Một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng bình thường khác, chỉ khác một điều duy nhất, hôm nay là ngày khai giảng của trường phổ thông.
Xử Nữ từ sớm đã dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, hiện tại đang phụ giúp mẹ dọn thức ăn ra bàn. Cô từ nhỏ đã rất đảm đang và giỏi nữ công gia chánh rồi, mấy chuyện này chỉ là vặt vãnh.
“Con lên gọi em xuống ăn sáng rồi đi học!”
Một tiếng “dạ” lễ phép, Xử Nữ đi vào bếp rửa đôi tay dính đầy dầu mỡ của mình rồi đi lên lầu. Dừng lại trước căn phòng ngay cuối hành lang, cô đưa tay gõ cửa.
“Kết! Dậy chưa?”
Một giây im lặng, hai giây im lặng, ba giây sau vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thường thì Ma Kết dậy sớm lắm nha, dù sao vẫn là con nhà nòi nghề giáo, mấy chuyện này đương nhiên phải đặt lên đầu. Lần đầu tiên dậy muộn đến mức chị gái là cô phải đi lên phòng gọi, đã vậy còn chẳng thèm trả lời trả vốn gì. Bực ghê!
“Dậy!! Cái thằng này, dậy cho chị!!”
La khàn cổ mà chẳng biết ai kia có nghe gì không nữa.
“Chị xuống trước đi, em xuống ngay!!”
Tiếng từ trong phòng vọng ra khiến Xử Nữ khựng lại vài giây. Cái giọng nhựa nhựa khó chịu vì bị đánh thức đó, chắc chắn là chỉ mới dậy. Cô chả hiểu thằng nhóc làm gì ngày hôm qua luôn á!
Vẫn còn để bụng, Xử Nữ quay người bước xuống nhà.
Một lúc sau, trong khi Xử Nữ cùng ba mẹ đang dùng bữa sáng, Ma Kết mới từ trên lầu đi xuống. Dáng vẻ tri thức quen thuộc với khuôn mặt nghiêm túc và đôi mắt đen láy chững chạc, cậu đưa tay che miệng ngáp ngủ.
Nhìn con trai bước vào bếp và với tay lấy cái bánh kẹp trên bàn ăn, bà Nguyễn đâm ra thắc mắc.
“Không ăn sáng sao con?”
Miệng ngậm bánh mì, nhai nhai nuốt nuốt một lúc.
“Dạ thôi, con có hẹn! Vậy con đi trước!”
Chuyện đã lường trước vậy mà vẫn khiến Xử Nữ bực mình rõ ra. Trước toàn cùng cô đến trường, nay chẳng biết ai xúi bắt đầu xách xe đạp tự đi học, bỏ cô lại một mình. Chẳng phải tủi thân gì đâu, chỉ là khó chịu thôi.
Xử Nữ đâm ra trêu chọc cậu em trai.
“Lại ra vẻ ga lăng qua chở người ta đi học chứ gì?”
Cái cặp của Ma Kết chẳng chút thương tiếc đập vào đầu Xử Nữ cái bốp. Nhìn thằng nhóc đủng đỉnh chạy đi, cô thật hận không thể ra khỏi bàn ăn dạy dỗ cậu một trận.
Thằng này từ bao giờ khó ưa đến thế nhỉ!?
Ông bà Nguyễn yên lặng nhìn hai đứa con, vừa cười vừa lắc đầu. Một vài giây sau, ông tự nhiên lên tiếng.
“Con cũng phải đi mà phải không Xử Nữ?”
Xử Nữ lúc này mới ngớ người, lập tức đẩy nhanh tốc độ của mình một chút. Thân là hội phó hội học sinh, cô không thể đến muộn được, lại còn vào ngày lễ khai giảng là điều không bao giờ được phép xảy ra!!Đúng lúc này, có tiếng chuông cửa vang lên. Bà Nguyễn đặt đũa xuống, chậm rãi đứng dậy rồi bước ra xem thử.
Xử Nữ nghe thấy tiếng nói cười quen thuộc.
“Vào đi con! Con bé ăn xong ngay thôi!”
Đoán không sai mà!!
Có cô gái nào đó ăn lấy ăn để, ăn đến cả mất luôn hình tượng rồi cầm cặp phóng ngay ra cửa.
Nhìn Xử Nữ còn nghẹn lên nghẹn xuống vì ăn quá nhanh, Cự Giải vui vẻ đưa chai nước trước mặt cô. Trong một giây giận dữ, cô không chút để tâm giật mạnh.
“Làm như ai ăn hết của của cậu ý!”
Mũ áo khoác vẫn trùm kín đầu như thường lệ, hai bàn tay bỏ kín mít vào túi, Cự Giải vui vẻ cười tươi, kể cả khi cô bạn thanh mai trúc mã đang lườm mình dữ dội.
“Mà Ma Kết không đi chung hả? Ban nãy tớ thấy thằng bé xách xe đạp chạy mất tiêu luôn!”
“Kệ nó! Đi học!”
Quẳng chai nước còn nửa cho Cự Giải, chào ba mẹ xong, Xử Nữ thản nhiên bước đi trước. Cự Giải phía sau, lễ phép cúi đầu chào rồi mới hớt hải chạy theo cô bạn.
Xử Nữ đôi khi thắc mắc, chẳng biết khi nào cậu bạn thân của cô mới mạnh mẽ lên một chút được. Tuy như vậy dễ để ăn hiếp Cự Giải, nhưng cứ thấy gì đó sai sai thôi.
***
Kể cả khi biết hôm nay là ngày khai giảng, kể cả khi biết rõ ba tháng hè đã vỏn vẹn trôi qua hết sạch, Thiên Bình vẫn chẳng thể nào quen được với việc dậy sớm. Điển hình là lúc hiện tại đây cậu vẫn còn say giấc trên giường mặc cho kim đồng hồ đã chỉ sáu giờ năm mươi.
“Dậy!! Dậy cho tao!!!”
Thiên Yết chẳng chút thương tiếc lấy gối đè kín mặt Thiên Bình, thậm chí dùng chân đá cậu bạn liên tục. Tuy nhiên, ai đó vẫn ngủ rất ngon.
Biệt danh sâu ngủ không phải chỉ để trưng bày.
“Thằng khốn! Dậy hay chưa?!”
Chết tiệt! Đáng ghét! Thiên Yết rủa thầm. Cứ thế này cậu cũng trễ học theo Thiên Bình mất! Đường đường là hội trưởng hội học sinh, muộn một ngày thôi cũng là tai hoạ lớn rồi.
Thiên Yết tự nhiên nghĩ đến bộ mặt tự cao chế giễu cậu của cô nàng hội phó, bực bội lập tức dâng lên.
“Dậy!!!”
Riết cậu cứ như má Thiên Bình ấy! Chăm ăn, chăm uống, chăm cả giấc ngủ cho nó nữa!!
Lý do Thiên Bình dậy không nổi, có đứa con nít cũng biết. Hôm qua tận ba giờ sáng mới lết xác về nhà, còn đi đâu ngoài lêu lỏng ở mấy cái vũ trường chứ! Chết tiệt!!
“Cái thằng đàn bà.. ồn chết được!”
Vừa nói bằng giọng ngái ngủ, Thiên Bình vừa quơ đại cái gối gần đó, chẳng chút bận tâm đập thẳng vào mặt Thiên Yết.
Còn dám chửi ngược lại cậu cơ đấy! Được lắm!
Ánh mắt Thiên Yết dần sinh sát khí, không thương tiếc đá thẳng vào hông Thiên Bình một cái rõ đau rồi quay người bước đi.Tay xoa xoa cái hông tội nghiệp, Thiên Bình có thể nghe rõ tiếng đóng cửa mạnh đến mức tưởng như cửa sắp vỡ ra. Đúng là cái thằng phiền phức.
Mất một lúc lâu để Thiên Bình có thể ngồi dậy sau hồi lâu nhựa nhựa lười nhác. Cậu chợt nhìn sang cái khung ảnh bị úp xuống trên đầu tủ đặt cạnh giường, bàn tay định cầm lên lập tức khựng lại. Răng cắn chặt môi, tay Thiên Bình tức giận hất cái khung ảnh rơi xuống sàn.
Mặc kệ tiếng vỡ nứt, cậu chán nản đưa tay vò vò mái đầu nhuộm nâu rối bù, rồi loạng choạng bước vào phòng tắm sau khi với tay lấy bộ đồng phục treo gần đó.
***
“Mã, có thấy cái áo khoác của chị hai đâu không?”
Nhân Mã vốn đang ngồi ở bậc thềm trước nhà đợi chị, nghe hỏi mà ngửa cổ ra sau xem thử. Nhìn Kim Ngưu đang lúng túng ngó quanh ngó quẩn tìm kiếm cái áo khoác của mình, cậu bình thản trả lời.
“Chị hai đem nó giặt hôm qua rồi mà!”
Kim Ngưu lúc này mới sực nhớ ra. Dạo này đầu óc cô cứ ở trên mây hay sao ý!
“Lấy cái của em đỡ đi! Mà cứ thế này thì chúng ta sẽ muộn đấy chị hai!”
Vừa nói, Nhân Mã vừa đứng dậy. Cậu ra khỏi nhà lấy xe đạp trong lúc đợi Kim Ngưu loay hoay nãy giờ.
Đúng là chẳng còn cách nào khác, Kim Ngưu đành với tay lấy cái áo khoác treo cạnh đó của Nhân Mã. Với một đứa sức khoẻ kém từ khi còn nhỏ xíu như cô, không thể không áo khoác mà ra đường được. Kẻo lại cảm lạnh thì chết chắc!
Không được khiến Nhân Mã phải lo, đó là một trong những chăm ngôn của Kim Ngưu.
***
Bạch Dương sau khi chào ba cũng bước vào trường ngay. Nhìn cổng trường và khuôn viên một lượt, cô cười tươi. Những ngón tay thon thả luồng vào mái tóc nhuộm nâu thả bồng bềnh hất lên theo thói quen. Chậm rãi từng bước, Bạch Dương bước vào trường.
“Nhỏ đó dễ thương quá nhỉ?”
“Hình như là học sinh lớp mười! Đúng là rất xinh!”
Cô có thể nghe thấy rõ mồn một những tiếng bàn tán xung quanh mình. Dù sao, Bạch Dương thật sự rất dễ thương và đó cũng là một trong những điều khiến cô thấy tự hào.
“Bạn gì ơi, có thể tránh ra một chút không? Tôi không thể vào bãi xe nếu cậu cứ đứng đó!”
Âm giọng kia phần nào thu hút sự chú ý của Bạch Dương, hoàn toàn chẳng có chút gì ngưỡng mộ như cô thường này và thay vào đó, là sự khó chịu. Có chút ngạc nhiên khi cô nhận ra, đó là một cậu nam sinh trông có vẻ rất tri thức và thông minh.
Lạ rằng Bạch Dương chẳng có chút bực mình nào, cô ngược lại còn thấy rất bình thường. Đôi mắt đen láy lãnh đạm nhìn cô rồi dắt xe đi mất, phần nào khiến Bạch Dương lưu tâm.
Cậu ta thú vị ghê!
Trong lúc Bạch Dương đang bận bắt chuyện với mấy cậu nam sinh vừa chủ động, cậu bạn khi nãy đã rời khỏi bãi xe từ lúc nào.
“Cậu lâu quá ý Ma Kết! Mau đi coi lớp thôi!”
Cô bạn nào đó có lẽ đã đứng đợi nãy giờ, vui vẻ nắm tay cậu kéo đi một mạch. Khác hẳn với vẻ khó chịu khi tiếp xúc với Bạch Dương, cậu ta trông rất bình thản và thân thiện.
Ể? Vậy ra tên cậu ta là Ma Kết. Bạch Dương thật sự hơi bị để tâm đấy. Cảm giác bị lơ đi, cô lần đầu tiên biết được. Có vẻ không tệ lắm đâu.
***
Bảo Bình vừa bước xuống từ xe buýt đã nhìn thấy Xử Nữ. Cô vui vẻ chạy lại phía cổng nơi bạn thân đang đứng.
“Chào buổi sáng, Xử Nữ! Nghỉ hè vui không?”
Đáp lại câu hỏi tươi tắn của Bảo Bình chỉ là cái cười trừ của Xử Nữ. Cô biết nên cũng chẳng hỏi nữa, thể nào cũng là mấy buổi học thêm học bớt mà thôi. Con nhà nòi thật mệt!
Lúc này, Bảo Bình tự nhiên thấy gì đó là lạ, nãy giờ cô cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Mất một lúc để Bảo Bình nhận ra.
“Ủa mà cái cục đen đen hay đi theo cậu đâu?”
Cái cục đen đen mà Bảo Bình nói đến ở đây không ai khác ngoài Cự Giải, cũng tại cậu toàn trùm mũ áo khoác đen lên đầu, lại còn lúc nào cũng rúc vào góc chẳng gây ra lấy một tiếng động.
Xử Nữ lúc này mới giật mình. Cô nãy giờ lo trông ngóng cô bạn thân mà quên mất tiêu Cự Giải luôn. Không biết cậu đâu rồi nữa, đừng bao giờ nói với cô là bị lạc rồi đấy!
“Kìa! Cục đen đen!”
Nhìn theo ngón tay Bảo Bình, Xử Nữ nhìn thấy “cục đen đen” đang thản nhiên tay cầm ly nước uống ngon lành. Là cậu tự tiện rời đi để mua nước, chỉ vì chai của cậu đã bị Xử Nữ uống hết ban nãy.
“Cái tên này! Có đi đâu cũng phải báo một tiếng!!”
Nhìn cô bạn của mình giận dữ trước mặt, ai đó ngây ngô nghiêng đầu.
“Tớ nói cậu rồi, tại Xử Nữ không thèm nghe chứ bộ!”
“Trả treo!!”
Bao Bình đứng một góc nhìn Xử Nữ với Cự Giải cãi nhau qua lại, nhìn cả cậu chàng nhanh chóng rụt đi như rùa rụt cổ, cuối cùng bật cười. Riết nhìn hai người đó cứ như má con ý! Cũng tội con trai người ta, cứ mắng mãi thôi.
Cơ mà kịch hay, không nên can thiệp!