sừng sững ở con đường phồn hoa nhất nội thành, một tòa nhà cao hơn ba mươi tầng, công ty quy mô như thế thực lực tuyệt đối sẽ không kém đi đâu, Lê Mộc không tự giác lắc lắc đầu, hắn không biết mình như vậy đúng hay không, mặc dù mình quyết định đối Lãnh Huyên phụ trách, nhưng tựa hồ Lãnh Huyên cũng không cảm kích, hắn nhất sương tình nguyện đuổi tới công ty hình như có chút không ổn.
Vả lại hắn bất quá là cùng Lãnh Huyên một đêm chồng hờ vợ tạm, trong lòng hắn cũng không hiểu rõ Lãnh Huyên, cảm giác đối Lãnh Huyên cũng không phải nói là yêu, trừ bỏ trách nhiệm nên có, cũng chỉ là có chút hảo cảm mà thôi, truy không được coi như thôi vậy, bất quá điều hắn càng muốn chính là thể nghiệm nhiều một chút cuộc sống phấn đấu của tiểu bạch lĩnh chốn đô thị, dù sao kiếp trước hắn đang đi tìm việc làm thì ngỏm mất tiêu.
Lê Mộc ngẩng đầu nhìn mấy chữ to kim quang lóng lánh ở mặt trên tòa nhà Lãnh thị, rất hiếu kỳ vì sao mỹ nữ ngày hôm qua lại cho hắn một cơ hội công tác như vậy, nhìn thì có vẻ bản thân cũng không có văn bằng nào, đương nhiên tiểu tử Lê Mộc này trước kia cũng không hảo hảo đến trường, hơn nữa muốn nam nhân thân thể khoẻ mạnh, nhìn mình thế nào cũng không phải loại đó a, chẳng lẽ đàn mỹ nữ này thích tướng mạo tiểu thụ giống như ta, nghĩ đến đây, Lê Mộc quán tính cây hoa cúc căng thẳng.
Lắc đầu, đem mọi ý tưởng hỗn độn trong đầu đều bới ra ngoài, bước nhanh đi vào thang máy.
Cửa phòng bộ nhân lực tài nguyên đóng chặt, Lê Mộc đứng ngoài đang muốn gõ cửa, cánh cửa đột nhiên mở, một người trẻ tuổi bộ dáng như cán bộ văn phòng ủ rũ từ bên trong đi ra, thiếu chút nữa cùng Lê Mộc chọi nhau, cán bộ kia đồng tình liếc mắt nhìn Lê Mộc một cái, xoay người bước nhanh rời khỏi.
Lê Mộc có chút hồ nghi, vừa rồi lúc cửa mở hắn lơ đãng liếc vào trong phòng làm việc thấy một phụ nữ tóc ngắn đang ngồi, ban nãy người kia đi ra ngoài sao lại bộ dáng như vậy, chẳng lẽ bên trong ngồi một oán phụ thời mãn kinh sao? Hắn sửa sang lại quần áo, ở trên cửa gõ ba cái.
“Tiến vào.”
Vừa đẩy cửa ra Lê Mộc liền phát hiện một nữ nhân tóc ngắn, tuổi ước chừng hai mươi mấy, đội một bộ kính mắt viền vàng, trang phục công sở siết chặt hiển lộ dáng người của nàng, dung mạo đẳng cấp trung thượng, phối với biểu tình nghiêm túc làm cho người ta cảm giác nữ viên chức giàu kinh nghiệm điển hình.
Có lẽ, đây là Trương quản lý của bộ nhân lực tài nguyên, Lê Mộc nếu muốn chính thức công tác phải được nơi này đồng ý sau đó đăng ký.
Trương quản lý ngẩng đầu nhìn về phía Lê Mộc, khuôn mặt bình thản hỏi: “Báo danh sao, tên gọi là gì, chức vị ứng cử là gì?”
Lê Mộc cũng sửa đi bộ dáng cười đùa thường ngày, thận trọng hồi đáp; “Vâng, tôi tên Lê Mộc, chức vị ứng cử cụ thể… chức vị ứng cử tôi cũng không rõ lắm, đúng rồi, là Mạc Tích Vũ bảo tôi tới…”
Thời điểm nghe được tên Lê Mộc trong mắt Trương quản lý liền hiện lên một tia thần sắc khác thường, Lê Mộc? Đây không phải là người mà Tích Vũ nha đầu bảo ta lưu ý sao, gã này rốt cuộc là thân phận gì, bộ mặt kiểu tiểu thụ, nguyên lai khẩu vị của nha đầu này là như vậy a, tiếp tục tưởng tượng bất giác thất thần.
Lê Mộc đứng bên cạnh thấy mặt Trương quản lý thần sắc trong chốc lát biến đổi, ngồi bên đó nhìn hắn đến nổi da gà, nhịn không được đánh gãy tưởng tượng của Trương quản lý.
“Xin hỏi Trương quản lý, hiện tại tôi có phải hẳn là đăng ký mới có thể đi làm hay không?”
Bị đánh đoạn Trương quản lý lại khôi phục vẻ mặt biểu tình lạnh nhạt, nghe được lời nói của Lê Mộc, đột nhiên thái độ tốt lên, lập tức lộ ra một nụ cười thoạt nhìn hiền lành nhưng kì thực rất quỷ dị, thẳng đến khi Lê Mộc bị nhìn tới mức da gà như rớt từng cái từng cái xuống đất.
“Lê Mộc? Cậu không cần đăng ký, trực tiếp lên tầng mười bảy là được rồi.”
“Nga? Được được, vậy cảm ơn cô, Trương quản lý, tôi đi trước.” Lê Mộc cảm thấy nơi đây không nên ở lâu, nghe Trương quản lý trả lời liền bật lòng bàn chân chuồn đi mất, Trương quản lý cười thật sự… thật sự là quá dọa người! Chẳng lẽ trong công ty mọi người nhiệt tình như vậy sao!?
Nhìn Lê Mộc bước nhanh rời khỏi, Trương quản lý biểu tình lại có chút nghiền ngẫm, lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại.
“Tích Vũ, tiểu tử tên Lê Mộc kia tôi đã cho hắn thông qua, bất quá, hắn rốt cuộc cùng cô có cái gì quan hệ a, nguyên cái mặt tiểu thụ, cô sẽ không, là thích như vậy đi ~~” Trương quản lý cầm di động vừa cười vừa trêu ghẹo Mạc Tích Vũ.
Điện thoại bên kia Mạc Tích Vũ thản nhiên hồi đáp: “Vận Thi? Không có gì, chỉ là cảm thấy người này rất thú vị, vừa lúc bộ chúng ta thiếu cái tạp công, cho hắn đến làm.”
“Thật sự không có gì sao? Nếu bình thường tôi hỏi cô, cô cũng sẽ không giải thích gì với tôi, lần này khác thường như vậy, còn nói không có quan hệ gì ~~ không phải là thích rồi đi ~~” Trương Vận Thi trên mặt ý cười càng đậm.
“Không có.” Vẫn là ngữ khí thản nhiên, “Được rồi, tôi bên đây còn có công tác phải làm, trước hết cứ như vậy…” Nói xong Mạc Tích Vũ liền cúp điện thoại.
Nghe điện thoại vang lên tiếng đô đô, Trương Vận Thi thần tình bất mãn, miệng than thở nói: “Thật là, bảo ta lo liệu chuyện này, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói, nha đầu này…” Tiếp theo lại vùi đầu vào công tác.