Sủng Thê Vạn Vạn Tuế: Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi

Chương 2: Nàng, là muốn chết



Phượng Sở Ca xuống xe ngựa, xem hài tử trên mặt đất.

Hài tử gắt gao nhắm chặt mắt, khuôn mặt nho nhỏ một mảnh trắng bệch. Lông mi thật dài có chút rũ xuống che khuất ánh mắt của hắn.

Nhìn qua rõ ràng là một hài tử năm sáu tuổi nhưng trên người lại mặc một kiện trang phục đại nhân: Lưu kim trường bào màu đen rộng thùng thình.

Trường bào rộng thùng thình càng làm cho hắn lộ ra gầy yếu bất lực.

“Tiểu thư, đứa nhỏ này..” Lục Trúc nhìn thế nào cũng thấy đứa bé này có chút quỷ dị.

Rõ ràng khi đang lái xe về phía trước, nàng không nhìn thấy ai, nhưng trong nháy mắt, đứa trẻ này lại xuất hiện ở đây.

Phượng Sở Ca tiến lên một bước, dò xét được khi tức hắn mỏng như tơ. Nàng duỗi tay bế đứa bé lên, lấy ra một khỏa đan dược trong tay áo cho hắn ăn vào, rồi nói: “Cứu người trước đã, chuyện khác nói sau.”

Gần chạng vạng tối, rốt cuộc đã tới Phượng gia.

Phượng gia không hổ là một trong tứ đại gia tộc của Thiên Khải quốc, bên trong đình đài thuỷ tạ, xung quanh là hòn non bộ, khắp nơi đều là những vật khí phái.

Sau khi nhập phủ, có nha hoàn đến nghênh đón.

Phượng Sở Ca đi sau lưng nàng, một đường quanh quanh co co, cuối cùng cũng đến một viện tử ở phía nam.

Đây là một sân nhỏ cũ nát, trong nội viện đầy cỏ dại, trong phòng do lâu ngày không có người ở nên khắp nơi treo đầy mạng nhện.

“Để chúng ta ở nơi này?” Tử Lan nhìn hoàn cảnh bốn phía, nhíu mày hỏi.

Nha hoàn dẫn đường kia nhìn Phượng Sở Ca bọn họ, cười lạnh: “Trong phủ nhiều người, nơi nào còn phòng trống cho những người không liên quan? Các ngươi có thể ở chỗ này đã không tồi rồi.”

Tử Lan cùng Bích La nghe xong, tức giận đến muốn nổ phổi.

Rõ ràng là bọn họ muốn tiểu thư trở về, nhưng bây giờ lại đối với các nàng như vậy! Thật sự là khinh người quá đáng rồi!

“Tiểu thư dù gì cũng là Phượng gia đích nữ, ngươi chỉ là một nô tài cũng dám dùng thái độ như vậy đối với tiểu thư?”

Nha hoàn kia không nghĩ tới đối phương còn có thể cùng nàng làm bộ làm tịch, nổi giận nói: “Còn không phải chỉ là một phế vật bị đuổi ra khỏi gia tộc thôi sao, ra vẻ cái gì? Thực coi mình là tiểu thư Phượng gia? Nếu không phải bởi vì Nhị tiểu thư không muốn đến Vân gia, ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội trở về? Chỉ là một phế vật mà thôi, nếu là ta, ta đã đâm đầu vào cột chết đi rồi, đâu có da mặt dày như vậy mà sống. Hừ! Dù sao còn sống cũng là mất mặt xấu hổ, còn không bằng chế sớm đi cho xong!”

Nha hoàn nói xong, trên mặt một mảnh xem thường.

Phượng Sở Ca đứng một bên, tay ôm hài tử vừa cứu trở về.

Nàng đưa tay dò xét khí tức hài tử. Rất tốt, sau khi cho hắn ăn đan dược, người hắn không còn lạnh băng như trước nữa rồi.

Sau khi nghe nha hoàn kia nói, nàng gợi khoé môi, cười nhạt nói: “Tử Lan, đã nghe chưa? Nàng.. muốn chết đây này.”

Tử Lan nghe Phượng Sở Ca nói, ánh mắt hơi loé. Thân thủ của nàng rất nhanh, chỉ loé lên một cái đã ngăn nàng ta lại.

“Ngươi.. Ngươi muốn làm gì?” Nha hoàn kia kịp phản ứng, phát hiện cả người mình bị Tử Lan chế trụ, cánh tay bị Tử Lan bắt về phía sau.

“Ngươi không phải muốn đâm đầu chết sao? Ta giúp ngươi.” Tử Lan trừng mắt nhìn, duỗi tay, đột nhiên dùng chút lực, đem nha hoàn hướng về một bên cột đánh tới.

“Phanh!”

Một đạo âm thanh kịch liệt vang lên.

Hiện tại Tử Lan đã đạt đến cấp bậc Đại Linh Sư rồi, một kích vừa rồi nàng dùng năm phần lực đạo.

Nha hoàn kia không kịp hô lên một tiếng, trực tiếp tắt thở.

Trong không khí, ngập tràn mùi máu tươi.

Phượng Sở Ca nhìn người ngã trên mặt đất, quét mắt sang Tử Lan: “Lần sau nhớ hạ thủ nhẹ một chút, ngươi nhìn đi, cây cột đều nhanh bị ngươi đụng cho hư mất, làm hư hao vật công là không đạo đức.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.