[12 Chòm Sao] Mưa Ngâu Màu Nắng

Chương 19: Chơi xấu



Trận đấu của đội bóng rổ nam vẫn tiếp tục. Hiện giờ đã là hiệp cuối, và tỉ số giữa hai đội hiện đang ngang bằng nhau.

Từng bước chạy hay từng động tác từ dẫn bóng đến chuyền bóng, Nhân Mã đều không chút khinh suất. Cậu giỏi thể thao, cực giỏi, và giống với Bạch Dương tự tin về khuôn mặt dễ thương của mình, Nhân Mã cũng vì tài năng thiên bẩm rất tự hào. Nhưng trong những trận đấu thế này, phần nào cũng tạo cho cậu áp lực.

Đó không phải áp lực chiến thắng, càng không phải thứ áp lực sợ sệt thua cuộc nào đó, chỉ là, mỗi khi như vậy, y như rằng Nhân Mã sẽ bị bao vây rất chặt. Chuyện đối phương nhận ra tài năng của cậu chỉ là vấn đề thời gian.

Xung quanh Nhân Mã hoàn toàn bị bao vây, đến cả lối thở cũng không có. Cậu không thể chuyền bóng cho đồng đội, cũng không dễ dàng chạy lên ném bóng, và thời gian thi đấu hiệp cuối lại sắp kết thúc.

Được rồi! Liều nào!!

Bất thình lình, Nhân Mã tung quả bóng rổ đang cầm lên cao. Với khả năng bật nhảy tuyệt vời của mình, cậu đưa tay đập bóng về phía trước. Trong lúc đối thủ xung quanh còn dán sự chú ý vào quả bóng rổ vừa bay đi, Nhân Mã rất nhanh chóng đã tìm ra kẽ hở và thoát khỏi sự bao vây. Nụ cười đắc thắng hiện trên môi khi cậu giữ chặt bóng trong tay.

Cả khán đài vốn im lặng bất ngờ reo hò thích thú.

Trong lúc Nhân Mã còn thừa thắng xông lên với rổ đối thủ đã ngay trước mắt, tầm nhìn của cậu đột nhiên bị che khuất. Đối với những chuyện như thế này, Nhân Mã rất dễ nhận ra.

Bởi vì đây không phải lần đầu tiên.

“Tiền bối!!!”

Một đồng đội còn chạy song song với Nhân Mã, vừa nghe tiếng gọi đã lập tức chạy đến đón lấy quả bóng mà cậu nhóc vừa chuyền qua.

Trước khi ai đó còn nhận ra lý do của việc làm này, một âm thanh vang lên đã phá hỏng bầu không khí cổ vũ.

Nhân Mã bị ngã.

***

“Ôi không phải chứ? Cậu ấy bất cẩn quá!”

“Bóng đã gần đến rổ rồi, sao lại mất cẩn thận thế này!”

Những tiếng nói của vài khán giả truyền vào tai khiến Sư Tử càng thêm bực bội. Hai bàn tay nắm chặt lan can khán đài siết chặt.

Cái gì mà bất cẩn?! Cái gì mà mất cẩn thận?!! Nhân Mã rõ ràng bị chơi xấu!!!

Nhưng trọng tài bị che mắt, khán giả cũng bị che mắt, ít ai phát hiện ra điều này.

“Khốn nạn thật nhể~?”

Mắt Ma Kết nhìn sang Bạch Dương đang chống cằm, nhìn cả đôi mắt tuyệt đẹp đang tỏ vẻ khinh miệt kia. Cậu nhanh chóng dời sự chú ý xuống phía sân đấu.

“Không ngờ bọn chúng dám làm vậy!! Đúng thật là…”

Còn chưa kịp nói hết câu, Xử Nữ đã bị một luồng khí chẳng rõ từ đâu làm cho lạnh sống lưng.”Ừm, Kim Ngưu?”

Hai tay cầm máy ảnh của Kim Ngưu siết chặt, đến mức dường như có thể khiến vật kia vỡ bất kì lúc nào. Đôi mắt vẫn thản nhiên nhìn về phía sân đấu nhưng chứa đầy giận dữ.

Bọn người đáng ghét!! Chết tiệt! Dám làm thế với em trai cô?!!

***

Mặc kệ sự cứng đầu của Nhân Mã, cậu lập tức được đưa vào trong, và điều này khiến cậu trăm phần bất mãn. Trận đấu đầu tiên của Nhân Mã cho trường phổ thông, cuối cùng lại thành ra thế này..

Khốn kiếp!!

“Trận đấu tiếp tục!!!”

Cố dẹp bỏ sang bên sự tức giận của chính mình, Nhân Mã xin được ở lại ở phía dãy ghế của đội để xem nốt trận đấu. Nhân viên y tế không còn cách nào khác ngoài băng bó tạm thời cho vết thương của cậu.

Cuối cùng, phần thắng thuộc về đội trường Nhân Mã, nhờ cú ném xa quyết định của đội trưởng.

Hiệu lệnh còi kết thúc vừa vang lên, cả đội đã lập tức chạy về phía ghế đội hỏi han cậu nhóc tân binh. Đáp lại những lời hỏi thăm vừa nhiệt tình vừa sướt mướt, Nhân Mã không khỏi bật cười.

“Nhân Mã!!”

Đưa mắt ngạc nhiên nhìn cô gái đang chạy đến, có cả đám bạn của mình phía sau và một bà chị lạ hoắc, Nhân Mã chớp mắt vài cái.

“Ủa chị? Sao chị hai xuống đây?”

Lườm xéo mấy ông anh đang nhìn chị mình chằm chằm, Nhân Mã quay sang Kim Ngưu khẽ nghiêng đầu.

Bỏ mặc câu hỏi của em trai, cô ngồi xuống ngay cạnh Nhân Mã, vẻ sốt sắng.

“Em có sao không? Chân em ổn chứ? Ý chị là.. A chị muốn giết bọn chúng!! Nhân Mã em thật sự không sao phải không?!!”

Kim Ngưu luôn luôn rất lo lắng và rất quan tâm tới người khác, đối với em trai càng nhiều hơn. Tuy nhiên, lúc nào cô cũng có phần hơi quá cả.

“Em khoẻ re à! Cái chân này vài bữa là bình thường ngay mà!!”

Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, Nhân Mã cuối cùng dừng lại ở chỗ bà chị lạ hoắc kia.

Xử Nữ bắt gặp ánh mắt của Nhân Mã, tay không nói không rằng khoác vai Ma Kết vốn đứng gần đó.

“Chị tên Xử Nữ, chào em! Chị là chị hai của thằng nhóc này này!”

Bạch Dương đang đứng cạnh Sư Tử lập tức bị câu nói kia làm chú ý. Miệng nhỏ xinh xắn vô thức nhoẻn nụ cười bán nguyệt tuyệt đẹp.

Ra chỉ là chị gái thôi! Haha, cô cứ nghĩ lung tung hoài đi~

Nghĩ ngợi một lúc, có tên nào đó vỗ tay một cái.

“A! Nhớ rồi!! Là bà chị chằn tinh quỷ quái của Ma Kết!”

Nhân Mã ngây thơ không hề biết mình vừa gây hoạ.

Nụ cười của Xử Nữ lập tức đông cứng, mắt lườm nguýt thằng em trai đang đứng ngay cạnh.

Ma Kết có chút lạnh sống lưng, thêm cả bất mãn. Nhìn chị Kim Ngưu mà xem, đó mới là chị gái! Còn Xử Nữ, đúng là chỉ toàn bắt nạt cậu là giỏi. Cứ làm như Ma Kết nói sai ý..”Muốn cho cái bọn trường kia một trận ghê!”

Sư Tử cảm thấy ngứa ngáy tay chân rồi, ngay lúc này cô thậm chí có thể chạy sang kia cho bọn họ một trận ra hồn.

“Thôi giùm cái! Nếu định đi gây sự với người ta thì tớ không quen biết cậu nữa nha!!”

Nhìn Sư Tử lập tức bám cổ Bạch Dương nũng nịu, Nhân Mã không khỏi bật cười.

“Đông vui ghê ta?”

Xử Nữ nghe tiếng nói quen thuộc, vui vẻ quay đầu sang.

“Bảo Bình!”

Miệng cười toe toét, Bảo Bình nhanh chân chạy lại chỗ đám đông ồn ào đằng kia. Nhìn thấy anh chàng đội trưởng, cô lập tức cúi chào, đồng thời vẫy tay chào thành viên đội nam.

“Đội nữ bọn em sang xem đội anh thế nào! Thắng oanh liệt luôn nha!!”

“Ghê ghê!~”

Đội trưởng còn chưa kịp lên tiếng đã bị đám bạn ngắt lời.

“Vậy thì sau trận này, chúng ta làm party đi!!”

Đội nam và đội nữ gần đây không còn xung đột nữa, thậm chí rất thân thiết.

“Chơi luôn!”

Bảo Bình ngay sau đó quay sang Nhân Mã nãy giờ đang cùng bạn trò chuyện, tay thản nhiên vỗ đầu cậu nhóc mấy cái.

“Sao rồi nhóc?”

Hất tay cô ra, lại còn quay mặt sang hướng khác.

“Chấn thương bé tí nhằm nhò gì!”

Vẫn mạnh mồm mạnh miệng như ngày nào nhể? Vậy đâm ra cô lo bò trắng răng hử?

“Nhỏ? Em từ giờ phải cẩn thận đấy! Không được nghịch ngợm đâu!!”

Bảo Bình không mất quá lâu để chú ý đến đám bạn của Nhân Mã, cả cô nàng Kim Ngưu đang lên tiếng nữa. Cô có nghe Kim Ngưu có em trai, nhưng không ngờ lại là tên Nhân Mã này.

Bất ngờ ghê!

“À, chị là Bảo Bình! Là đội trưởng đội bóng rổ nữ và là bạn thân của Xử Nữ~!”

Vừa nói, Bảo Bình vừa nhảy bổ lên ôm lấy cổ Ma Kết từ phía sau.

“Lâu quá không gặp nhể, nhóc em!!”

Sao cậu cứ phải dính vào mấy cái người rắc rối này vậy..

“Ê bà chị! Trận sau là trận của bà chị nhỉ?”

Mắt Bảo Bình đụng mắt Nhân Mã, nghĩ ngợi rồi vui vẻ gật đầu, lại còn hất mặt lên một cách thách thức.

“Chị mà thua thì đừng trách tôi vô tình nghen!”

Tay banh mắt, miệng thè lưỡi, Bảo Bình hoàn toàn có ý định chọc tức Nhân Mã.

“Đương nhiên! Chị đây mới là người ăn sạch ví của cậu!!”

Ban đầu thì không hiểu, sau rồi hiểu hết. Ra lại là cá cược ăn uống đây mà.

Cũng vui ấy nhể~

***

Chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo là của đội Bảo Bình, mọi người bắt đầu cử người đi mua nước cho cả nhóm.”Oẳn, tù, tì!!”

Sư Tử nhìn cái bao của mình lạc lõng giữa rừng kéo, lòng bắt đầu sinh oán hận. Số cô xui gì mà xui dã man thế này..

Không phải Nobita luôn thắng Doraemon khi ra bao sao!!

“Cho tớ Coca!”

“Của chị nước cam nha!”

“Chị uống trà chanh!”

“Tớ cũng Coca!!”

“Khoan khoan!! Từ từ nào!”

Sư Tử nhanh tay lấy sổ tay ra ghi lại cẩn thận.

***

Đứng trước máy bán hàng tự động, Sư Tử giở sổ tay ra xem lại.

“Để coi nào! Của chị Ngưu là nước cam, của chị Xử Nữ là trà chanh, của Nhân Mã với Bạch Dương là Coca, của Kết là cafe.. Và trà bí đao cho mình!! Ok!”

Lấy đống lon từ máy bán hàng tự động, Sư Tử cả hai tay vừa ôm vừa cầm. Mấy cái lon này, cứ như muốn trượt khỏi tay cô ấy!!

Lon nước cam là cái muốn rời đi nhất, nó trong lúc cô không để ý lăn ra ngoài và rơi tự do. Chồm người ra bắt lấy theo phản xạ, Sư Tử đâm ra ngã luôn về phía trước.

“Cẩn thận!”

Nhưng lon nước tưởng chừng rơi chạm đất lại được bắt lấy nhanh chóng, và bắt được luôn cả cơ thể cô nữa. Cả người Sư Tử được ai đó giữ lấy, và đống lon trong tay cũng chẳng hề trượt ra ngoài.

“Thật là bất cẩn đấy, bé con!”

Sự ngạc nhiên biến mất ngay, thay vào đó là vẻ mặt nghi hoặc. Cái giọng dẻo nhẹo này quen lắm!

Lập tức nhảy phóc ra khỏi vòng tay người kia, giật luôn lon nước cam mà người đó đang cầm, Sư Tử đầy cảnh giác lùi ra sau, cả mắt cũng nheo lại.

“Quá đáng quá nha! Tôi vừa cứu cô còn gì!”

Nụ cười toả nắng đầy ám muội, khuôn mặt đẹp mã và đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, cùng với nốt ruồi dưới mắt trái. Cái con người tóc nâu ma mị đáng ghét trong bộ đồ phục vụ lịch thiệp này, Sư Tử nhớ rất rõ. Cực kì rõ!

“Anh.. Là anh!!”

Cơ mà cô không nhớ tên anh ta! Kệ đi, quan tâm làm gì cho mệt.

Ngư Vũ hơi nghiêng đầu, mắt đẹp híp lại nở nụ cười đầy sát thương.

“Cái đồ đáng ghét kia, anh làm cái gì ở đây hả?!”

Mắt hổ phách nhìn cô chăm chú như đang nghi ngờ điều gì đó, rồi cuối cùng lại nở cái nụ cười toả nắng kia.

“Cô quản thúc tôi sao? Cô có cho tiền để tôi khai báo việc thường nhật của tôi sao?”

Quả nhiên, mặt đẹp hiền lành bao nhiêu thì cái miệng lẻo mép đáng ghét bấy nhiêu!

Đồ già mồm khó ưa!

Ngư Vũ khẽ nhún vai. Ngón trỏ đặt trước miệng, cậu chớp mắt một cái.

“Tôi cùng khách hàng đi dạo gần đây! Cô nên cảm ơn tôi vì đã giúp cô mới đúng chứ nhỉ, bé con~?”

Bé con bé con! Bé con cái đầu anh ta!!

Bảo cô cảm ơn? Cái thể loại đáng ghét như anh ta? Haha, còn lâu nha!!

“Lần trước tôi cũng cứu anh còn gì! Coi như hoà!!”

Ngư Vũ hơi nhướng mày, lòng dâng lên cảm giác thích thú.

Cô nàng này rất thú vị.

Điện thoại Sư Tử lúc này chợt reo lên. Là Ma Kết.

“Tớ nghe nè Kết! Gì chứ, bắt đầu rồi?! À không sao, tớ về ngay đây!!”

Cúp máy bỏ lại vào túi, Sư Tử toan chạy đi đột nhiên khựng lại, mắt lén nhìn về Ngư Vũ vẫn còn đứng phía sau.

Đương nhiên là với nụ cười ma mị đó.

“Dù sao, lần trước anh cũng có cảm ơn tôi! Vậy tôi cũng phải trả lễ! Tên đáng ghét nhà anh, coi như tôi cảm ơn!!”

Lời cảm ơn gì mà gượng gạo buồn cười thế kia!

Cơ mà, tên đáng ghét sao?

“Mà này, là tôi nhầm hay.. cô thực sự không nhớ tên tôi~?”

Tấm lưng nhỏ của Sư Tử khẽ giật thót. Cuối cùng thẹn quá hoá giận mà quay phắt ra sau.

“Nhớ cái đầu anh!! Anh.. Anh có nói bao giờ đâu mà bảo tôi nhớ?!”

Ngư Vũ vờ ngây thơ nghiêng đầu, mắt hổ phách hơi nheo lại.

“Tôi tên Ngư Vũ, cô phải nhớ lấy đấy nhé~!”

Trước mắt Sư Tử, người con trai kia nở nụ cười. Vẫn là nụ cười ma mị toả nắng đó, vậy mà không hiểu sao cứ khiến cô ngẩn ngơ một hồi.

Nháy mắt nghịch ngợm, ngón trỏ đặt cạnh miệng, thật sự rất cuốn hút.

Sư Tử lập tức tự bảo bản thân tỉnh táo lại. Tay banh mắt, miệng thè lưỡi, cô nhanh chóng chạy đi mất.

Chỉ có mỗi Ngư Vũ, đến tận khi bóng dáng bé nhỏ kia khuất đi vẫn đứng đó, với đôi mắt hổ phách như chất chứa điều gì không rõ.

Bước tới bên máy bán hàng tự động gần đó, Ngư Vũ chợt mỉm cười.

“Ngư Vũ à! Anh đứng đó làm gì thế hả?!”

Giọng nữ đầy khó chịu vang đến bên tai, cậu thản nhiên khom người nhặt lon nước của mình. Mắt hổ phách lúc này bỗng chốc trở nên dịu dàng.

“Vẫn không thay đổi gì cả. Nhưng mà…”

Và cũng chính đôi mắt ấy, giờ đây chậm rãi nhắm lại.

Đã không còn có thể nữa rồi.

“Ngư Vũ! Anh có nghe em gọi không đó?!”

Tay cầm lon nước, ánh mắt lập tức thay đổi khi nhìn sang cô gái là khách hàng của mình. Nhìn sự tức giận phụng phịu kia, Ngư Vũ đưa lon nước của mình và nở nụ cười ma mị.

Cô gái xinh đẹp thở hắt ra một tiếng, môi chu ra tỏ vẻ đáng yêu. Mắt dời sang thứ Ngư Vũ cầm, cô nàng mở to mắt kinh ngạc.

“Anh mà cũng uống trà bí đao sao?! Em không ngờ đó!!”

Trước khi lon nước trong tay bị cô gái giật lấy, Ngư Vũ lập tức thu về. Đối với vẻ ngạc nhiên trên gương mặt xinh xắn kia, cậu rất nhanh chóng đánh trống lãng mà nụ cười quyến rũ của mình.

“Ta đi thôi, chẳng phải em muốn đi mua sắm à?”

Mặc kệ cánh tay bị cô gái nắm lấy, Ngư Vũ không hề phản ứng, kể cả khi cậu cực kì chán ghét.

Cô ta là khách hàng. Phải, bởi vì cô ta là khách hàng, cậu càng không được phép..

Bàn tay còn lại cầm lon nước bất giác siết chặt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.