Đưa đón Sư Tử cùng đi học dường như trở thành một thói quen khó bỏ luôn xuất hiện trong lịch trình của Ma Kết, và hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Sau khi ăn sáng cùng cả nhà và đấu khẩu với bà chị gái hơn mình một tuổi, cậu xách xe đạp qua nhà Sư Tử cách đó vài cây số.
Đứng chờ trước nhà Sư Tử, Ma Kết thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Trong lúc cậu còn nghĩ mình đến khá sớm thì cánh cửa đã mở ra.
Sư Tử vai đeo balo, bên ngoài mặc áo khoác dài bước ra và đóng cửa. Cô nhanh chóng chạy lại chỗ cậu đang đợi với vẻ mặt tươi cười như mọi ngày.
“Cậu đến sớm thế!”
Đúng là sớm thật rồi.
“Mà sao lại mặc áo khoác thế?”
Đầu nghiêng sang bên, Sư Tử đưa hai tay áo dài thùng lên cười toe.
“Lạnh mà!”
Dù đúng là trời lạnh thật, nhưng với thể chất tốt của Sư Tử chưa bao giờ Ma Kết thấy cô mặc áo khoác cả, lại còn mặc loại tay dài. Chỉ vì cô nói vậy thôi, cậu thực chất cũng đoán được lý do thật sự.
Ngồi sau xe đạp của Ma Kết, Sư Tử cứ mười lần thì hết mười một lần phải ôm chặt lấy cậu. Có thể Ma Kết rất tử tế và dịu dàng, có thể lãnh đạm và rất tốt bụng, nhưng cậu đồng thời cũng rất xấu tính. Mỗi lần Sư Tử chỉ cần lơ là cảnh giác tí thôi thì y như rằng ai đó chẳng thương tiếc mà tăng tốc độ vùn vụt lên.
Ma Kết cực kì xấu tính! Là sói già đội lốt cừu non!!
Vừa mới nhìn thấy cổng trường, chỉ vì bắt gặp Bạch Dương đang đi bộ mà Sư Tử chẳng chút bận tâm nhảy xuống khỏi xe. Mặc kệ Ma Kết xém chút không giữ được tay lái, cô thản nhiên chạy tới đu lên người Bạch Dương, hại cậu phải xuống xe dẫn bộ theo.
Cô nàng hoa khôi nào đó vì giật mình mà la ó lên. Tạm bỏ qua mấy ánh mắt nhìn mình chằm chằm từ xung quanh, Bạch Dương giận dữ quay phắt ra sau, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô bạn của mình.
“Mới sớm đã muốn ăn đòn hả?!”
“Bạch Dương bật chế độ bà chằn lên rồi!! Kết, cứu tớ!!!”
“Con nhỏ kia, đứng lại!!”
Lắc lư theo hai cô nàng xem mình như bia chắn, Ma Kết cảm thấy thật khổ tâm. Trước mỗi mình Sư Tử cậu đã nhức đầu rồi, giờ có thêm cả cô nàng hoa khôi này nữa.
Số cậu hạn quá mà..
“Mệt quá! Hai cô ở đó mà giải quyết thù oán, tôi vào gửi xe!!”
Nhìn theo Ma Kết giận dữ quay đi, dắt theo cả chiếc xe đạp của mình, Bạch Dương và Sư Tử cùng nhìn nhau phì cười.
Giận rồi. Giận thiệt rồi!
“Mà sao hôm nay mặc áo kín mít thế?”
Đến cả Bạch Dương còn chưa mặc, thấy Sư Tử mặc áo khoác đúng là khó tin mà!
Con nhỏ nào đó lập tức phụng phịu cả lên.
“Ơ hay, cậu với Kết kì cục ghê! Mặc áo khoác thôi bộ, tớ có làm gì đâu mà cứ nhìn như ngoài hành tinh ý!!”Thái độ của Sư Tử khiến Bạch Dương không khỏi bật cười.
“Nhìn cô ta kìa! Thân thiết ghê cơ!”
“Vậy mà lúc trước còn đòi dằn mặt người ta đấy!”
“Bữa còn đánh nhau dữ tợn lắm!!”
Mấy giọng nữ gần đó khiến cả Bạch Dương và Sư Tử đều khựng lại. Khoé môi hơi nhếch lên, cô nàng hoa khôi chẳng chút bận tâm ngẩng cao đầu kiêu ngạo.
“Ể~? Cảm ơn đã quan tâm nhé! Đâu phải chỉ con trai mới đánh nhau rồi thành bạn? Với lại, để ý chuyện bao đồng mãi mắt sẽ lé đấy!”
Cũng muốn lên tiếng lắm, nhưng cái nụ cười kia khiến cả người trong và ngoài cuộc đều lạnh cả gáy lên.
Nhìn bọn họ bất mãn bỏ đi cùng tiếng hò reo phía sau, Bạch Dương lại thở hắt ra. Từ cái hôm cô đánh nhau với Sư Tử rồi bỏ luôn cái hình tượng dịu dàng thục nữ của mình, hình như càng có nhiều “phản động” hơn thì phải..
“Lại mới gây chuyện hả Bạch Dương?”
Mắt hơi liếc về phía đám con trai cuồng nhiệt phía sau, Ma Kết ngây thơ hỏi. Bạch Dương hít sâu một hơi, lập tức lôi cả cậu lẫn con nhỏ đang cười như bị dại kia vào trường.
“Tiểu Sư Nhi?”
Tiếng gọi chẳng hiểu sao khiến cả ba đều dừng lại, nhưng chú ý nhất chính là Sư Tử. Đôi mắt nâu cafe nhanh chóng trở nên vui tươi.
“Anh Thiên Yết!”
Bạch Dương và Ma Kết đều nhìn sang anh chàng mà Sư Tử gọi là Thiên Yết kia. Theo quan sát của cô, đây rõ ràng là một người cực kì đẹp trai, lại còn rất nổi tiếng, điển hình nhìn đám nữ sinh gần đó là biết. Đôi mắt màu khói lạnh lùng kia càng tăng thêm vẻ thu hút. Đúng là một tạo vật hoàn mỹ của tạo hoá mà!
Đùa thôi, Bạch Dương cô biết thừa. Từ khi mới vào trường đã nghe đồn ầm lên về anh chàng hội trưởng hội học sinh nổi tiếng khắp trường. Tuy nhiên, cô đây ngược lại. hoàn toàn có chẳng chút hứng thú nào.
Ma Kết biết vị đàn anh này, đúng hơn là nghe tên mới biết. Chị gái cậu suốt ngày cứ lải nhải miết về người tên Thiên Yết lúc nào cũng vượt mặt mình. Nhìn thái độ giận dữ của Xử Nữ những khi đó, Ma Kết lại càng muốn gặp anh ta hơn. Gặp rồi mới biết, nhìn sơ qua đã biết tài giỏi xuất chúng cỡ nào rồi.
Suy nghĩ ngay sau đó của Bạch Dương và Ma Kết chính là mối quan hệ giữa Sư Tử và anh chàng hội trưởng Thiên Yết kia.
Không phải là có ý xấu gì, nhưng mà sao cứ như vịt bầu với thiên nga thế..
Nhưng người trong cuộc lại chẳng hề để ý mấy ánh mắt bên ngoài.
“Em nói chuyện với anh một chút được chứ?”
Đối với Thiên Yết, Sư Tử vốn chẳng hề lạ lẫm gì, cô đương nhiên vui vẻ nhận lời. Bởi cậu đối với cô, cũng rất ân cần.
***
“Tại sao cậu lại ở đây hả?”
“Cậu cũng thế còn gì, khác chi tớ?”Nhìn lên cái người vừa thản nhiên thốt ra câu nói đó, Bạch Dương đâm ra bực mình. Ma Kết đúng là tỉnh như ruồi ý.
Không xa đằng đó là Sư Tử cùng Thiên Yết đang ngồi trên một chiếc ghế đá ở sân sau. Kể cả khi cách một khoảng vừa đủ, phải banh tai ra mới nghe được họ nói gì.
Phận đi nghe lén thật là khổ.
Sư Tử nhìn sang Thiên Yết, lại đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn cả lên bầu trời buổi sáng. Cô không ngại ngùng gì khi ngồi cạnh cậu, chỉ là im lặng mãi khiến cô đâm ra chán.
“Đưa tay anh xem!”
Đụng mắt với cái người vừa nói giọng ra lệnh kia, mắt nâu cafe chớp vài cái. Ánh mắt vừa lạnh vừa ấm nhưng lại đầy kiên định của Thiên Yết khiến cô cứ ngập ngừng.
Thiên Yết vốn là một người không giỏi kiên nhẫn, lại càng không thích vòng vo tam quốc, mập mờ của Sư Tử càng khiến cậu bực mình hơn. Mày hơi nhíu lại, cậu giật lấy tay Sư Tử còn đang đặt trên đùi.
“Chờ–!”
Có hai “vị phụ huynh” nào đó vừa nhìn thấy hành động đó đã lên xung thiên, chỉ hận không thể đường đường chính chính chạy ra.
Sư Tử lập tức giật lấy tay mình, đồng thời kéo tay áo khoác xuống che hẳn đôi tay đi. Cô mím chặt lấy môi, không dám ngước lên nhìn Thiên Yết.
“Lại nữa? Lần này rốt cuộc là vì chuyện gì?!”
Chất giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh và đầy khó chịu. Sư Tử có thể nhận ra sự giận dữ bên trong lời nói của Thiên Yết. Cô quay sang nhìn cậu, híp mắt cười tươi.
“Không phải đâu anh! Là vì em gần đây hay lơ là mất tập trung nên mới.. Em ổn mà anh Yết!”
Đôi mắt màu khói đưa xuống nhìn vào đôi bàn tay dưới lớp áo khoác đang khẽ run lên. Cậu thở dài ngao ngán.
“Mà, anh hai em dạo này sao rồi anh?”
Ánh mắt ngây ngô của Sư Tử, Thiên Yết nhất thời không biết trả lời ra sao. Cậu không muốn nói rằng dạo này Thiên Bình thường xuyên lêu lỏng lang thang tận khuya, nhưng lại càng không muốn phải nói dối cô.
Nhận ra sự khó xử trong đôi mắt tưởng như vô cảm kia, Sư Tử cũng không hỏi nữa.
Trong khi Thiên Yết còn định lên tiếng, tiếng chuông báo hiệu giờ vào học đã vang lên.
Sư Tử đưa tay vươn vai một cái, đứng dậy rồi quay về phía Thiên Yết cười vui vẻ.
“Em vào lớp đây, kẻo Kết với Dương lại lo ý!”
“Em biết thằng đó vẫn rất thương em, đúng chứ Tiểu Sư Nhi?”
Câu nói của Thiên Yết khiến chân Sư Tử khựng lại trong vài giây. Cô quay đầu ra sau cười tươi rồi chạy đi.
Thương cô, giá mà điều đó là thật thì tốt biết mấy.
Nhìn Sư Tử đang chạy tới, có hai người nào đó lập tức va chân bốn cẳng chạy về lớp trước khi bị phát hiện.
Thiên Yết vẫn ngồi trên ghế đá, ánh mắt lạnh nhạt ngước lên nhìn bầu trời.
“Thích chơi trốn tìm?”
Câu nói tưởng chừng nói một mình lại có chủ đích cả, cậu là nói với một người cũng có mặt ở đây.
Thiên Bình vốn nấp ở thân cây đằng sai nãy giờ, cuối cùng cũng bước ra. Thằng bạn thân của cậu đó giờ vẫn không thay đổi, độ tinh ý vẫn đáng sợ như ngày nào.
Nhả một làn khói, Thiên Bình thở hắt ra chán nản.
“Mày dám hút thuốc trước mặt hội trưởng hội học sinh?”
Thiên Bình ngồi ngược lên lưng ghế đá từ phía sau, khoé môi nhếch lên.
“Vậy thì kỉ luật tao xem!”
Tay cầm điếu thuốc của Thiên Bình thả ra, đồng thời đạp lên điếu thuốc còn hút dở.
“Mày cũng thôi đi! Quan tâm làm gì, mặc xác nó! Vả lại, tao không bao giờ thương yêu gì con nhỏ đó hết!!”
Bất giác nhìn vào đôi bàn tay của mình, Thiên Bình vô thức nắm chặt, răng cậu cắn mạnh lấy môi đến sắp bật máu.
Phải, đối với Sư Tử, Thiên Bình chắc chắn không có chút yêu thương nào,
Hoàn toàn không.
Cậu hận con nhóc đó.
Rất hận.
Nhìn sang thằng bạn thân, Thiên Yết thản nhiên quay đi.
“Kệ mày. Chẳng gì sai khi quan tâm em gái tao hết!”
Cái gì mà em gái chứ, Thiên Bình thầm nghĩ. Đúng là vớ vẩn điên khùng hết sức!
“Muốn làm gì mặc mày, tao không muốn cãi nhau vì con nhỏ đó!”
Thiên Yết thở dài chán nản.
Đúng là cái tên cố chấp cứng đầu.
***
Cầm trên tay bài kiểm tra mới phát, Song Tử lập tức thở dài chán nản. Cô vô ý quá, sai mất kết quả tính. Đem bài này về nhà thế nào cũng bị mắng te tát.
“Song Tử bao nhiêu ý?”
Nhìn cô bạn ngồi cùng bàn của mình, nhìn cả cái áo khoác to bản cô mặc trên người, Song Tử phải kiềm lắm mới không lên tiếng. Cô đưa ra trước mặt bài kiểm tra của mình.
“Tụi mình bằng điểm, tớ cũng chín! Đáng ghét thật, tớ bất cẩn quá đi mất!”
Sư Tử nhìn bài của mình, đâm ra chán nản thêm tăng. Nhìn xuống bàn dưới, vô tình nhìn luôn bài kiểm tra mười điểm tròn để bừa trên bàn, cô từ chán nản chuyển sang bực bội. Không ngờ Sư Tử mà lại thua cái tên lúc nào cũng ngủ như cậu ta!
Mà, tên cậu ta là gì ấy nhỉ?
“Lớp trưởng và lớp phó giúp cô thu lại bài kiểm tra nhé!”
Là thu để vào điểm đây mà.
Sư Tử đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lần lượt thu bài kiểm tra của hai dãy chỗ mình, trong khi Ma Kết thu hai dãy bên kia. Mọi việc vẫn suông sẻ nếu cái tên cuối lớp cứ giữ khư khư cái bài không chịu đưa cho cô, đúng hơn là cậu ta ngủ và đè lên cái bài kiểm tra đó.
“Ê, thu bài!”
Vẫn không động tĩnh.
“Thưa bạn Song Ngư, bạn cho tớ thu bài!~”
Vẫn giả điếc không thèm nghe.
Rõ ràng là đang chọc cô điên máu mà!
Rất tiếc, Sư Tử không được dịu dàng thục nữ và nhẫn nại chờ đợi cho lắm. Xấp bài kiểm tra vừa mới thu từ những bạn bên trên, cô chẳng chút thương tiếc đánh bốp vào đầu cậu.
“Này!!!”
Giận dữ và bực bội vì bị đánh thức ngang hông, Song Ngư khó chịu ngồi bật dậy. Trước khi cậu kịp làm gì con nhỏ vừa đánh mình, Sư Tử đã giật lấy bài kiểm tra rồi cao chạy xa bay lên bàn giáo viên.
Song Tử ngồi phía trên, nhìn theo không ngăn được phì cười.
Đáng yêu thật.