[12 Chòm Sao] Mưa Ngâu Màu Nắng

Chương 27: Chuyện của bạn A, bạn B và bạn C



Sau khi ngày thứ sáu hoàn toàn kết thúc, các nhóm cũng bắt đầu dọn dẹp gian hàng của mình, đồng thời gửi bản báo cáo doanh thu cho hội học sinh, sau khi qua kiểm duyệt sẽ được gửi lên ban giám hiệu.

Thứ bảy, cũng chính là ngày diễn ra lễ bế mạc của lễ hội trường. Nhưng đó là khoảng vào chiều tối, nên buổi sáng hoàn toàn các học sinh của trường đều được nghỉ.

Thiên Yết ngồi trên giường mình, lưng dựa vào bức tường gần đó cầm sách đọc. Đôi mắt màu khói dường như chẳng hề một giây rời khỏi những con chữ trên trang giấy. Cậu thỉnh thoảng lại ngứa chân đá đá Thiên Bình còn đang nằm sấp nhắn tin với gái mỗi khi thằng bạn kia nổi hứng cười như bị bệnh dại.

Tuy vậy, Thiên Yết vẫn cứ mung lung suy nghĩ, nhiều nhất là về tai nạn ngày hôm đó. Trời ban cho cậu sự tinh ý, nhưng bằng cách nào đó lấy mất đi dây thần kinh thể hiện cảm xúc của cậu, đó là điều cả Sư Tử, Thiên Bình, Song Tử rồi giờ cả Xử Nữ đều nói về Thiên Yết. Rằng cậu là một thằng máu lạnh vô tình.

Thiên Yết không phủ nhận, cũng chưa bao giờ muốn thay đổi. Nhưng không hiểu sao, gần đây, đặc biệt là từ ngày hôm đó, cậu cứ khó chịu trong lòng. Tai nạn, đó đơn thuần chỉ là một tai nạn. Thiên Yết cũng biết, chuyện đó đối với một cô gái nhạy cảm như Kim Ngưu lớn lao thế nào. Chỉ tiếc, cậu dù cố cũng không thể hiểu được, càng không có chút biểu cảm nào xuất hiện ra ngoài.

Mỗi khi Thiên Yết định bắt chuyện xin lỗi, thì y như rằng Kim Ngưu lại tìm cách tránh né cậu. Từ hôm đó, cô một lần cũng không nhìn vào mắt cậu.

Đây không phải lần đầu tiên Thiên Yết vì một người con gái mà suy nghĩ nhiều đến vậy, nhưng là lần đầu tiên cậu cảm thấy khó chịu đến thế này.

Dù sao, vì đó là Kim Ngưu nên cậu mới như vậy.

Bởi vì đó là cô.

Thiên Bình đủ thông minh để nhận ra sự kì lạ của tên bạn thân. Dù Thiên Yết kể cả bây giờ cũng rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài, thời gian chơi thân đủ dài để cậu nhìn thấy bên trong đôi mắt tưởng như vô cảm kia. Nhưng bởi vì Thiên Yết không muốn nói, hoặc chưa muốn nói, cho nên cậu sẽ không hỏi.

Cơ mà, dù thấu hiểu như vậy, Thiên Bình lại cực kì dở tệ trong khoảng để ý đến tâm trạng của người khác.

Điển hình là lúc này đây ai đó đang thản nhiên nhìn vào điện thoại mà tủm tỉm cười, thỉnh thoảng còn bật cười thành tiếng, lại còn nói nhảm lung tung.

Đối với một kẻ chuộng im lặng như Thiên Yết, lại còn đang mang tâm tình xấu, cậu đương nhiên nổi cơn thịnh nộ.

Không nói không rằng, mặt cũng đơ đơ lạnh nhạt, Thiên Yết chỉ đơn giản giơ chân đá mạnh Thiên Bình một cái.

Bị tên bạn thân đá đá nãy giờ riết quen, đâm ra không đề phòng cảnh giác gì, đó là một trong những lý do khiến Thiên Bình dễ dàng bị đá lăn xuống giường.

“Thằng điên, mắc gì đá tao!?”

Sợ thì sợ, vậy mà mỗi lần tức giận bất mãn vẫn cứ mạnh miệng như vậy.

“Bố mày đang đọc sách, ồn ồn như cái chợ! Biến!”

Rõ ràng là viện cớ, Thiên Bình thầm nhủ.Và ai đó vẫn ngoan cố leo lên giường tiếp tục nằm.

Một lúc, Thiên Bình nằm ngửa ra, rồi nghiêng qua phía Thiên Yết. Cậu chống tay đỡ đầu, mắt thích thú nhìn cậu bạn chí cốt.

“Ê, mày có tâm sự hả? Kể tao nghe chơi đi!”

Tuy đã bảo là nếu Thiên Yết không nói, cậu sẽ không hỏi, nhưng Thiên Bình cũng có giới hạn kiên nhẫn, và cậu không thể ngừng tò mò.

Có anh chàng hội trưởng nào đó lập tức nhíu mày.

“Biến! Cút! Xéo! Đồ đàn bà nhiều chuyện! Hôm nay rảnh mà, đi hẹn hò với mấy con bồ của mày đi!!”

“Ứ thích! Làm gì nhau?”

Đã quan tâm còn bị mắng, đúng là bực mình!

Hẹn hò dù là sở thích của Thiên Bình, nhưng riết cũng chán. Cậu chợt nhận ra, thay vì đi vòng vòng có mấy chỗ với những đứa con gái õng ẹo nhàm chán cho nóng nực, cứ nằm ở nhà hưởng máy lạnh là sướng nhất.

Bốn mắt nhìn nhau một hồi, Thiên Yết thở dài một cái. Tay cậu đóng lại quyển sách còn đang đọc nửa, ngồi xếp bằng lại mà đối mặt với thằng bạn thân còn đang nhìn mình chằm chằm.

“Gớm quá ba! Ngưng nhìn tao kiểu đó!!”

Thiên Bình ma mãnh và thông minh, nhưng trong vài chuyện lại rất ngu ngơ.

“Kiểu gì? Tao nhìn mày hoài, tự nhiên nổi chứng vậy mẹ!”

Quyển sách còn đang cầm trong tay, Thiên Yết không chút thương tiếc đập vào mặt của Thiên Bình.

Có anh chàng nào đó nổi máu xung thiên lên, miệng bắt đầu nói năng lung tung.

“Mặt bố mày đáng giá lắm nha con! Tao–“

“Nhảm đi! Nhảm tiếp đi! Nhảm thử coi!”

Nói câu đó thì ông nội cậu còn không dám nói tiếp.

***

Hôm nay Song Tử ghé qua nhà Kim Ngưu chơi. Tuy đã gặp nhau ở thư viện vài lần, nhưng kể từ khi hội thao trở đi, cô và Song Tử mới bắt đầu thân thiết với nhau hơn.

Ngồi trong phòng khách đợi Song Tử, Kim Ngưu miệng nhai bánh trong khi đang xem tivi. Nhân Mã đi chơi với mấy người bạn, khoảng tối mới về rồi cùng cô đi lên trường dự lễ bế mạc. Nếu không có Song Tử đến, Kim Ngưu sẽ buồn đến chết cho coi.

Tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên khiến Kim Ngưu giật mình quay ra. Vui vẻ cầm remote tắt tivi, cô nhanh nhảu chạy ra mở cửa.

“Hy vọng em không tới trễ~!”

Trong bộ đồ thường đầy trẻ trung, Song Tử nở nụ cười toả nắng thân thiện.

Kim Ngưu sau đó đưa Song Tử lên phòng mình chơi, đồng thời cũng là cho mục đích chính.

Lần đầu bước vào phòng Kim Ngưu, Song Tử đương nhiên có chút lạ lẫm. Cô không hề nghĩ cô gái vốn mộc mạc và tháo vát như Kim Ngưu lại có một căn phòng đầy nữ tính với tông màu hồng trắng như thế này. Lại còn mấy con thú bông đáng yêu kia nữa.

“Phòng chị xinh ghê! Em chụp hình đăng lên trang chủ của trường mới được!!”

Kim Ngưu hiền lành bị doạ sợ chết khiếp, vội vội vàng vàng chạy ngay lại.”Không được! Bậy nha!”

Đó là xâm phạm riêng tư cá nhân đó!!

“Em đùa mà! Đùa mà~”

Phẩy phẩy tay cười khì, biểu hiện của Kim Ngưu khiến Song Tử phải bật cười.

“Vậy, chị cần em giúp gì nè?”

Lý do cốt yếu Kim Ngưu gọi Song Tử đến đây cũng là vì chuyện này.

Chẳng biết bằng cái cách kì diệu hay tồi tệ nào đó, Kim Ngưu lại vô tình được chọn trở thành đại diện cho lớp đi thi “Nữ sinh thanh lịch”. Với tính cách ưa thích được giúp đỡ mọi người của mình, cô không tài nào từ chối được.

Kim Ngưu đối với chuyện này cũng không bận tâm nhiều cho lắm. Chỉ là, có vài chỗ cô không biết phải làm sao.

“‘Nữ sinh thanh lịch’ có phần thi trang phục tự chọn, chị lại không biết phải mặc gì nữa…”

Giờ Song Tử mới để ý đến đống đồ bày bừa khắp nơi trên giường của Kim Ngưu.

Đi thi “Nữ sinh thanh lịch” cũng cực quá nhỉ? Nhắc tới lại nhớ, không biết bên Bạch Dương thế nào rồi, mặc dù cô nàng sành điệu số một đó cũng không khiến cô lo lắng cho lắm.

Kim Ngưu thật sự không giỏi trong mấy vụ chọn trang phục. Phối đồ đi ra đường đã khó, làm sao để thật đẹp mắt trong một cuộc thi với cô lại càng khó hơn.

Song Tử trầm tư suy nghĩ, căng thẳng đến mức Kim Ngưu còn tưởng cô sẽ từ chối. Thế mà cuối cùng cô nàng nào đó lại búng tay nháy mắt một cách tinh nghịch.

“May cho chị là em hơi bị giỏi phần phối đồ đấy! Chị cứ yên tâm để cho Song Tử này~!”

Khỏi nói cũng biết nét mặt Kim Ngưu rạng rỡ thế nào.

Song Tử từ nhỏ đã rất đam mê với thời trang, nhưng mẹ cô đương nhiên không thích con gái vì những cái đó mà lãng phí thời gian hay bỏ bê việc học. Dù thời trang đối với cô chỉ là một sở thích cá nhân, nhưng càng vào càng lún sâu, đến nỗi cô chẳng thể nào ngừng được.

Gì chứ trong khoảng này, Song Tử cô cũng có một chút tự tin đó, chưa kể còn được Bạch Dương tỷ tỷ truyền lại vài “bí quyết” chứ bộ~

***

Vì chỉ có duy nhất một phần thi tự chọn nên Kim Ngưu chỉ cần một bộ duy nhất là đủ. Trong lúc chờ Song Tử chọn hộ, cô lại đâm ra suy nghĩ vẩn vơ.

Mỗi khi rảnh rỗi, Kim Ngưu lại nhớ đến việc đó. Tay cô bất giác chạm vào môi, rồi lại rụt lại.

“Song Tử này!”

Song Tử vì vẫn đang lựa đồ nên không ngước lên nhìn Kim Ngưu, tâm trí cô hoàn toàn chìm đắm trong những bộ quần áo kia.

“Chị muốn hỏi em vài chuyện có được không?”

Đến lúc này, Song Tử mới nhận ra sự nghiêm túc và có phần ngập ngừng trong lời nói của Kim Ngưu. Cô dừng tay lại trong vài giây, nhưng sau đó vẫn tiếp tục việc của mình.

“Em đang nghe đây!”

“Chị đang thử viết truyện, và có chỗ khiến chị băn khoăn..”Kim Ngưu đâu thể nói đó là chuyện của chính mình được.

“Nè nha. Có ba người, à không, ba nhân vật. Bạn A là một người nhút nhát và không giỏi giao tiếp. Bạn B là một người lập dị và không mấy hoà đồng. Và bạn C trong khi đó lại rất nổi tiếng trong mắt mọi người, khá lạnh lùng và cực kì giỏi giang.”

A, B rồi C… Song Tử phải vắt óc ra mà theo kịp rồi.

“Bạn A vì một vài lý do mà thân thiết với bạn B, cả hai người cùng có sở thích giống nhau, dần dần trở thành bạn bè tốt. Bạn A, bạn B và bạn C là bạn cùng lớp. Bạn A và bạn C cũng thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, nhưng chỉ dừng lại ở mức bạn bè bình thường, không hơn.”

Kể cả dù sự thật là như thế, đâu đó bên trong lòng Kim Ngưu lại thấy khó chịu không rõ.

Trừ giọng của Kim Ngưu, chỉ có âm thanh của những cái móc quần áo vang lên đều đều.

“Bạn A rất quý bạn B, và bạn B lại có thanh mai trúc mã rất giỏi giang và xinh đẹp. Họ rất thân nhau, thân đến mức khiến bạn A phải ganh tỵ, khiến bạn A nhiều lần cảm thấy thất vọng. Bạn A không biết, tại sao mỗi lần như vậy lại cảm thấy khó chịu, lại nhói nhói trong lòng… Chỉ là, mỗi khi bạn B cười nói với ai đó khác ngoài bạn A, cô ấy lại thấy buồn.”

Bàn tay Kim Ngưu bất giác siết chặt.

“Trong giờ giải lao, bạn A một phần vì muốn đi dạo quanh, một phần lại muốn trốn tránh phải nhìn thấy bạn B thân thiết với bạn thanh mai trúc mã của mình mà rời khỏi. Bạn A sau đó đi đến xem buổi biểu diễn của một ban nhạc nghiệp dư, tình cờ lại gặp bạn C ở đó. Cả hai người rất vui vẻ xem cùng nhau, thi thoảng còn nói chuyện rất thân thiết.”

Đôi mắt nâu trong veo dưới lớp tóc mái bỗng trở nên khổ sở, Kim Ngưu mím chặt lấy môi mình.

“Trong lúc quay sang nhau, bạn A và bạn C vô tình chạm môi nhau. Cô ấy đã rất bối rối, lúng túng và ngượng ngùng, đến mức lời trong miệng cũng không thể nào thốt ra được. Vậy mà…”

Khi Song Tử lén nhìn ra sau, cô nhìn thấy bàn tay Kim Ngưu đang yếu ớt siết chặt mép váy.

“Vậy mà bạn C hoàn toàn chẳng có chút phản ứng nào, một chút cũng không! Hệt như đối với cậu ấy, chuyện này không phải thứ để bản thân phải bận tâm! Hệt như đối với cậu ấy.. chuyện này quá đỗi bình thường…”

Song Tử tay lấy ra một chiếc váy liền màu trắng tinh khôi, cô mỉm cười hài lòng. Lúc này, Song Tử mới kéo ghế bàn học gần đó của Kim Ngưu và ngồi ngược lại, hai tay ôm lấy lưng ghế nhìn bạn mình cười nhẹ.

“Vậy, đâu là điều chị muốn hỏi? Bạn A và bạn B, hay bạn A và bạn C?”

Đôi mắt ngơ ngác nhìn Song Tử đảo vài vòng.

“Chị nghĩ là… cả hai.”

Song Tử mắt nhắm hờ, nhún vai một cái, hai tay chắp lại phía trước cười khì.

“Thiệt lòng với chị nghen, mấy chuyện này em không giỏi cho lắm!”

“Chị xin lỗi, chị–“

“Nhưng mà,”

Nhìn Song Tử nở nụ cười, Kim Ngưu lại im lặng.

“Em nghĩ, chỉ là em nghĩ thôi nha! Đầu tiên về bạn A và bạn B. Để xem nào, em nghĩ rằng bạn A đã thích bạn B!”

Thích?

Kim Ngưu không hiểu sao không thể lên tiếng phủ nhận, chỉ cứ thế ngồi nghe từng lời mà Song Tử nói.

“Bạn A ganh tỵ với bạn nữ gần bạn B, bạn A vì bạn B mà suy nghĩ lung tung, mà thất vọng, mà buồn bã, cả ganh tỵ nữa. Đó chỉ có thể là cô ấy đã thích người bạn của mình.”

Mấy chuyện tình yêu này cứ làm Song Tử nổi hết da gà.

“Còn về bạn A và bạn C. Đó chỉ là một tai nạn, và chẳng có ai trong số hai người họ có lỗi cả. Bởi vì đã nói rồi mà, đó đơn thuần là tai nạn!”

Kim Ngưu biết chứ, đó chỉ là tai nạn mà thôi. Tai nạn mà không có bất kì ai mong muốn cả, ít nhất cô nghĩ như vậy.

Dù sao, một người xuất chúng như cậu không thể nào lại để ý đến cô được.

Không thể nào.

“Về phần bạn C, em không nghĩ là cậu ấy xem đó là chuyện bình thường!”

Không… ư?

Nhìn vào đôi mắt khó hiểu của Kim Ngưu, Song Tử lắc lư cái ghế đang ngồi mà cười tươi.

“Tại vì, không một ai lại thấy bình thường khi hôn người khác đâu, kể cả dù là chạm môi đi nữa, chưa kể đó còn là một cô gái!”

Tự nhiên trong đầu cô xuất hiện hình ảnh của tên đáng ghét nào đó. Riêng tên con trai điên khùng nham nhở đó chắc chắn là ngoại lệ!

“Vậy tại sao cậu ấy lại tỏ ra như không có gì?”

“Có lẽ, cậu ấy ngại. Hoặc cũng có thể, cậu ấy không biết cách thể hiện cảm xúc. Thậm chí là cả hai! Giả dụ như, Bạn C ấy đang cố tỏ ra không có gì trước mặt bạn A đó thì sao?”

Tại sao lại cố tỏ ra như vậy, Kim Ngưu không tài nào hiểu được.

Song Tử tự nhiên búng tay một cái, nụ cười đầy gian manh.

“Có khi bạn C đó sẽ ngồi tự kỷ cho xem! Mà, em đang nghĩ phải chăng… Ừm, à mà thôi!”

Mắt Kim Ngưu chớp chớp. Con bé định nói gì vậy nhỉ?

Nhưng cô cũng chẳng hỏi làm gì.

“Cái đáng nói là nếu bạn A thật sự đã thích bạn B, tại sao tai nạn kia.. cô ấy lại cảm thấy đâu đó trong tim mình một cảm giác kì lạ. Kể cả khi cô ấy sau đó đã cố tránh mặt cậu đi chăng nữa… Nó…”

Tại sao mọi chuyện có thể vừa tốt đẹp vừa kinh khủng như thế này? Kim Ngưu còn chẳng biết đâu mới là cảm giác của bản thân nữa.

Phải chăng cô đã vì chuyện này mà suy nghĩ quá nhiều,

Một chuyện như vậy.

Có lẽ Kim Ngưu đã quá nhạy cảm mất rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.