[12 Chòm Sao] Mưa Ngâu Màu Nắng

Chương 9: "Cậu đối với tớ vẫn là bạn!"



Bạch Dương hôm nay chẳng hiểu sao dậy rất sớm. Rửa mặt rồi thay đồng phục, cô xách cặp rời khỏi phòng. Nhìn một lượt căn hộ chẳng có lấy ai ngoài mình, cô nén tiếng thở dài. Bạch Dương đi vào bếp mở tủ lạnh, tìm vài thứ bỏ bụng trước khi đến trường.

Cô không phải là sống tự lập một mình, mà là người sống cùng đều đã vắng nhà. Bạch Dương không có mẹ, chỉ có người cha thường xuyên vắng nhà vì công việc. Cô lại là con một, chuyện ở nhà một mình này không còn là khó khăn quá nữa.

Chỉ là, có chút cô đơn.

Ăn qua loa bữa sáng bằng cái sandwich thừa trong tủ lạnh, Bạch Dương rời khỏi căn hộ và đến trường. Nhìn những nhóm bạn cùng nhau vừa đi vừa rôm rả nói chuyện, cô ép mình quay mặt đi và tỏ vẻ không quan tâm.

Bạch Dương lúc nào cũng một mình. Cô không có bạn, không có dù chỉ một. Bạch Dương có thể xinh đẹp và dễ thương, nhưng đó lại là chướng ngại mỗi khi cô muốn kết bạn. Chỉ vì cô xinh một chút, mọi người lại càng xa lánh cô một chút. Chín năm tiểu học và trung học là chín năm cô bị các bạn nữ cô lập.

Lớn dần thì cũng chẳng còn quan tâm quá nhiều về điều đó nữa, dù bên trong thật sự hơi buồn một tí rồi cũng thôi. Bạch Dương càng lại không tin vào tình yêu, cô nghĩ điều đó thật phù phiếm và nực cười. Đối với Ma Kết có lẽ cũng không ngoại lệ, cô nhìn cậu vì điều đó khiến cô thích thú, một người con trai không dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cô.

Nhớ đến Ma Kết lại bắt cô nhớ đến Sư Tử. Những lời hôm đó của con nhỏ đó cứ khiến cô suy nghĩ mãi, nghĩ cả về đứa con gái kì cục đó. Bạch Dương đâm ra bực bội, chân đá mạnh cục đá trên đường cho bõ ghét.

***

“Hôm nay vắng hai học sinh sao?”

Thầy Lý bước vào, mắt lập tức đảo quanh một vòng lớp học và nhanh chóng phát hiện thiếu mất hai chỗ ngồi. Đôi mắt nghiêm nghị nhìn sang lớp trưởng tìm câu trả lời.

Thiên Yết hoàn toàn bình thản, chậm rãi đứng lên một cách lễ phép.

“Là Thiên Bình và Cự Giải, thưa thầy!”

Vừa ngồi xuống sau khi được cho phép, Thiên Yết tay lấy ra cây viết trong hộp bút. Nhưng thay vì viết những bài học nhanh chóng đầy ắp bảng, cậu lại xoay bút trong khi mắt vô định nhìn bên ngoài.

Hôm qua chuyện gì đã xảy ra ấy nhỉ? Cậu lúc đó vẫn còn buồn ngủ, chỉ nhớ mang máng là có xách gì đó từ Song Tử vào nhà rồi vứt bừa trên sofa. Còn Thiên Bình sao lại nghỉ học thì cậu không biết, mới sáng ra đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

Mà kệ, quan tâm làm gì cho mệt óc!

Kim Ngưu bất giác đưa mắt về phía chỗ ngồi trống người của Cự Giải, sau đó lại quay vội đi. Không biết cậu có bệnh gì không, cô không thể ngừng thắc mắc lí do cậu nghỉ học. Còn tại sao lại lo lắng về cậu bạn cùng lớp ấy thì cô không thể tìm lí do gì thích hợp cả.

Cô cũng không rõ nữa.

Hành động thở dài chán nản của Kim Ngưu lọt vào mắt Thiên Yết. Cậu cũng không bận tâm quá nhiều, chỉ là có chút gì đó không thích.Bảo Bình tay viết bài, chợt ngưng bút ngả người sang Xử Nữ ngồi ngay bên cạnh. Tay làm động tác che miệng trông khá buồn cười.

“Cục đen đen sao nghỉ ý?”

Xử Nữ mắt vẫn nhìn bảng, tay vẫn chép lia chép lịa đến mức Bảo Bình còn tưởng cô bạn thân hoàn toàn bỏ lơ mình.

“Giải cảm, cái tội mở cửa đi ngủ!!”

Có ai đó nằm trên giường trùm chăn kín mít, tự nhiên bị ai xui khiến hắt xì một cái.

Bảo Bình khó lắm mới nhịn được cười. Trong cái thời tiết có thể được cho là lạnh này mà mở cửa sổ ngủ, đúng là ngoài Cự Giải chẳng còn ai nữa đâu. Cái “cục đen đen” đó cứ như con nít ấy, lại còn để bị bệnh nữa! Đúng là đặc trưng của cậu ta!

Xử Nữ lúc sáng vì Cự Giải không sang nên tưởng cậu ngủ quên mà qua gọi đi học, rốt cuộc nhìn thấy cậu ta người trùm chăn kín mít bước xuống nhà. Có lẽ lúc về cô nên qua chăm cậu một chút, ba mẹ Cự Giải mấy bữa nay công tác mất rồi còn đâu.

Kể ra cũng tội! Cái tên đó rõ ràng trí nhớ rất tốt, vậy mà chẳng hiểu sao dính thêm cái bệnh đãng trí vào.

Đúng là loại người có một không hai!

***

Bạch Dương hiện tại đang ở trong nhà vệ sinh rửa cái tay dính đầy phấn của mình, đồng thời rửa luôn khuôn mặt chẳng có lấy chút nào sức sống.

Cô dạo này đúng là cứ hay nghĩ lung tung mãi thôi!

“Thì đó!”

“Tại con nhỏ đó ngu quá thôi!!”

Mấy giọng nữ rôm rả kia, Bạch Dương lập tức có thể nhận ra. Cô chẳng hiểu sao lại bối rối rồi lúng túng cả lên, cuối cùng chạy vào một phòng gần đó. Bản thân cũng chẳng biết đang sợ hãi và trốn tránh điều gì nữa.

Bốn người bọn họ, hai trong số đó chính là người đã đi cùng cô và Sư Tử đến quán karaoke hôm nọ. Kể từ hôm đó cô không còn nói chuyện với họ nữa, và họ cũng không còn lúc nào cũng kè kè sau cô.

“Mà, tụi mày biết con Bạch Dương không?”

Nghe đến tên mình khiến Bạch Dương giật thót. Đây không phải nghe lén, chỉ là vô tình nghe thấy, cô tự nhủ.

“Con nhỏ mới vào trường đã là hoa khôi nổi tiếng chứ gì? Rồi sao?”

“Tao ghét nó! Kênh kiệu kiêu căng, chẳng coi ai ra gì!! Bề ngoài thì giả tạo ngoan ngoãn! Chỉ có mấy thằng mù mới đi thích nó!!”

“Bữa hai đứa em có đi karaoke với nó, nó bảo dằn mặt con nhỏ gì mà Sư Tử gì gì đó!”

“Vậy thì sao?”

“Bọn em không làm! Làm theo nó mà mình chịu, làm như nó là công chúa không bằng!!”

“Bữa hình như đi vào đường vắng, còn gặp biến thái nữa! Đúng là tự nạp mạng!!”

“Ghét cái lúc đó có con nhỏ Sư Tử đó với thằng nhóc nào ra cứu! Tao còn định chụp lại vài bức!!”

“Chị thì nhất rồi, thuê cả bọn chúng dằn mặt con khốn đó!””Mà cứu như vậy, con quỷ đó miệng nói ghét chứ thật ra thân thiết thấy cha!!”

Trong khi bọn họ không ngừng cười nói vui vẻ, Bạch Dương nắm chặt lấy bàn tay mình, răng cắn mạnh lấy môi giận dữ. Chuyện ngày hôm đó, ra toàn bộ đều là do họ. Khiến cô bẽ mặt như vậy, bọn họ nghĩ đang đùa cợt với ai cơ chứ!

Ngay lúc Bạch Dương định bước ra ngoài, cánh cửa phòng bên cạnh lại mở ra. Tay cô cũng theo đó mà khựng lại.

“Có thể thôi đi không?”

Là giọng của.. Sư Tử!?

“Lớp phó đây mà! Sao thế?”

Nhìn hai đứa con gái hôm đó cô còn tưởng là bạn, lại nhìn cả hai đàn chị mặt đầy lớp trang điểm, Sư Tử tặc lưỡi một cái.

“Làm như mình hay lắm ấy! Nói người ta thì phải biết nhìn lại mình trước chứ!”

Trước thái độ khó chịu của bọn họ, Sư Tử thản nhiên lè lưỡi chọc tức đối phương. Cô vốn định ở luôn trong đó không thèm lên tiếng đâu, tại sợ Ma Kết bên ngoài đợi lâu thôi. Với lại, mấy cái giọng thấy ghét!

“Với lại bọn này không thân đâu! Cậu ta ghét tôi còn không hết!”

“Mày–“

Bà chị kia còn đang định xấn tới đã bị ba người còn lại giữ lại. Họ sau khi liếc mắt chán ghét về phía Sư Tử thì lập tức rời đi.

Bạch Dương nãy giờ vẫn ở trong phòng vệ sinh, tận lúc này mới mở cửa bước ra ngoài. Đụng phải đôi mắt nâu cafe của Sư Tử, cô chỉ nhìn sang hướng khác.

“Tôi không cảm ơn đâu!”

Nụ cười toe toét của Sư Tử khiến Bạch Dương thấy bực mình.

“Mà cậu bị ngu hả?! Đắc tội với bọn đó làm quái gì?! Với lại, bản thân tôi cũng thừa sức đối phó họ!! Không cần cậu bênh vực!! Đã bảo với cậu chúng ta không phải bạn bè gì hết!!!”

Nhìn Bạch Dương tuôn cả một tràng dài rồi cắn môi giận dữ, Sư Tử đầu nghiêng qua nghiêng lại.

“Thì sao? Tớ thấy chướng mắt nên lên tiếng, chưa hề bảo là vì cậu!”

Gì.. Gì chứ?!

Sư Tử chợt bước tới, nhanh chóng kéo gần khoảng cách với Bạch Dương. Tay cô, đột nhiên búng mạnh vào trán Bạch Dương một cái đau điếng.

“Với lại, con ngốc nhà cậu khiến tớ bực mình rồi đấy!!”

Tay ôm trán khổ sở, đôi mắt đen của Bạch Dương vừa giận dữ vừa khó chịu.

“Đáng ghét!! Cậu tưởng mình biết tất cả hả?! Tôi thế quái nào không mượn cậu bận tâm!!”

Chát!!

Bạch Dương có thể cảm thấy cái đau rát truyền đến từ bên má. Nhìn bàn tay Sư Tử vẫn còn lơ lửng giữa không trung, cô không dám tin cô ta dám tát cô.

“Nếu nghĩ tớ thương hại cậu thì hoàn toàn sai lầm! Tớ chỉ là đang làm việc khiến bản thân cảm thấy không vừa mắt!!”

“Không cần cậu không vừa mắt!!”

Tay Bạch Dương lập tức vung lên, chẳng chút thương tiếc tát mạnh vào má Sư Tử một cái.

“Bởi vì cậu là bạn, dù giả dối hay thật lòng, cậu đối với tớ vẫn là bạn!!!”

***

Cuối cùng, Sư Tử và Bạch Dương đều bị bắt lên văn phòng. Lúc một bạn nữ bước vào nhà vệ sinh, vừa nhìn thấy hai cô gái đang đánh nhau kịch liệt đến tóc tai rối xù cả đã lập tức đi gọi giáo viên.

Sau khi sửa lại tóc mình và đồng phục, đồng thời bị cô giám thị mắng cho một trận ra hồn, Sư Tử và Bạch Dương bị cấm túc đến khi viết xong kiểm điểm và một trăm lần câu “Em không bao giờ đánh nhau nữa”. Cô giám thị bảo đây là hình phạt nhẹ nhất, gì mà con gái con đứa có ăn có học lại đi đánh nhau như đầu đường xó chợ gì gì đó.

Sư Tử và Bạch Dương đều chỉ biết im lặng mà nghe chửi.

“A!”

Nhìn chỗ mình vừa viết sai, Sư Tử lập tức tìm trong hộp bút cây viết xoá. Cô chợt nhận ra, ban nãy trên lớp Song Tử đã mượn của cô mất rồi còn đâu.

Đành lấy viết chì gạch bỏ vậy!

Đúng lúc đó, một cây viết xoá đưa ra trước mặt Sư Tử. Nhìn sang bên cạnh thấy Bạch Dương một tay viết phạt một tay đưa bút cho cô, Sư Tử nhoẻn miệng cười tươi rồi nhận lấy.

“Cảm ơn! Cậu tốt ghê!!”

“Hứ! Khỏi nịnh! Tôi vẫn còn ghét cậu lắm đấy!!”

Bạch Dương quay mặt sang hướng khác, môi bặm chặt lại trông rất đáng yêu. Chẳng biết nghĩ gì, cô chợt quay sang Sư Tử, mắt đảo mấy vòng liên tục.

“Tôi nghĩ.. làm bạn với cậu cũng.. cũng không phải là không tốt…”

Nhìn đôi mắt nhìn mình liên tục của Sư Tử, Bạch Dương càng xấu hổ hơn. Cô nhăn mặt khó chịu.

“Không phải tôi muốn làm bạn với cậu đâu đấy! Tại tôi nghĩ thế sẽ dễ tiếp cận với Ma Kết hơn thôi!!!”

Tuy nhiên, nói xong Bạch Dương mới nhận ra mình nói hố, bịt miệng lại cũng chẳng kịp nữa rồi.

Ai đó che miệng cười gian xảo.

“Ể? Vậy đúng là cậu thích Kết!~”

“Không có!! Tôi không thèm!! Tôi chỉ là hứng thú với cậu ta một chút!!!”

“Ể~?”

Bạch Dương chẳng chút thương tiếc đưa tay đẩy mặt Sư Tử xê ra xa.

“Cậu đi chỗ khác! Ghê quá đi!!”

Có một vị giám thị nào đó nhìn hai cô nữ sinh kia mà bực mình, bẻ gãy luôn cây viết chì trong tay.

“Các em có biết mình đang bị phạt không hả?!!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.