Sủng Thê Vạn Vạn Tuế: Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi

Chương 43: Thiếu niên, vì sao ngươi ngạo kiều như thế



A Trần tiếp tục trừng.

Ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén thẳng tắp bắn về phía Nhục Đoàn.

Nhục Đoàn có thể trốn trong ngực Phượng Sở Ca nên cũng không sợ hắn.

Nó biết rõ lúc này A Trần không thể nào bắt được nó.

Nhục Đoàn quả thật thông hiểu nhân tính.

Có lẽ ý thức được điểm này, nó càng thêm đắc ý..

Một hồi chiến tranh vô hình chậm rãi hạ màn.

Cuộc chiến ánh mắt giữa A Trần cùng Nhục Đoàn, Phượng Sở Ca không có nhìn thấy, nàng chỉ dựa vào một bên chợp mắt.

Cho đến khi xe ngựa dừng lại, Tử Lan lái xe bên ngoài lên tiếng: “Tiểu thư, đến hoàng cung rồi..”

Lúc này Phượng Sở Ca mới mở mắt ra: “A Trần, chúng ta đã đến nơi, xuống thôi.”

Phượng Sở Ca xuống xe trước, chờ hồi lâu nhưng không trông thấy A Trần xuống.

Vén màn xe lên, chỉ thấy A Trần mặt không biểu tình dựa vào một bên.

“Làm sao vậy? Không xuống xe?”

A Trần khoanh tay trước ngực, gương mặt lạnh lùng, rất ngạo kiều mà mở miệng: “Quá cao, ta không thể xuống được.”

Phượng Sở Ca nhìn khoảng cách có chút cao, cuối cùng nói: “Ta ôm ngươi xuống!”

Nghe vậy, lông mày A Trần hơi động một chút, khoé môi không dấu vết gợi lên một đường cong.

Phượng Sở Ca tiến lên, đang muốn ôm hắn thì phát hiện trong ngực nàng còn ôm Nhục Đoàn, căn bản không rút tay ra được.

Vừa muốn gọi Tử Lan đến hỗ trợ, A Trần đã nói: “Ta giúp ngươi ôm Nhục Đoàn.. Ngươi ôm ta.”

“Meow ô..” Thời điểm A Trần nói xong lời này, Nhục Đoàn trong ngực Phượng Sở Ca nhất thời phát ra một tiếng rêи ɾỉ, tựa hồ đang kháng nghị.

Nhưng cuối cùng, kháng nghị không có hiệu quả.

Phượng Sở Ca mở miệng: “Tốt.”

Sau khi giao Nhục Đoàn cho A Trần, Phượng Sở Ca duỗi tay ôm A Trần xuống xe ngựa.

Cho đến khi đứng vững, A Trần mím môi khẽ nói: “Nhục Đoàn hôm nay giao cho ta đi, ngươi một mực ôm nó cũng bất tiện.”

Phượng Sở Ca nghe vậy, cười nói: “Vậy thì vất vả Tiểu Trần Trần rồi.”

Quả thực nếu nàng luôn ôm một con mèo bên mình thì không tiện lắm.

Hơn nữa, cũng quá mất phong cách.

Phượng Sở Ca quay đầu nhìn về phía Nhục Đoàn: “Nhục Đoàn ngoan ngoãn nghe lời nha.”

Nhục Đoàn kêu “Meow ô” một tiếng.

Nghe lời mới có quỷ!

Nó giãy dụa muốn ra khỏi ngực A Trần, nhưng lại bị A Trần chặt chẽ ôm lấy..

Nhục Đoàn ẩn ẩn cảm giác một cái tay tà ác chậm rãi vươn về phía lỗ tai của nó..

“Meow ô..” Nhục Đoàn lần nữa kêu ra tiếng.

“Nhục Đoàn, ngươi không thích A Trần sao? Vì sao lại gọi thê thảm như vậy, thế này lại để cho ngoại nhân cảm thấy ta đang khi dễ ngươi. A Trần rất là thích ngươi, sao ngươi lại đối với ta như vậy? Ngươi thật sự làm A Trần quá thương tâm rồi..” A Trần đột nhiên nhìn chằm chằm vào một đôi mắt to, có chút đáng thương nói.

Phượng Sở Ca nghe đằng sau có động tĩnh, bước chân đình trệ.

Lời như vậy, rất hiển nhiên không phải tiểu hài tử lạnh lùng kia có thể nói ra miệng.

Nàng ngoéo môi một cái.

Thiếu niên.. Vì sao ngươi ngạo kiều như thế?

Quay người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của A Trần tràn đầy đáng thương uỷ khuất, Phượng Sở Ca cuối cùng vẫn nhìn về phía Nhục Đoàn trong ngực hắn: “Nhục Đoàn, không cho phép náo loạn, bằng không trở về ta sẽ không khách khí với ngươi.”

Nhục Đoàn cực kỳ uỷ khuất nhíu mũi, cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể run rẩy cuộn mình trong ngực A Trần..

* * *

Buổi yến hội này ngược lại rất lớn.

Hoàng đế không chỉ ở tiệc chiêu đãi Phượng Sở Ca, còn mời ba đại gia tộc khác của Thiên Khải quốc đến.

Người của ba gia tộc đều chậm rãi chậm rãi có mặt.

Nhưng chậm chạp không thấy Phượng Sở Ca đến, mọi người không khỏi nhao nhao nghị luận những lời đồn đại bên ngoài về nàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.