Đêm mưa, mưa bụi mịt mờ như nước mắt thiên sứ phiêu đãng bay ở giữa nhân gian tịch mịch; đèn đuốc như ẩn như hiện trong cơn mưa có vẻ hơi mê mang, lốm đa lốm đốm. Trần Bình đứng ở cửa bệnh viện, nhìn bình thuốc trong tay đến xuất thần, một giờ trước, tổng giám đốc không để ý thân thể khó chịu, cố chấp khư khư yêu cầu xuất viện, vôi vàng đến mức quên cầm cả đơn thuốc bác sĩ kê cho. Nhìn công dụng của bình thuốc: chủ yếu dùng cho người có thai kỳ thiếu sắt thiếu máu… Trần Bình nhếch miệng cười khổ, hóa ra tổng giám đốc mang thai, vội vàng xuất viện như vậy nhất định là muốn mau mau chia sẻ niềm vui trong đời cùng với cha của đứa nhỏ!
Mưa vẫn như cũ, giọt mưa bay vào cơn xoáy nước, tạo thành những lăn tăn rung động. Suy nghĩ của Trần Bình cũng theo cơn mưa phùn rả rích, trôi đi thật xa.
Còn nhớ lần đầu tiên gặp tổng giám đốc, cũng là một ngày gió táp mưa sa…
****
Birmingham, Nước Anh.
“Bà chủ, xin đừng đuổi tôi đi. Ngày mai, ngày mai sau khi nhận tiền công tôi nhất định sẽ trả đủ cho bà tiền thuê nhà khất nợ!” Trần Bình vừa thu thập hành lý bị chủ nhà ném lung tung, vừa đau khổ khẩn cầu.
Chủ nhà cay nghiệt nheo đôi mắt xanh, giọng the thé: “Cút ngay! Bọn ngoại quốc mạt hạng, phòng này được người khác thuê rồi, mày cút được bao xa thì cút ngay cho tao!” Vừa dứt lời liền ném rương hành lý cũ nát của Trần Bình ra ngoài cửa sổ, quần áo có thể đếm được trên đầu ngón tay rơi ra ngoài, văng đầy đất, mặc cho nước mưa tẩy rửa, chật vật không chịu nổi.
Nước mưa tí tách tí tách thấm ướt áo quần phong phanh của Trần Bình, cẩn thận từng chút một xếp lại quần áo vào trong rương, bước đi vô định trên đường phố nơi đất khách quê người.
Năm Trần Bình 10 tuổi, mẹ cậu bị chẩn đoán nhiễm trùng đường tiểu, bố không thể gánh được số tiền chữa bệnh kếch xù mà bỏ nhà trốn đi. Khi mẹ mất, bà dặn dò Trần Bình nhất định phải học tập thật giỏi, tương lai làm một nhân tài có ích cho xã hội. Trần Bình hoàn thành việc học nhờ những nhà hảo tâm trong xã hội, lấy thành tích ưu việt thi đậu đại học Birmingham. Thế nhưng việc học còn chưa xong, vấn đề kinh tế hiện tại như lửa xém lông mày* (vô cùng cấp bách), tiếp tục như vậy, không riêng việc không có chỗ ở mà chỉ sợ ngay cả học phí cũng là vấn đề… Trần Bình suy nghĩ mông lung, không phát giác tình huống xung quanh mình.
“Bíp bíp…” tiếng còi xe dồn dập cắt ngang sự trầm tư của Trần Bình, ngẩng đầu, ô tô cách đó không xa dần lao đến gần, phải kết thúc rồi sao? Phải chết nơi tha hương sao? Trần Bình nhắm mắt lại, mẹ, con tới đây…
Không có đau đớn như trong tưởng tượng, Trần Bình chậm rãi mở mắt ra, ô tô đứng cách cậu 5cm, lau mồ hôi cùng nước mưa trên mặt, thở dài một hơi. Nguy hiểm thật!
Lúc này, một người trẻ tuổi đi giày tây từ trên xe bước xuống, mái tóc màu nâu sẫm, khác với dáng người tráng kiện của phương tây, hình thể người này cao nhưng hơi gầy, màu da tái nhợt khiến cặp mắt đen láy càng thêm sáng bừng rạng rỡ. Bờ môi nhạt màu hơi cong lên, mang theo mỉm cười như có như không.
Trần Bình không kìm được lòng dùng tiếng Trung nói: “Người đàn ông phương đông thật đẹp”.
Người đàn ông hơi sững sờ, cũng dùng tiếng Trung nói: “Cậu là người Trung Quốc?”
“Ừm, tôi là người thành phố S”.
Người đàn ông nhíu đôi lông mày lá phong đẹp đẽ: “Người thành phố S? Trời mưa không ở trong nhà lại chạy loạn trên đường làm gì? Anh không muốn sống nữa à?”
Trần Bình ngượng ngùng sờ mũi một cái: “Tôi…. Không có nơi để về…”
“Ồ?” Ở nước ngoài gặp được đồng hương, người đàn ông đối với cảnh ngộ của người đồng hương này rất tò mò.
Trần Bình đem chuyện của mình nói cho người đàn ông đó.
Người đàn ông gật nhẹ đầu: “Cậu tên là Trần Bình đúng không, tôi có thể giúp cậu hoàn thành việc học. Nhưng mà tôi là thương nhân, không phải nhà từ thiện, tôi giúp đỡ cậu đồng thời cậu cũng phải đến công ty của tôi làm việc, trở thành phụ tá riêng của tôi, thế nào?”
Trần Bình mừng đến không tin vào mắt mình, gật đầu liên tục: “Ừm, tốt thôi, nhất định rồi”.
Người đàn ông cười nhạt một tiếng: “Mau lên xe, cậu cũng dầm mưa ướt sũng rồi”.
Trần Bình đi theo người đàn ông: “Còn chưa hỏi tên của ân nhân?”
Người đàn ông xoay người, vuốt lại tóc Trần Bình bị nước mưa thấm ướt ngang trán: “Tôi tên Lệ Hàn Bân, sau này là cấp trên của cậu. Cậu gọi tôi là tổng giám đốc như bọn họ là được rồi!”
“Tổng giám đốc…”
“Bíp bíp___” đột nhiên xuất hiện tiếng còi ô tô cắt ngang hồi ức của Trần Bình.
Xe dừng lại bên cạnh Trần Bình, lái xe hạ cửa kính xuống, cười giỡn nói: “Tiểu tùy tùng Trần Bình, muộn như thế này đến bệnh viện ngắm cảnh à?”
Trần Bình cười nói: “Giám đốc Huống, sao anh lại ở chỗ này?”
“Đến thăm một người bạn, còn cậu?”
Trần Bình lộ vẻ mặt lo lắng: “Tổng giám đốc bị bệnh, tôi đưa anh ấy đến bệnh viện, nhưng anh ấy ngay cả thuốc cũng không cầm liền rời đi”.
Huống Du vân vê cằm: “Thế này nhé, cậu mau lên xe, tôi đưa cậu đến chỗ Hàn Bân! Hiện tại muộn như vậy, còn mưa nữa, rất khó bắt xe”.
Trần Bình gật đầu, chui vào xe Huống Du.
Trong xe, Huống Du vẫn đùa giỡn cà lơ phất phơ như cũ: “Tiểu tùy tùng, cậu đối với Lệ tổng thật tốt, nếu phụ tá của tôi được một nửa cậu tôi cũng tiết kiệm được không ít tâm sức.”
Trần Bình đỏ mặt, ấp úng nói: “Tôi, tôi chỉ là… hy vọng có thể san sẻ nỗi lo giúp ông chủ”.
Huống Du cười cười: “Tiểu tùy tùng, tại sao lại đối tốt với Lệ Hàn Bân như thế? Trời mưa to còn muốn đi đưa thuốc cho cậu ta?”
Trần Bình suy nghĩ vài giây: “Không có tổng giám đốc sẽ không có Trần Bình. Vì anh ấy mà nỗ lực, tôi cảm thấy rất mãn nguyện.”
Một tay Huống Du cầm lái, một tay vuốt tóc Trần Bình: “Tiểu tùy tùng sao lại càng ngày càng giống đồ ngốc rồi? Lệ Hàn Bân là một vì sao chói mắt, nhưng cậu ta đã tìm được người thuộc về quỹ tích của cậu ta. Mà vũ trụ mênh mông vô tận còn có rất nhiều ngôi sao đợi cậu hiểu được cách thưởng thức nó”.
“A? Anh nói cái gì?” Trần Bình mở to hai mắt, cái triết lý vừa rồi xuất phát từ cái miệng của tên thiếu gia bất cần đời này sao?
Huống Du quái dị ho nhẹ một tiếng, ý đồ dùng tiếng ho để đỡ xấu hổ: “Không có gì! Đúng rồi, cậu với tổng giám đốc của cậu quen nhau như thế nào?”
“Khi tôi học đại học Birmingham thì tình cờ gặp được tổng giám đốc, anh thì sao?”
“Tôi à, tôi với Hàn Bân và Alex đều là bạn học thời đại học, sau khi tốt nghiệp tôi trở về nước trước…”
“Vậy sao…”
….
****
Cuối cùng cũng đến nơi, Trần Bình và Huống Du cùng xuống xe, hoang mang nói: “Giám đốc Huống, sao anh cũng xuống xe thế?”
Huống Du cười ha ha: “Không phải cậu nói Hàn Bân không khỏe sao? Là bạn bè tôi cũng cần phải đến thăm chứ”.
“…”
“Cốc cốc___” gõ cửa nhà trọ nửa ngày mà không có người trả lời, rõ ràng đèn vẫn sáng? Trần Bình lấy di động gọi cho tổng giám đốc, cũng không có người trả lời.
“Không ai nhận điện?” Trần Bình vừa gọi điện, vừa nói với Huống Du.
“Trước tiên đừng tắt điện thoại”. Huống Du dán sát lỗ tai lên cửa nhà, đột nhiên sắc mặt đại biến: “Tôi nghe thấy tiếng điện thoại di động của Hàn Bân trong nhà”.
Lòng Trần Bình càng như lửa đốt, tổng giám đốc đúng là ở trong nhà mà lại không mở cửa, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện rồi?
Cũng may tầng lầu không cao, cuối cùng hai người quyết định cẩn thận nhảy lên cửa sổ đột nhập vào trong nhà. Khi nhảy vào trong, Huống Du và Trần Bình giật mình, thân thể Lệ Hàn Bân cuộn lại, mặt mũi giàn giụa nước mắt hôn mê bất tỉnh ngay bên cạnh đám thủy tinh vỡ vụn, tay phải đầm đìa máu me hình như còn đang cầm cái gì…
Hai người hoảng sợ hô to:
“Tổng giám đốc____”
“Hàn Bân_____”
Hoàn chương 29.
Linh Linh: Cay cú Mẫn Hướng Hàng quá, cái thể loại hỏi nhưng không để người ta nói hết đã không thèm nghe, đáng chém >.<
Raph: Tuôi chỉ có thể tiếp tục:____: *khóc_ing*