[12 Chòm Sao] Mưa Ngâu Màu Nắng

Chương 4: Đối thủ



Một phần là bạn cùng bàn, thêm vì cả hai đều thuộc dạng hoà đồng thân thiện, rất nhanh chóng để Song Tử và Sư Tử trở thành bạn tốt.

Nói chuyện một hồi, Sư Tử mới biết cô bạn của mình là nữ sinh thủ khoa đầu vào năm nay, đâm ra không khỏi ngưỡng mộ. Trước giờ, cô luôn xem cậu bạn thân Ma Kết là gương phấn đấu trong học tập, giờ lại còn cả Song Tử cũng thật đáng gờm.

Suốt giờ ra chơi, Ma Kết cứ ngồi một chỗ lủi thủi với tô mì của mình, bởi lúc sáng cậu đâu có ăn đủ no. Thỉnh thoảng nhìn lên hai cô gái ngồi đối diện cứ luyên thuyên với nhau bất kể cả xung quanh, Ma Kết đâm ra bực bội. Tự nhiên trở thành người thừa!

Chẳng biết Song Tử thân thiện dễ thương bao nhiêu, Ma Kết thực sự không dễ dàng kết bạn với bất kì ai. Cậu không có nhiều bạn bè, chỉ có mỗi người bạn thân nhất là Sư Tử. Nhìn bạn thân của mình nói chuyện với đứa bạn khác, tâm trạng đương nhiên không vui.

Sư Tử lúc này mới sực nhớ ra một chuyện, lập tức quay sang Ma Kết.

“Mà Kết, ban nãy cậu nói là muốn nói gì với tớ ấy!”

Ma Kết chớp mắt vài cái, đồng thời nhớ lại. Đúng là đầu giờ vào học, cậu định nói với cô vài chuyện. Nhưng mà, giờ không cần nữa rồi.

“Không có gì!”

Sư Tử hai mắt ngơ ngác, nghiêng đầu qua lại không hiểu gì hết.

Song Tử ngồi cạnh, nhìn hai người họ không khỏi phì cười. Vẻ mặt bất mãn nãy giờ của cậu bạn lớp trưởng, cô từ lâu đã thu vào tầm mắt.

“Cậu đi đâu sao?”

Nhìn Song Tử tay bưng khay thức ăn đã dùng hết, Sư Tử đâm ra thắc mắc. Đáp lại chỉ là nụ cười toả nắng của cô bạn.

“Tớ phải ghé phòng hội học sinh một lúc, xong thì hai cậu cứ về lớp trước cũng được!”

Ánh mắt Song Tử khi đi khỏi nhanh nhảu liếc sang Ma Kết, môi nhếch lên tạo thành nụ cười thích thú.

Có anh chàng nào đó mừng thầm trong lòng. Dù sao, cậu đối với cô nàng ấy vẫn chưa hoàn toàn là bạn bè.

Sư Tử một tay chống cằm, một tay khuấy khuấy kem trong ly. Cũng vì điều này cô cứ bị mẹ với cả Ma Kết cằn nhằn miết, gì mà không được ăn kem thay thế bữa sáng.

“Nãy giờ mặt cậu cứ như ông già ý!”

Mắt đen ngước lên nhìn mắt nâu cafe, Ma Kết lại tiếp tục ăn tiếp tô mì còn dang dở của mình.

“Chiều tớ với cậu ghé nhà sách cái!”

Sư Tử đầu gật gật, miệng nhoẻn cười vui vẻ. Sách hả, cô cũng muốn mua thêm vài quyển truyện tranh.

Ngồi mãi cũng chán, Sư Tử đâm ra nảy sinh muốn trêu Ma Kết một chút. Nhìn cậu vừa ăn một đũa mì, cô ranh ma khều khều cậu.

Ma Kết ngây ngô ngẩng đầu, chẳng biết gì đã bị Sư Tử nhét ngay một muỗng kem vào mồm.

“Này!!”

Thủ phạm ngon lành ngồi ôm bụng cười sặc.

Ma Kết khó lắm mới nuốt xuống được cái mớ hỗn tạp trong mồm. Kem lạnh với mì nóng, đúng là kinh khủng!***

Bảo Bình sau khi bỏ lại Cự Giải bơ vơ một mình giữa hành lang đông người thì chẳng chút bận tâm chạy ngay đến phòng câu lạc bộ. Cô có nghĩ đến hậu quả nếu cậu ta lạc đường ý, nhưng mà “cục đen đen” cũng đâu còn là trẻ con nữa đâu ha! Kệ đi!!

Dù sao, cô vẫn có chuyện cần lo hơn.

Vừa chạy ra sân tập, Bảo Bình từ xa đã nhìn thấy một đám người có vẻ đông hơn nhiều so với thành viên câu lạc bộ của cô.

Chắc chắn lại có chuyện gì nữa đây.

Không ngoài dự đoán của Bảo Bình, thật sự là có xích mích, giữa đội bóng rổ nữ và đội bóng rổ nam.

“Có chuyện gì vậy?”

Mấy cô gái trong đội vừa nhìn thấy Bảo Bình, trong lòng vơi bớt phần nào căng thẳng. Thật may rằng đội trưởng của họ tới kịp lúc.

“Em là đội trưởng đội nữ?”

Bảo Bình biết anh chàng nam sinh này. Là đội trưởng nổi tiếng tài giỏi của đội nam. Bỏ qua ánh nhìn của anh ta, bỏ qua cả thái độ bất mãn ngoài mặt của thành viên đội nam, Bảo Bình nở nụ cười xã giao.

“Vâng, thật không biết hai bên có khuất mắc gì với nhau vậy ạ?”

Anh ta dù sao cũng là học sinh lớp mười hai, có lễ phép chút cũng chẳng hại ai.

“Anh cũng không muốn làm lớn chuyện, nhưng có thể yêu cầu bên em xin lỗi bên anh một tiếng không?”

“Tiền bối, anh đừng có—“

Cô bạn trong đội chưa kịp dứt lời đã bị Bảo Bình đưa tay ra ngăn lại. Đối với tiền bối này, giữa phần khó chịu vẫn là sự ngưỡng mộ. Cô biết rõ, trừ khi có chuyện gì lớn lắm, không anh ta chẳng bao giờ chấp nhất những chuyện nhỏ nhặt.

Chuyện này làm tâm trạng Bảo Bình dần trở nên không tốt hẳn đi.

“Em có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra giữa hai bên không?”

“Là người bên cậu không cẩn thận khiến cho người bên này bị thương!!”

Anh chàng đội trưởng lúc này hoàn toàn không phủ nhận. Dù lời lẽ có chút phẫn uất nhưng hoàn toàn đúng sự thật.

Bảo Bình nhìn ra sau, nhận thấy bọn họ đều tuyệt nhiên im lặng.

Sân tập này được hai đội bóng rổ dùng chung, nhưng chưa bao giờ hai bên xâm phạm lẫn nhau. Chỉ là trong lúc tập, một thành viên đội nữ không cẩn thận làm đổ thùng đựng bóng, thành viên đội nam lại không may giẫm phải quả bóng vừa lăn sang.

Bảo Bình nhìn anh chàng đang ngồi dưới đất kia. Có lẽ bị bong gân rồi cũng nên, điều đó chẳng quá lạ với một quả bóng rổ.

“Vậy thì, em thay mặt cả đội xin lỗi đội anh!”

“Đội trưởng Bảo Bình!!”

Cô bạn kia lập tức im bặt, dù răng vẫn căn môi bất mãn. Chẳng phải…

“Chẳng phải do tên đó quá ngốc sao? Có mỗi quả bóng cũng không tránh được mà đòi tham gia đội bóng rổ?”

Không chỉ mỗi cô bạn, giờ thì mọi người đều nhìn chằm chằm vào cái cậu đang đứng một góc bên đội nam.”Chị đang nghĩ thế chứ gì, tiền bối? Mặt chị biểu lộ quá rõ ràng!”

Anh chàng đội trưởng lúc này nhìn sang cậu bạn kia. Bảo Bình nhận ra, cậu ta có vẻ chỉ mới là học sinh lớp mười, thậm chí còn chưa có đồng phục.

“Xin lỗi vì anh ấy quá kém nhé, hay là chị tự đề cao chính mình?!”

“Nhân Mã, được rồi!”

Bảo Bình hết nhìn anh chàng bị thương kia, ánh mắt lại chuyển sang cậu con trai nãy giờ phát ngôn.

Ánh mắt thách thức chẳng chút khiêm nhường. Nét mặt tự cao tự đại. Lần đầu tiên cô nhìn thấy một tên đàn em kiêu căng đến mức này.

Nhân Mã vốn không phải loại người để bụng những chuyện nhỏ nhặt, càng không phải loại người thích đặt mình cao hơn người khác, cậu chỉ là không chịu được thái độ của đội bóng rổ nữ. Mặc dù chỉ mới đăng kí và tập thử ngày hôm nay, câu lạc bộ này nhanh chóng khiến cậu quý mến. Nhìn đàn anh bị thương như thế, Nhân Mã vốn nóng tính nhất định không bỏ qua.

“Vậy, cậu em đây còn muốn chúng tôi làm gì? Có thể đúng là chúng tôi sai, nhưng tôi là đội trưởng cũng đã đích thân đứng ra xin lỗi còn gì!”

Bảo Bình có chút thích thú, nhưng đa phần lại căm ghét cái thái độ không biết kính trên nhường dưới của cậu Nhân Mã kia hơn.

“Bỏ đi, Nhân Mã!”

“Chị Bảo Bình, đừng chấp nhất loại người đó nữa!”

Tuy nhiên, lời nói bên ngoài hoàn toàn bị người trong cuộc bỏ ngoài tai.

“Đấu với tôi một trận, nếu chị thắng, tôi tha thứ cho việc mà đội chị gây ra!”

Bảo Bình mày hơi nhướng lên. Thách đấu với cô? Một thằng nhóc còn chưa được nhận vào đội hình chính thức? Bảo Bình không tự cao, cô chỉ là cảm thấy ngạc nhiên, và khó chịu.

“Còn nếu chị đây thắng?”

“Tôi rút lại lời tôi nói về đội chị, và còn lại tuỳ ý chị quyết định!”

Cả hai bên nam lẫn nữ đều đâm ra hoang mang ra mặt. Tự nhiên chuyện bé xé to, rốt cuộc lại thành thách đấu nhau! Ngay cả đội trưởng đội nam đáng kính cũng chẳng nói gì được với đàn em của mình nữa, và cả cô nàng vốn hiếu thắng bên kia.

Loạn quá!

Ai đó ngăn họ lại đi chứ!!

***

“Đấu ba hiệp, ai thắng hai hiệp thì thắng hoàn toàn!”

Sau khi thay bộ đồ đồng phục thường thành đồ tập, Bảo Bình lúc này đứng đối diện Nhân Mã. Vì vẫn chưa nhận vào đội hình chính thức, cậu vẫn chỉ mặc đồng phục của trường.

Anh chàng đội trưởng cầm bóng đứng giữa hai người họ, bản thân cũng vì sự căng thẳng của màn đấu mắt mà toát cả mồ hôi hột. Anh thật sự tự hỏi liệu có làm gì sai mà gây nên nỗi này.

Bản thân Bảo Bình cũng biết rõ một điều, cô ngoại trừ thắng thì không còn đường nào thắng. Nếu cô thua, cô sẽ thua một thằng nhóc nhỏ hơn mình một tuổi còn chưa là thành viên chính thức. Kể cả khi cô hoà, tức là thực lực của một đội trưởng như cô chỉ bằng một tên đàn em mới vào trường.

Ngay từ đầu, đã là Bảo Bình thiệt thòi. Dù sao, cô không nghĩ bản thân lại thua một người như thằng nhóc đó.

Tuy nhiên, suy nghĩ của Bảo Bình lập tức bị đánh bật, hệt như quả bóng rổ vừa thả ra đã bị Nhân Mã giành lấy mất. Một người sức bật cao như cô, lại không đủ khả năng giành bóng với cậu ta.

Thật quá nhục nhã!

Nhân Mã không chút chần chừ lập tức dẫn bóng về rổ nhà. Từng động tác thành thục đến kinh ngạc khiến Bảo Bình bản thân biết rõ khó bắt kịp. Cô thầm rủa trong lòng, cả tốc độ cũng được đẩy lên nhanh chóng.

Người bên ngoài còn chẳng bận tâm mối thù địch mới vài phút trước, thậm chí đứng cạnh nhau theo dõi trận đấu. Họ đồng thời nhận ra một điều, kể cả rằng Bảo Bình nổi tiếng đó giờ là một người giỏi thể thao bẩm sinh, đối với một tên nhóc như Nhân Mã còn khó bắt kịp.

Có thể về kĩ năng thì Bảo Bình giành thắng lợi, nhưng sức bật và tốc độ của Nhân Mã lại nằm ở một tầm vóc khác.

Thật quá đáng sợ mà..

***

Cả hiệp một và hai đều hoà, và hiệp ba còn chưa bắt đầu thì trống vào học đã vang lên. Không chỉ hai người trong cuộc, người bên ngoài còn không khỏi cảm thán một cách bực dọc.

Nhân Mã và Bảo Bình đứng tại chỗ thở hồng hộc vì mệt.

Cô không ngờ, ngoài đội trưởng đội nam vẫn còn có kẻ ngang sức với cô, dù khá khó chịu khi đó chỉ là một tên nhóc.

“Thì ra đó là tất cả, kể cả khi chị là một đội trưởng!”

Bảo Bình muốn phản bác, nhưng lại không thể nói thành lời. Dù là hoà trên lí thuyết, cô công nhận mình đã “thua” cậu ta. Bằng chứng rõ nhất là dù cô cả người mệt đến đứt hơi, Nhân Mã trong phút chốc đã hồi sức, thậm chí còn tay dập bóng vài cái.

“Nhưng mà công nhận nha, chị là một đối thủ đáng gờm đấy!!”

Khi Bảo Bình ngẩng đầu nhìn Nhân Mã, nụ cười trẻ con toả nắng của cậu trong vài giây khiến cô ngây người cả ra. Mắt nhìn cậu chớp mấy cái rồi vội quay đi.

Nhân Mã nhìn cô gái trước mặt, bất giác nghiêng đầu. Bao nhiêu giận dữ ban nãy mất tiêu hết, cậu phì cười sảng khoái.

“Chị mệt đến đỏ cả mặt luôn! Tôi nghĩ chị nên cúp tiết là tốt nhất rồi!!”

Bàn tay đặt lên đầu Bảo Bình một cái, Nhân Mã tay cầm bóng chạy đi mất.

Bảo Bình mất một lúc để sực tỉnh, tay cô vô thức đặt lên đầu nơi bàn tay Nhân Mã vừa để, trong vài giây lập tức nắm lại.

“Gì chứ, cũng chỉ là một tên nhóc con ham vui thôi!”

Đối thủ sao? Đó có lẽ không phải điều gì quá kì lạ.

Bảo Bình lúc này, thật sự cảm thấy vui, mặc dù cô mệt chết đi được.

Đúng là một tên nhóc khó ưa!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.