Nhân Mã vừa về đã nhìn thấy Kim Ngưu với Song Tử đang nói chuyện vui vẻ trong phòng khách. Cậu nhíu mày, lòng có chút bất mãn khi họ thậm chí còn chả để ý cậu đã về.
“E hèm!”
“A, Nhân Mã, em mới về!”
“E hèm cái đầu cậu ý! Còn không mau thay đồ, để tớ với chị cậu chờ nãy giờ!!”
Đưa tay đỡ lấy cái gối mà Song Tử quăng tới, Nhân Mã chưa kịp nói gì đã bị hai người nào đó thả một cục bơ to đùng.
Hai cái người đó thân thiết từ bao giờ cậu không quan tâm, tại sao Song Tử lại đến nhà cậu chơi cậu không quan tâm! Nhưng dám bỏ qua sự tồn tại của cậu, không thể tha thứ được!!
Ghét.
Cậu giận!
***
Vì có mặt thêm Song Tử nên Nhân Mã không thể dùng xe đạp chở Kim Ngưu đi được, cuối cùng đành cuốc bộ cùng hai cô nàng. Suốt cả buổi toàn là Kim Ngưu và Song Tử nói chuyện, đến nỗi Nhân Mã nghĩ, cậu có dừng lại cũng chẳng ai để tâm.
Đúng là đáng ghét! Song Tử dám cướp chị gái của cậu. Ghét!
Trong khi Nhân Mã còn nghĩ sẽ gặp Song Ngư ở trường, cậu sau đó mới biết thằng kia không đi dự.
“Ngoan, Nhân Mã ngoan! Có Sư Tử rồi, Nhân Mã sẽ không cô đơn đâu mà!”
Nhìn con bạn thân ôm lấy Nhân Mã xoa xoa đầu cậu, Ma Kết lại đâm ra bực mình. Cậu với tay ra kéo lại cô về phía mình.
“Biến! Sư Tử là bạn thân tao!! Của tao!!”
Nhân Mã thật khóc không ra nước mắt mà. Cậu có rảnh đâu mà tranh giành cái quyền sở hữu tự mãn đó của thằng lớp trưởng!?
Sao ai cũng đối xử tồi tệ với cậu hết!!
Lập tức tìm kiếm xung quanh trong vô vọng, hình ảnh Bảo Bình cùng Xử Nữ và Cự Giải đi tới khiến cậu hớn hở hẳn ra.
Bảo Bình vốn đang vui vẻ nói chuyện với cô bạn thân về trận đấu hôm trước tự dưng lại lạnh gáy. Còn thắc mắc lý do thì hình ảnh cái tên nhóc đang niềm nở chạy tới khiến cô giật cả mình.
“Đi chỗ khác! Xê ra cho tôi! Cậu đừng có làm màu nha!!”
“Chị tàn nhẫn vừa thôi! Tôi bị xua đuổi nãy giờ rồi đấy!”
“Mặc xác cậu! Liên can gì đến tôi? Trông mặt tôi có quan tâm không?! Hả?”
Hai cái miệng bắt đầu hoạt động hết công suất, lia lại mắng chửi hơn thua nhau như hai đứa con nít.
Xử Nữ định lao vào can ngăn nhưng rốt cuộc lại lười, thế là cứ thế mặc kệ cô bạn thân của mình mà cùng Cự Giải trò chuyện.
Song Tử đưa mắt nhìn sang Kim Ngưu trong vô thức. Cô đủ tinh mắt để nhận ra gần đây ánh mắt cô nàng cứ hướng về ai, cũng đủ thông minh để nhận ra người trong câu chuyện của Kim Ngưu. Chỉ có duy nhất một người là cô không biết.
Kim Ngưu cố không để sự thân thiết của Cự Giải và Xử Nữ làm bận tâm. Nếu thật sự như Song Tử nói, nếu cô thật sự thích cậu ấy,Thích, Cự Giải.
Nhân Mã sau một hồi đấu khẩu đến mỏi miệng với Bảo Bình đâm ra bực mình giận dỗi, cuối cùng thè lưỡi chọc tức cô rồi chạy đi.
“Tôi không thèm! Kệ chị luôn!!”
Ma Kết, Sư Tử cùng Bạch Dương còn đang nói chuyện phiếm thì bị Nhân Mã chen vào, lại còn tay khoác vai con mèo như đúng rồi.
“Thằng kia, xéo mau!”
“Ứ! Ứ thích đó! Đừng có độc chiếm Tiểu Sư chớ!!”
Nhân Mã đổi ý rồi.
Ta nói cô đơn quá hoá khùng mà. Lại còn dám cãi tay đôi với lớp trưởng đại nhân.
Thiện tai.. Thiện tai…
Sư Tử đang yên đang lành bị lôi qua kéo lại như trò kéo co giữa hai thằng con trai. Tâm trạng cô vốn đang tốt lập tức chuyển xấu đi.
Mặc kệ Ma Kết với Nhân Mã giở chứng điên khùng ra sao, Sư Tử thản nhiên hất tay mình khỏi hai cậu rồi chạy ngay đến chỗ Bạch Dương.
“Tớ đi với Dương!!”
Bạch Dương vốn đang xem kịch hay lại tự nhiên trở thành diễn viên.
“Anh, hai người đó bắt nạt em kìa~!!”
“Thương thương! Thương nha! Thằng nào bắt nạt em, anh chém hết!!”
Đối với trò đùa của Sư Tử, Bạch Dương rất ăn ý hợp tác. Cô lại còn thản nhiên quay sang Ma Kết với Nhân Mã đang tròn mắt mà cười tươi.
“Anh giết hết!”
Trong khi Nhân Mã cùng Ma Kết còn toát cả mồ hôi hột, nhân vật quần chúng xung quanh được một phen cười bể bụng.
Cái bệnh này dạo gần đây mới xuất hiện. Chẳng biết giở chứng gì, cũng chẳng biết học từ đâu, càng chẳng rõ có ăn trúng thứ gì ảnh hưởng đến não bộ hay không, Bạch Dương với Sư Tử thỉnh thoảng lại xưng anh anh em em ngọt xớt, thậm chí còn huynh huynh muội muội hay trẫm thiếp gì gì đó như mấy phim cổ trang. Thêm tài diễn xuất và phối hợp cực kì tốt làm cho chả ai đỡ nổi.
Đã từng nghĩ Bạch Dương rất chững chạc trầm tĩnh, giờ thì bọn nó rút lại được rồi. Cuối cùng lại lòi ra là một cô nàng nghịch ngọm ham vui.
Vỡ mộng.
Bạch Dương cùng Sư Tử cứ thế đủng đỉnh bước vào trong trường, kéo theo cả đám vẫn còn đang che miệng cười tủm tỉm.
Chỉ tội mỗi Nhân Mã với Ma Kết còn nghệch mặt ra đó, trông cực kì đáng thương.
Giờ thì không chỉ mỗi Nhân Mã cô đơn đâu, ai đó cũng bị chiếm mất bạn thân rồi kìa.
À không, là bạn thân bỏ theo “trai” mới đúng!
Mà cũng không phải…
***
Dù là thời gian ngoài đi chăng nữa, dù là lễ bế mạc lễ hội trường đi chăng nữa, học sinh đến vẫn phải mặc đồng phục trường. Đó chính là lý do khiến Thiên Bình cằn nhằn nãy giờ.
Ừ thì cậu thừa nhận đồng phục trường mình rất đẹp, thậm chí là đẹp nhất trong số những trường mà cậu biết, nhưng Thiên Bình vẫn không thể không bất mãn. Cậu muốn mặc đồ tự do cơ!”Thế thì ở nhà luôn đi! Khỏi cần đi!!”
Đó là lời cực kì phũ phàng từ thằng bạn thân chí cốt khốn nạn nào đó của cậu.
Đương nhiên, Thiên Bình có trăm năm sau cũng không dám nói thẳng ra điều này trước mặt Thiên Yết, trừ khi cậu bị điên.
Dù chỗ ngồi được phân theo lớp đi chăng nữa, vì có phần thi “Nữ sinh thanh lịch” của cá nhân mỗi lớp, nên hai lớp thuộc các nhóm cũng không cần thiết phải xếp cạnh nhau.
Điều này vừa khiến Thiên Bình thấy thoải mái, vừa khiến cậu thấy khó chịu, trong khi rõ ràng cậu nên vui mới phải.
Kim Ngưu vì chỗ ngồi hoàn toàn xa lớp của Song Tử và Nhân Mã mà lòng cứ bực bực sao sao. Cô dù có thể cùng Bảo Bình, Xử Nữ và Cự Giải nói chuyện vẫn cảm thấy không tự nhiên. Nhất là với cậu.
Nếu cô thật sự thích cậu thì sao? Mà không, Kim Ngưu đang nghĩ gì vậy chứ?
Cô rõ ràng đã chắc chắn từ lâu, rằng đâu mới là tình cảm mà cô dành cho cậu. Chỉ có mỗi mình Kim Ngưu cố chấp không thừa nhận mà thôi.
“Xin mời những học sinh đại diện của các lớp tham gia “Nữ sinh thanh lịch” lên phía sau cánh gà! Xin nhắc lại…”
Giọng thông báo của thầy giám thị giục Kim Ngưu sực tỉnh, cũng là vì cả cái vỗ vai của Xử Nữ nữa.
“Kim Ngưu cố lên!”
“Cậu lo gì, nếu là Ngưu thì thế nào cũng giải nhất! Nhỉ Cự Giải?”
Cự Giải nhìn Bảo Bình, nhìn Xử Nữ rồi lại nhìn Kim Ngưu, cậu gật đầu một cách dứt khoát, miệng nhoẻn cười tươi tắn.
“Chắc chắn rồi! Ngưu của chúng ta là tuyệt nhất mà!!”
Dù cho còn nhiều lời nói của các bạn cùng lớp xung quanh, Kim Ngưu sao chỉ có mỗi lời của Cự Giải là vang vảng bên tai.
“Tớ sẽ cố hết sức!”
Khi Kim Ngưu đưa mắt nhìn xung quanh, cô vô tình chạm phải ánh mắt của Thiên Yết đang nhìn về phía này. Một lần nữa, cô lại theo phản xạ mà tránh cậu.
Nhìn theo cô gái vơ lấy cái túi của mình rời khỏi hàng ghế hội trường, Thiên Yết vừa định nhìn bâng quơ lên sân khấu lại đụng phải đôi mắt nào đó đang nhìn về phía mình. Lạnh nhạt và không chút bận tâm, Thiên Yết rất nhanh chóng đã quay đi.
“Cự Giải, ăn không?”
“Nhìn đâu thế?”
Đáp lại Bảo Bình và Xử Nữ, Cự Giải nở nụ cười ngây ngốc.
***
Bên dãy ghế của lớp 10-3 cũng đang diễn ra màn chào khá… sến súa.
“Huynh phải giành giải nhất cho lớp, nghe chưa?”
“Huynh hứa mà! Sẽ đem giải về cho muội.. à không, cho lớp chứ!”
Giữa cả khán đài của hội trường, chỉ có mỗi hai dãy ghế của lớp 3 khối 10 là náo động tiếng cười, đến mức cả giọng nhắc nhở của thầy giám thị cũng không có tác dụng.
Song Tử cười đến chảy cả nước mắt, cuối cùng tay đẩy đẩy Bạch Dương lên tiếng.
“Thôi đi hai má, hai má diễn sâu quá! Đi lẹ kìa!”Bạch Dương với Sư Tử dạo gần đây bị tiêm nhiễm phim tình cảm xuyên thời đại mất rồi~
Nhìn cái cách hai đứa lưu luyến đưa mắt nhìn nhau, bọn nó chỉ sợ cô nàng hoa khôi kia vấp phải bậc thang mà ngã dập mặt.
Đương nhiên đây chỉ là một phép so sánh, chuyện đó chắc chắn không bao giờ xảy ra với một cô gái sĩ diện hàng đầu như Bạch Dương.
***
Cuộc thi “Nữ sinh thanh lịch” diễn ra gồm bốn phần, bao gồm trang phục áo dài trắng, trang phục đồng phục trường, trang phục tự chọn và phần trình diễn tài năng.
Có cả thảy là mười hai lớp của cả ba khối, tức là có mười hai thí sinh, trong đó có Kim Ngưu và Bạch Dương. Trong số đó, Bạch Dương từ khi mới nhập học đã tiếng tăm vang vọng đương nhiên nổi trội.
Tuy nhiên, ngạc nhiên nhất có lẽ chính là Kim Ngưu. Một cô gái lúc nào cũng nhốt mình ở thư viện trường, ít giao du, ít nói chuyện, lại không chú trọng ngoại hình, thế mà trong trang phục áo dài trắng lại thướt tha, dịu dàng và thuần khiết đến như thế. Vẻ ngại ngùng thể hiện qua đôi má phớt hồng của cô càng khiến người ta không thể rời mắt.
Vì là trường theo giáo dục quốc tế, đồng phục của trường phổ thông cũng không lệ thuộc vào truyền thống quá nhiều. Áo sơ mi trắng, áo vét khoác ngoài và váy đồng màu xám nhạt, thêm cả cái nơ trước cổ càng tô thêm vẻ xinh xắn. Đối với Bạch Dương, chúng càng làm tăng lên vẻ dễ thương và sự năng động của cô.
Song Tử đã chọn Kim Ngưu một bộ váy liền màu trắng tinh khôi, Bạch Dương lại tốt bụng giúp cô buộc tóc thấp một bên. Bộ váy mà cô được nội tặng, Kim Ngưu không bao giờ nghĩ lại đẹp thế này.
Có thể nói trong mười hai người tham dự, Kim Ngưu và Bạch Dương đều dẫn đầu cả. Một người trong sáng dịu dàng, một người lại dễ thương năng động.
***
Tuy nhiên, Kim Ngưu trong phần thi tài năng lại bắt đầu lo lắng. Cô suốt ngày chỉ biết cắm đầu cắm cổ vào sách, thực sự có gì gọi là tài năng đâu!
“Chị Ngưu!”
Kim Ngưu còn đang suy nghĩ nên giật mình quay sang, lập tức bắt gặp khuôn mặt dễ thương tươi tắn của Bạch Dương.
“Chị sao vậy?”
“Dương, chị làm gì có tài năng nào!”
Đưa mắt nhìn ra những thí sinh khác, người múa ballet, người nhào lộn, người tung hứng, Kim Ngưu lại càng thất vọng hơn.
Nhìn cô bạn tiền bối của mình thở dài ngao ngán, Bạch Dương vui vẻ lên tiếng.
“Chị cứ thi cái gì mà bản thân hay làm ý!”
Bản thân cô hay làm.. Nấu ăn? Đọc sách? Làm việc nhà? Mấy cái đó làm thế nào là tài năng được!!
“Không được…”
Nghĩ ngợi một hồi, nghiêng đầu qua lại một hồi, Bạch Dương búng tay một cái. Cô vẫy vẫy tay Kim Ngưu, ghé sát tai cô nàng mà nói nhỏ.
“Được không?”
Trong khi Kim Ngưu lo lắng hỏi lại, Bạch Dương rất tự tin nháy mắt một cách nghịch ngợm.
“Cảm ơn phần múa truyền thống của bạn Thuý Liên lớp 10-4! Tiếp theo, xin mời bạn Bạch Dương của lớp 10-3!”
“Vậy em đi trước nha!”
Khi Bạch Dương vừa chuẩn bị bước ra khỏi cánh gà, cô tình cờ lướt qua cô bạn Thuý Liên của lớp 10-4. Kể cả khi Liên dành cho Bạch Dương ánh nhìn đầy thách thức, cô chỉ vui vẻ mỉm cười thân thiện, dù bên trong đương nhiên cực kì khó chịu.
Dừng bước ngay giữa sân khấu, Bạch Dương cầm lấy micro mà anh chàng MC nào đó vừa đưa. Cô cúi đầu chào một cách lịch sự.
“Xin chào mọi người, em tên Kiều Bạch Dương, là học sinh của lớp 10-3. Trong phần trình diễn tài năng, xin mọi người thưởng thức!”
Một màn giới thiệu úp úp mở mở càng khiến người ta phải tò mò.
Đặt micro xuống, Bạch Dương cẩn thận lấy ra một hộp đàn từ cái túi mình mang theo. Trong tay cô lúc này là một cây đàn vĩ cầm.
Từng âm thanh dịu dàng vang lên khi Bạch Dương kéo đàn. Du dương và truyền cảm, lắng động lại rất nhẹ nhàng. Chẳng mấy chốc, toàn bộ khán phòng đều im lặng, đều tận hưởng âm thanh đầy sức hút phát ra từ cây đàn vĩ cầm kia.
Đúng thời gian quy định cho một màn trình diễn, Bạch Dương cũng vừa kết thúc bản nhạc hoàn hảo của mình. Cô cúi chào mọi người một lần nữa rồi quay người bước vào cánh gà trong tràng vỗ tay không ngớt.
Bạch Dương mỉm cười hài lòng.
Vừa bước vào đã nhìn thấy ánh mắt Kim Ngưu, cô vui vẻ trấn an người bạn của mình. Khi tiếng micro vang lên, Bạch Dương tay đẩy nhẹ Kim Ngưu như một lời khích lệ, lại còn giơ ngón cái ra trước mặt.
“Cố lên!”
Kim Ngưu bật cười, hai tay nắm thành quyền thể hiện quyết tâm.
***
Đứng giữa sân khấu, trước những ánh mắt đang hướng vào mình, Kim Ngưu nhất thời cảm thấy hồi hộp, hai má theo đó cũng đỏ cả lên. Cô mím chặt môi, cố thu hết can đảm mà cúi người chào.
“Xin.. Xin chào mọi người, tớ là… tớ đến từ lớp 11-2, tên là Huỳnh Kim Ngưu..”
Kim Ngưu hận sự nhút nhát của mình quá, có mỗi lời tự giới thiệu cũng không xong.
Không giống như những màn trình diễn đầy hoa mỹ của những thí sinh kia, Kim Ngưu không hề có gì để gọi là tài năng cả.
Tay siết chặt micro, cô hít sâu một hơi.
Kể cả như vậy đi chăng nữa,
Cô vẫn sẽ cố gắng hết mình.
Trong khán phòng vốn lặng thinh chờ đợi bỗng vang lên một giọng hát đầy ấm áp. Không sôi động, không quá buồn bã, chỉ đơn thuần là một giọng hát dịu dàng và thuần khiết.
Vậy mà không hiểu sao lại có sức hút đến kì lạ.
Người nhắm nghiền mắt cảm nhận, người chậm rãi đung đưa vào từng nhịp nhạc.
Khi Kim Ngưu vừa chấm dứt phần thi của mình, cái cô nhận được chính là một sự im lặng tuyệt đối. Bản thân còn đang thất vọng thì đột nhiên, những tiếng vỗ tay lại vang lên không ngừng. Vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, Kim Ngưu không ngăn được mình cười tươi.
***
“Chị thật tuyệt! Cực kì tuyệt luôn đó Ngưu Ngưu!!”
Kim Ngưu vừa bước vào cánh gà đã bị Bạch Dương ôm chặt cứng, lại còn bị những thí sinh khác bao vây như người ngoài hành tinh.
Cô không ngờ mọi thứ lại tốt đẹp như vậy.
Thật tuyệt!
…
“Sau đây là phần công bố kết quả!”